Chương 5: Giải trí Ban Mai

Đứng trước tòa cao ốc hai mươi tầng, Trần Viện đột nhiên có cảm giác tự hào vô hạn. Giải trí Ban Mai này chính là sản nghiệp một tay ba cô dựng nên, là hơn ba mươi năm tâm huyết của ông. Mấy ai biết được chủ tịch của giải trí Ban Mai năm mười lăm tuổi từng là một chân chạy vặt cho đoàn phim, từ đôi bàn tay trắng ông đã tự tạo cho mình một giang sơn rộng lớn, đủ để chống đỡ một vùng trời cho vợ con mình có thể an an ổn ổn mà sống.


“Đây là tòa nhà tổng bộ, các phòng ban đều được đặt ở đây, ngoài ra còn có các phòng tập chuyên dụng, phòng thu âm và hai sudio cỡ lớn bên trong, mỗi cái chiếm một tầng lầu. Do hạn chế về diện tích nên ký túc xá và trường học cho các thực tập sinh được xây ở phía nam thành phố, nếu con có hứng thú, sau này ba đưa con đi một chuyến.” Ba Trần vừa đi, vừa thuyết minh cho con gái mình nghe, gương mặt không tránh khỏi có chút tự hào.


Trần Viện vẻ mặt sùng bái, không tiếc lời khen ngợi: “Ba thật lợi hại.”
Trần Bằng vui vẻ cười to: “Đi thôi con gái, phòng làm việc của ba ở tầng trên cùng.”


Một đường thẳng đến thang máy chuyên dụng, Trần Viện phát hiện mình như bước vào một vườn hoa, đi đến đâu cũng là tuấn nam mỹ nữ, và cô chắn chắn rằng chỉ cần bốc ra một người trong số họ cũng đều là minh tinh nổi tiếng có ít nhất hàng ngàn fan hâm mộ.


Những người đó cũng tò mò đánh giá Trần Viện. Phải biết rằng chủ tịch nổi tiếng là người chung thủy, bên cạnh ông lúc nào cũng chỉ có phu nhân. Nhưng hôm nay ông lại mang một cô gái trẻ đẹp đến công ty, mọi người không muốn bát quái cũng không được. Chẳng lẽ phu nhân đã bị thất sủng, còn đây là tân sủng? Cô gái xinh đẹp này sắp tới sẽ gia nhập giới giải trí sao?


Cũng không thể trách họ nhiều chuyện, từ lúc học lớp 3, Trần Viện đã không có hứng thú đến công ty của ba cho nên không có ai nhận ra cô là con gái chủ tịch. Nhưng Trần Viện bây giờ lại khác. Cô ba năm làm phóng viên, mặc dù chuyên trách lấy tin bên mảng thời sự, nhưng đôi lúc cô vẫn liên hệ với người trong giới giải trí, phải biết rằng những thông tin liên quan đến giới giải trí mặc dù vô bổ nhưng lại vô cùng thu hút độc giả. Nếu tòa báo biết vận dụng những tin tức này một cách thích hợp, sẽ tạo được hứng thú cho độc giả mà vẫn đảm bảo giá trị thông tin của cả tờ báo. Tuy nhiên nếu quá lạm dụng, nó sẽ trở thành một trang tạp chí lá cải không đáng tiền.


available on google playdownload on app store


Trần Viện vẻ mặt quỷ quái chọt chọt tay ba Trần: “Ba, con phát hiện ba rất được các nữ minh tinh chào đón nha, xem nãy giờ họ cứ nhìn ba chằm chằm.”
Trần Bằng sủng nịch cười, vươn ngón tay gõ lên trán Trần Viện một cái: “Ăn nói linh tinh.”
Hai cha con bước vào thang máy, một đường đi đến tầng trên cùng.


Phòng làm việc của ba Trần rộng khoảng 70 mét vuông, bố trí rộng rãi thoáng đãng, ở giữa còn có một bộ sô pha lớn cùng bàn trà dùng để tiếp khách. Trần Viện bước vào, đánh giá xung quanh, hài lòng gật đầu, nhìn cách bày trí căn phòng có thể đoán ra chủ nhân của nó là một người rất nghiêm túc trong công việc. Trần Viện đi đến sô pha ngã nhào xuống, sao đó cười nói: “Ba thật là biết hưởng thụ nha.”


