Chương 126: 126: Cảnh Giới Tu Luyện Trên Thiên Giới
Hai người cứ thế quấn quýt lấy nhau dưới dòng Sinh Linh Chi Thủy mát lạnh suốt một canh giờ mới chịu ngoi lên khỏi mặt nước.
Vừa mới lên khỏi mặt nước Cổ Viêm ngay lập tức dựa Ngọc Nhi vào một góc của bờ tiến hành công kích từ phía sau.
Mông Ngọc Nhi vừa trắng vừa tròn vừa đầy đặn mềm mại như trái đào mọng nước, Cổ Viêm từ phía sau giữ chặt mông nàng đẩy mạnh tiểu đệ mình vào, rồi lại rút ra rồi lại đẩy vào nhịp nhàng chầm chậm, cảm giác khoái cảm này không từ nào diễn ta được.
Á á á.
Ư! ư! thoải! mái quá! Ư sâu! sâu chút! nữa.
đi ! Viêm ca.
Tiếng rên của nàng rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo nét ɖâʍ đãng khiến người ta phải máu huyết sôi trào như sắp phát điên lên.
Nghe thấy âm thanh này của nàng, với Cổ Viêm như tiếng gọi của bản năng nguyên thủy ưỡn thân gia tăng tốc độ đâm mạnh một cái.
Phập phập phập…
Á á …
Một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Ngọc Nhi cảm thấy bên trong mình như có thiểm điện xé rách ra vậy nhưng rất nhanh khoái cảm đã ập đến khiến nàng quên đi đau đớn tận hưởng sự sung sướng mà người mình yêu đem lại.
Cảm nhận sự ấm áp mềm mại bao tiểu đệ khiến hắn thoải mái không thôi hắn bắt đầu giảm tốc độ nhấp nhẹ rồi tăng dần tốc độ cứ thế thế giảm rồi tăng luân phiên theo nhịp.
Phập phập …
Tiếng cơ thể của hai người va chạm vào nhau khiến cho bản năng con mãnh thú trong người trỗi dậy, điên cuồng đấm những phát thật mạnh vào người nàng, khiến nàng không ngừng rên rĩ những âm thanh nguyên thủy.
Sướng … sướng … quá Viêm Ca.
Dùng sức mạnh lên, mạnh lên nữa …
Đừng dừng lại.
Ngọc Nhi cơ thể hòa nhịp theo hắn cất lên những tràng rên rỉ ɖâʍ đảng khiến hắn càng thêm kích thích điên cuồng thúc tiểu đệ của mình ra vào khu cấm địa của nàng, dịch trắng không ngừng tuôn ra như lũ.
Cộc !
Ui đau.
Cái gì vậy.
Đang trong lúc cao trào với Ngọc Nhi, đột nhiên từ phía sau, có thứ gì đó tấn công gõ mạnh vào đầu của hắn.
Quay đầu lại nhìn rõ, thứ vừa gõ vào đầu là một hắc quang cầu đang lơ lửng trước mặt hắn.
Hắc quang cầu này có vẻ như giống như những quang cầu mà hắn gặp ở tầng hai của Tỏa Linh Tháp bên trong sẽ chứa một loại linh thuật nào đó, nhưng điều hắn không hiểu tại sao ngay tại thời điểm nhạy cảm này nó lại xuất hiện trước mặt hắn.
Viêm ca, sao tự dưng lại dừng lại vậy !
Không lẽ tình yêu huynh dành cho muội hạ nhiệt rồi sao ?
Ngọc Nhi quay đầu lại nhìn hắn khẽ hỏi.
Ngọc Nhi ngươi nhìn xem, hắc quang cầu này chắc hẳn ở khu vực tầng hai bay lên, cứ liên tục gõ vào đầu ta, rốt cuộc chuyện này là sao ?
Cổ Viêm vội rút tiểu đệ mình ra, đỡ nàng đứng dậy nghiêm túc hỏi.
Theo muội thấy bây giờ đã là người của thiên giới, hắc quang cầu này lại có linh tính nó biết huynh có điểm gì đó phù hợp với linh thuật trong đó nên mới tới đây tìm huynh.