Ba Trần vui vẻ bỏ cặp táp xuống, cởi áo ngoài treo lên rồi nói với Trần Viện: “Ba làm việc, con ngồi chơi hay là muốn đi loanh quanh quan sát một chút, để ba gọi chú Hải đến dẫn con đi tham quan.


Nếu cô nhớ không lầm, chú Hải mà ba Trần vừa nhắc đến chính là Phan Minh Hải, trợ lý đắc lực của ông. Phan Minh Hải này có thể nói là người luôn sát cánh cùng với ba Trần từ những ngày đầu tiên của giải trí Ban Mai, là một người đáng tin cậy, về sau ba Trần chấm con rể Đỗ Trọng Bình, liền cất nhắc ông lên làm giám đốc sản xuất, đưa Đỗ Trọng Bình về làm trợ lý của mình, đây cũng là một sai làm của Trần Bằng, khiến gia đình của ông sau này phải rơi vào vực sâu vạn trượng.


“Dạ được, vậy con đi xem loanh quanh xem một chút.”
Ba Trần dường như rất hài lòng về đáp án này của cô, hồ hởi đi đến nhấc điện thoại nội bộ gọi người.
Một phút sau, Phan Minh Hải liền có mặt trong phòng, Trần Viện thầm than ông ta làm việc có hiệu suất rất cao.


“Minh Hải, anh dắt con bé đi tham quan xung quanh dùm tôi, sẵn tiện giải thích một chút cơ chế làm việc của công ty cho con bé.”


Phan Minh Hải hôm nay nghe được mọi người đồn đãi chủ tịch dẫn tân sủng đến công ty, ông cũng kinh ngạc không thôi. Ai không biết chứ ông còn không hiểu chủ tịch sao, đây là chuyện không có khả năng. Tuy nhiên khi biết người đến công ty là con gái chủ tịch, ông còn ngạc nhiên hơn gấp mười lần. Cô bé này cũng có thể nói là trưởng thành dưới mí mắt của ông. Lúc nhỏ rất ngoan ngoãn, chỉ có điều vợ chồng chủ tịch quá cưng chiều cho nên trưởng thành không ra hình dáng gì, thậm chí mấy ngày trước còn dính líu đến cả thuốc cấm. Ông cũng không ít lần thay chủ tịch theo sau dọn dẹp rắc rối mà con bé cùng đám bạn gây ra. Trần Viện từ nhỏ đã bài xích với việc kinh doanh của chủ tịch cho nên không bao giờ xuất hiện công ty, lại không thích học hành, chỉ biết đua đòi, tụ tập quậy phá cùng đám con nhà giàu trong thành phố. Chủ tịch là người tốt nhưng lại có một đứa con gái như vậy, ông chỉ biết thầm tiếc cho chủ tịch vô phước.


“Chào chú Hải, làm phiền chú.” Trần Viện bước đến gần Phan Minh Hải, lễ phép chào. Phan Minh Hải là một người trung thành với ba, tạo quan hệ tốt với ông, sau này cô tiến vào giải trí Ban Mai sẽ thuận lợi hơn.


Phan Minh Hải có chút không thích nghi với việc Trần Viện đột ngột trở nên lễ phép, thoáng sựng người một chút. Nhưng hai giây sau, ông lại trở về trạng thái bình thường, nho nhã vươn tay ra trước: “Con đi theo chú.”


Trần Viện biết trước đây cô không ít lần vô lễ với ông, muốn tạo lại thiện cảm là cả một quá trình, cô sẽ dần dần thay đổi, khiến mọi người phải nhìn mình bằng con mắt khác.
“Con muốn đi đâu trước?”
“Con cũng không biết nữa, chú dẫn đi đâu thì con đi đó.”


“Vậy đi trước hết đi đến các phòng ban, chú sẽ giải thích rõ nhiệm vụ mỗi nơi cho con, sau đó đến studio lầu năm và lầu sáu, hiện tại ở đó công ty đang quay chụp một bộ phim truyền hình, có thể con sẽ có hứng thú.”
“Được thôi, cảm ơn chú.”