Ngọc Nhi trầm ngầm một lúc, rồi lên tiếng phỏng đoán.
Không lẽ loại quang cầu nào cũng có linh tính sao, thần kỳ vậy.
Cổ Viêm kinh ngạc cười phán.
Tất nhiên không phải vậy, nhưng hầu như những linh thuật ở tầng hai đều là loại cao cấp chúng đều có linh tính nó sẽ tìm người phù hợp để sử dụng nó để tu luyện, có điều chỉ có tác dụng trong khu vực tầng hai mà thôi, ra ngoài khu vực đó cho dù có là người phù hợp với nó, nó cũng không thể bay đến tìm người đó được.
Ngọc Nhi mở miệng giải thích.
Tại sao lại như vậy, ta không hiểu ?
Cổ Viêm hỏi lại.
Bởi vì nó chỉ có tác dụng tìm người được chọn trong khoảng không gian ở tầng hai, một khi ra khỏi khu vực tầng hai sẽ mất tác dụng đó là giới hạn của các linh thuật có thể di chuyển.
Ngọc Nhi mở miệng giải thích.
Vậy tại sao, hắc quang cầu này có thể phá bỏ giới hạn của mình đến khu vực tầng ba được, ngươi giải thích chuyện này sao đây.
Cổ Viêm chỉ tay về phía hắc quang cầu hỏi.
Trường hợp này muội chưa từng thấy bao giờ, có thể đây là một loại linh thuật cao cấp nào đó mà muội không biết, dù sao ở tầng hai còn tới mấy vạn loại linh thuật khác nhau có nhiều loại linh thuật muội không có gì làm lạ.
Ngọc Nhi mỉm cười nói.
Không lẽ, hắc quang cầu này phát hiện ra ta có tư chất kinh người có một không hai nên mới chọn ta làm chủ nhân của nó.
Có thể được ta lựa chọn chắc hẳn là loại linh thuật vô cùng cao cấp, tu luyện xong sẽ có sức mạnh vô địch, có khả năng nghênh chiến với mọi quần hùng trong thiên hạ.
Cổ Viêm đắc ý cười phán.
Viêm ca đừng đùa nữa, huynh không phải không biết bản thân mình là người như thế nào, thể chất huynh tầm thường như vậy, làm sao có loại linh thuật nào trong đây phù hợp với huynh cho được.
Ngọc Nhi nghiêm mặt nói.
Vậy ngươi giải thích đi, tại sao hắc quang cầu này lại chọn ta, ắt hẳn phải có lý do đặc biệt nào đó.
Cổ Viêm hỏi lại.
Không phải mở ra sẽ rõ sao ?
Ngọc Nhi cười đáp.
Bằng cách nào ?
Cổ Viêm hỏi lại.
Đặt tay lên nó, nếu được sự chấp nhận của nó, nó sẽ tự động mở ra cho huynh xem.
Nghe theo lời của Ngọc Nhi, Cổ Viêm vươn bàn tay của mình ra phía trước đặt lên bề mặt hắc quang cầu.
Ngay lập tức hắc quang cầu liền biến mất, bên trong có một cuốn hắc thư xuất hiện.
Cuốn sách này có lớp võ màu đen xồ xề như thể làm một loại võ cây nào đó, bìa sách không có gì khác ngoài một hai đấu chéo màu đỏ, có vẻ như nó là một loại sách cấm nào đó.
Ngọc Nhi cầm cuốn sách trên tay quan sát thật kỹ, nhưng nhìn thế nào cũng không thể đoán ra nó thuộc loại linh thuật phẩm chất nào.
Nàng thử mở ra xem thử, nhưng cũng không cách nào mở ra được chuyện này thật quá khác thường.
Sao vậy, có phải bị kẹt rồi không ?
Để ta xem nào.
Cổ Viêm cầm lấy cuốn hắc thư trên tay, lấy hơi định dùng hết sức để mở nó ra, nào ngờ không một chút khó khăn nào đã mở nó ra.