Phan Minh Hải thầm cảm thán, không biết đã bao lâu rồi ông mới nghe được Trần Viện nói cám ơn, hình như là năm con bé ba tuổi đi? Ông cũng biết chuyện xảy ra mấy ngày trước của Trần Viện, chẳng lẽ vì thế mà con bé đổi tính. Không biết có thật hay không, nhưng bộ dáng hiện tại của con bé thật là chọc cho người ta thương yêu.


Thấy không khí trong thang máy quá im ắng đến mức kỳ quái, Phan Minh Hải liền tìm chủ đề để nói: “Sao hôm nay con lại đến công ty, có hứng thú với công việc kinh doanh của ba con à?”


Trần Viện mỉm cười, cô không thể nói là mình đến đây để tìm con rể của ba Trần, sau đó một cước đá bay hắn ra khỏi công ty để diệt trừ hậu hoạn, ngẫm một hồi liền nói: “Cũng không phải. Chỉ là con cảm thấy mình chơi đủ rồi, đã đến lúc bắt đầu chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình.”


Phan Minh Hải gật gù, tán thưởng: “Con nói đúng, phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình, không nên sống vô nghĩa như trước đây nữa.” Ông không ngờ rằng một lần đại nạn lại khiến cho Trần Viện thông suốt, đây không phải là gặp họa đắc phúc sao. Ông cũng thầm mừng cho chủ tịch.
“Dạ.”


Hai người bước ra khỏi thang máy, Phan Minh Hải dẫn cô đến nơi nào, liền tỉ mỉ thuyết minh về nơi đó cho cô biết.


“Nơi này sẽ chuyên trách về thiết kế hình tượng cho nghệ sĩ, họ sẽ định hướng về phong cách thời trang, cũng như chọn lọc những tác phẩm âm nhạc, quay chụp phim ảnh phù hợp với phong cách của từng nghệ sĩ.”


“Chúng ta hiện tại đã ký hợp đồng độc quyền với hơn bảy mươi nhạc sĩ có danh tiếng trong nước, tất cả những tác phẩm sau này của họ đều để cho nghệ sỹ trong công ty biểu diễn.”
Trần Viện thắc mắt: “Vậy ký hợp đồng rồi mà họ không sáng tác được gì thì thế nào?”


“Sẽ không, họ ký là loại hợp đồng hợp tác, nếu có bất kỳ tác phẩm mới nào đều phải ưu tiên cho công ty mua bản quyền, nếu công ty không cần thì họ mới được bán bản quyền ra bên ngoài.”
“Người nghĩ ra cách này thật thông minh.”
“Ba con sẽ rất vui nếu nghe thấy.” Phan Minh Hải cười ha ha.


“Con nghe nói công ty có đào tạo đạo diễn nữa đúng không?”


“Đúng vậy, nhưng mà những đạo diễn của công ty chỉ có vài người là có danh tiếng, những người còn lại vẫn chưa có tác phẩm đáng chú trọng. Những kịch bản quan trọng công ty chủ yếu vẫn nhờ đạo diễn có kinh nghiệm bên ngoài quay chụp.”


“Phim trường này dùng để quay chụp các bộ phim, video ca nhạc… của công ty, ngoài ra còn để cho các đoàn phim khác thuê.”
“Những phòng thu âm này được trang bị những thiết bị hiện đại nhất với đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp, luôn đảm bảo chất lượng đầu ra của các tác phẩm âm nhạc.”


“Nghệ sĩ sau khi ký hợp đồng sẽ được công ty phân công người đại diện. Người đại diện này sẽ là người liên hệ trực tiếp giữa công ty và nghệ sĩ, người đại diện thay mặt nghệ sĩ tiếp nhận các hợp đồng phim ảnh, quảng cáo, giúp nghệ sĩ sắp xếp lịch làm việc.”


Đi một buổi sáng, Trần Viện mỏi cả chân, ngã nhào lên sô pha rên rỉ. Ba Trần cười tươi, đi đến ngồi bên cạnh vuốt tóc cô.
“Ba, ba bây giờ là thần tượng của con nha.”
Trần Bằng vui vẻ cười lớn, vô cùng hưởng thụ sự sùng bái của con gái.
Ba Trần hỏi: “Trưa nay về nhà ăn hay đi đâu?”