Khi mở ra, cả trang sách có sáu mươi chín trang nhưng trang nào cũng trống rỗng không có một chữ làm cho hắn và nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cái quái gì đây, cái cuốn sách đen thui này mà cũng được gọi là linh thuật sao, một chữ cũng không có làm sao có thể tu luyện được đây.
Đúng là thứ rác rưởi.
Bị một cú lừa đến từ cuốn sách, Cổ Viêm tức giận ném thẳng nó xuống phía mặt đất như ném một cục rác.
Có thể cuốn sách này có một cách đọc gì đó đặc biệt gì đó, huynh nỡ vứt nó đi thật sao ?
Ngọc Nhi nhìn hắn khẽ hỏi.
Hừ, cái thứ rác rưởi đen thùi lùi đó, thì có được cái tác dụng gì hay ho chứ, nhìn cái bìa sách cũng đoán ra được nó chẳng phải loại tốt đẹp gì, tu luyện chỉ khiến bản thân trở thành một kẻ xấu xa mà thôi.
Cổ Viêm tức giận quát.
Được rồi, mà đừng giận nữa mà, không tu luyện thì không tu luyện, nếu huynh muốn sau này muội sẽ tìm cho huynh loại linh thuật tốt hơn.
Ngọc Nhi hai tay véo má hắn trêu đùa an ủi nó.
Thật là đang vui vẻ tự nhiên gặp nó lại mất hứng.
Cổ Viêm làu bàu nói.
Làm với muội lâu như vậy mà vẫn chưa làm thỏa mãn huynh sao, phải công nhận huynh khỏe thật đấy !
Ngọc Nhi tủm tỉm cười nói.
Nếu ngươi mệt rồi thì nghỉ tại đây, chúng ta tìm chỗ nào đó ngủ đi.
Cổ Viêm nắm tay nàng mở miệng nói.
Huynh chưa mệt làm sao muội dám mệt được chứ, chúng ta hãy làm thêm hiệp nữa đi, có được không ?
Theo chỉ dẫn của Ngọc Nhi, Cổ Viêm mặc lại y phục của mình cùng nàng bay tới cung điện phía bắc để hành sự tiếp.
Khu vực này theo những lời Ngọc Nhi nói đây được xem là phòng ngủ của sư phụ nàng sau này truyền lại cho nàng cũng là phòng ngủ của nàng.
Trên đường bay hắn có ngó qua, khu vực phía trung tâm của cả bốn cung diện, cung diện phía trung tâm tuy nhỏ hơn các cung điện khác những kiến trúc của nó đẹp nhất phát ra những ánh sáng kim sắc lấp lánh rực rỡ.
Toàn bộ cung điện như thể được tạo lên từ những khối vàng đặc chất, nhưng không phải vậy theo những gì hắn suy đoán thứ vật liệu có thể khiến cung điện phát ra ánh sáng lấp lánh đẹp như vậy chắc chắn là một vật liệu vô cùng quý giá hơn vàng rất nhiều.
Tại trung tâm cung điện hắn nhìn thấy rất nhiều bồ đoàn bằng hoa sen lơ lửng trên không sắp xếp theo thứ tự bậc thang từ thấp tới cao, cao nhất là tòa bồ đoàn kim sắc phát ra ánh sáng rực rỡ.
Những bồ đoàn khác mỗi tầng đều là một màu sắc phân biệt khác nhau, tổng cộng có tất cả mười ba tầng bồ đoàn khác nhau.
Tại đây hắn cũng nhìn thấy Bạch Linh cũng đang ngồi xếp bằng trên một bồ đoàn tầng thứ tư để tu luyện.
Ngọc Nhi mấy cái bồ đoàn này là sao, xếp theo thứ tự có tác dụng gì vậy ?
Cổ Viêm nhìn nàng hỏi thẳng.
Đó là bồ đoàn phân cấp các cảnh giới tu luyện trên thiên giới ứng với cảnh giới nào thì tu luyện đến ở trên bồ đoàn đó.