Trần Viện ngẫm nghĩ một hồi liền nói: “Hay là gọi mẹ đến, chúng ta cùng đi ăn cơm tây đi. Lúc sáng, con thấy mấy nữ minh tinh cứ nhìn chằm chằm ba, phải gọi mẹ đến thị uy một chút mới được.” Mặc dù có chút khoa trương, nhưng những gì cô nói cũng không sai. Giới giải trí rất nhiều thị phi, có nhiều người bất chấp thủ đoạn để có được một vai diễn. Hơn nữa ba Trần của cô mặc dù gần năm mươi, nhưng bộ dáng còn rất tráng niên, vòng hai không hề có xu hướng bị bia hóa, gương mặt dù đã bị thời gian tô điểm, nhưng lại có thêm sự thành thục và ổn trọng của một người đàn ông từng trãi, và quan trọng nhất là ông có tiền, có chức vụ cao, nếu ba Trần đồng ý, chỉ cần búng tay một cái, mấy cô nghệ sĩ sẽ đánh nhau vỡ đầu để được trèo lên giường của ba. Nhưng may mắn là mẹ Trần vẫn có sức quyến rũ với ba hơn là bọn họ.


“Nhóc con quỷ quái, đừng nói bậy với mẹ con đó.” Ba Trần vò đầu Trần Viện một hồi rồi gọi điện thoại cho vợ.


Sau đó, Trần Bằng tiếp tục giải quyết công việc. Trần Viện ngồi trên sô pha mở laptop ra tr.a một số thông tin về giải trí Ban Mai. Thật không ngờ giải trí Ban Mai là công ty giải trí nhất nhì thành phố, nằm trong top 5 công ty giải trí đứng đầu của cả nước. Đối thủ hiện tại của giải trí Ban Mai chính là giải trí Thiên Thần. Hai công ty đã đối đầu với nhau nhiều năm, hiện tại đang ở trạng thái cân bằng. Trần Viện nghĩ như thế không có gì là không tốt. Trong bất cứ lĩnh vực gì cô cũng không ủng hộ độc quyền, có cạnh tranh mới có phát triển. Công ty hiện tại đang chú trọng bồi dưỡng một số diễn viên, ca sĩ cùng nhóm nhạc thần tượng. Nổi trội nhất là Mai Vũ, cô là nữ diễn viên đắc khách nhất hiện nay, từng đoạt nhiều giải thưởng trong các liên hoan phim châu Á. Ca sĩ Bernardo Trịnh, nam ca sĩ nổi tiếng và một nhóm nhạc nữ thần tượng KOB. Trần Viện nhớ không lầm thì trong tiểu thuyết, giải trí Ban Mai còn có một band nhạc nam thần tượng đình đám, rất được các fan nữ yêu thích, nhóm nhạc này cũng có chút dính líu đến một vài tình tiết trong tiểu thuyết. Nhưng hiện tại cô không thấy nhắc tới, có lẽ họ vẫn còn là thực tập sinh, hoặc là chưa đầu quân về giải trí Ban Mai.


Mặc dù không thể so sánh với những tập đoàn lớn đa quốc gia của nam chính hoặc nam phụ. Nhưng trong vòng lẩn quẩn nhỏ hẹp này, giải trí Ban Mai vẫn đủ khả năng để làm mưa làm gió. Hơn nữa, bọn họ là những tập đoàn tài chính lớn, còn Ban Mai là công ty giải trí, không cùng ngành không thể mang ra so sánh, mà cũng không cần so sánh. Không nên so tiền với nam chính và so sắc đẹp với nữ chính, đây chính là châm ngôn sống của một nhân vật phụ như cô, nếu không sẽ ch.ết vì ganh tị. Họ là ai, là những đứa con ruột của đồng chí tác giả, tác giả sẽ giành hết ưu ái cho bọn họ, mặc dù đôi lúc tác giả sẽ ngược đãi họ một chút, để họ gặp trắc trở, khó khăn, đau khổ, nhưng chung quy, những người chống đối lại họ đều bị đồng chí tác giả đè bẹp dí.






Truyện liên quan