Trên thiên giới có mười ba cảnh giới phân từ thấp tới cao : Linh Nhân cảnh, Linh Địa cảnh, Linh Thiên cảnh, Linh Thần cảnh, Hóa Thần cảnh, Hư Thẩn cảnh, Sinh Tử Pháp Thần cảnh ( sinh pháp linh – tử pháp linh ), Luân Hồi cảnh, Thánh Nhân cảnh, Chí Tôn Thánh Nhân Cảnh, Đại Đế cảnh, Tinh Biến Đại Đế, Đại Đế Thiên Chủ.
Mỗi cảnh giới tu luyện tương ứng với các tầng màu bồ đoàn khác nhau từ thấp tới cao theo thứ tự: đỏ, cam, vàng, lục, lam, tử, hắc, bạch sắc, hôi sắc, tử kim sắc, hắc kim sắc, bạch kim, hôi kim sắc, kim sắc.
Số lượng bồ đoàn mỗi tầng tương ứng với số tiểu cảnh giới trong một cảnh giới phải trải qua.
Bạch Linh ở hạ vị diện là yêu đế cửu giai tương ứng với linh thiên cảnh đỉnh phong, muốn đột phá lên yêu tổ phải ngồi ở bổ đoàn lục sắc đầu tiên ở tầng thứ tư tương ứng với cảnh giới linh thần cảnh.
Ngọc Nhi mỉm cười giải thích.
Vậy là thiên giới tu luyện tổng cộng có tận mười ba cảnh giới sao, nhiều như vậy tu luyện bao giờ mới đến cảnh giới cuối cùng đây.
Cũng không có lâu với những người tư chất kém để đạt đến cảnh giới cuối cùng nhiều nhất cũng phải một trăm vạn năm, tư chất tốt hơn chỉ mất bảy mươi đến tám mươi vạn năm thậm chí nếu may mắn gặp được cơ duyên tốt chỉ có mất có năm mươi vạn năm.
Với tư chất được gọi là thiên tài nhiều nhất mất hai mươi đến ba mươi vạn năm, siêu cấp thiên tài chỉ mất vỏn vẹn có mười vạn năm còn với tư chất yêu nghiệt chỉ mất có ba đến năm vạn năm có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất thậm chí chỉ mất có một vạn năm nếu kẻ đó may mắn gặp được một loại cơ duyên kinh khủng nào đó.
Ngọc Nhi giải thích tiếp.
Vậy với tư chất bình thường của ta, ngươi nói xem ta có thể đạt đến trình độ cao nhất ở thiên giới thì mất bao nhiêu năm thời gian đây.
Cổ Viêm sắc mặt có chút khó coi, nhìn nàng vội hỏi.
Thành thực mà nói, với tư chất của huynh muội nghĩ khả năng đạt đến võ thần cảnh ở Phục Long đại lục còn khó, huống chi là cảnh giới Đại Đế Thiên Chủ ở thiên giới.
Ngọc Nhi lắc đầu thở dài đáp.
Vậy phải làm sao đây, không lẽ cả đời này ta bị mắc kẹt ở cái vũ trụ loài người sao, không vượt qua thiên giới, không vượt qua được thần giới làm sao có thể quay trở về nhà được đây.
Cổ Viêm sắc mặt lo sợ nhìn nàng khẽ than.
Yên tâm đi, có muội ở đây, nhất định sẽ có cách rút ngắn thời gian tu luyện, nhà của huynh cũng là nhà của muội, muội sẽ cố gắng hết tìm cách giúp huynh đạt đến cảnh giới cao nhất, giúp huynh có thể phi thăng lên thần giới.
Ngươi nói thật sao, ngươi sẽ giúp ta lên thần giới ?
Cổ Viêm nhìn nàng nghiêm túc hỏi lại.
Yên tâm đi, giờ địa vị của muội trên thiên giới cũng được xem là cao, tài nguyên sư phụ để lại vô cùng nhiều, có muội ở đây muội sẽ giúp huynh vượt qua mọi khó khăn để có thể bước vào cánh cửa của thần giới.
Ngọc Nhi gật đầu cười đáp.
Ta tin tưởng vào ngươi đấy, nhất định phải giúp ta phi thăng lên thần giới càng sớm càng tốt, chỉ có vượt qua thần giới ta mới có thể tìm cách quay trở về nhà của mình được.