Chương 131: 131: Mạng Sống Này Là Do Ta Quyết Định Không Ai Có Thể Quyết Định Thay Ta

Viêm ca !
Ngọc Nhi hai mắt long lanh nhìn hắn, trong lòng nàng hiện giờ rất hạnh phúc, Cổ Viêm không ngờ lại dám khước từ cơ hội tốt của hắc thư kia vì nàng, chửng tỏ tình cảm hắn dành cho nàng lúc này vô cùng chân thành.


Thử hỏi nam nhân trong thiên hạ mấy ai được như hắn, có thể vì người mình yêu mà bỏ qua công danh lợi lộc trước mắt.
Muội đã hứa với ta sẽ giúp ta lên thần giới, đừng có mà nói lời nuốt lời đó.
Cổ Viêm cười đùa.


Yên tâm đi, có muội ở đây với địa vị muội hiện tại ở thiên giới không cần đến hắc thư xấu xa kia, muội vẫn có thể giúp huynh bước vào cảnh cửa thần giới.
Ngọc Nhi khoác tay hắn âu yếm gật đầu đáp.


Dựa vào ngươi sao, chỉ là một chí tôn thánh nhân nhỏ bé, ngay cả cảnh giới đại đế thiên chủ còn chưa bước vào được, mà ở đó mơ tưởng đến chuyện giúp người khác vào thần giới.
Đúng là chuyện nực cười.
Hắc thư tiểu ɖâʍ Đạo nhếch miệng một tiếng khinh thường.


Cho dù bây giờ ta chưa đạt đến cảnh giới đó, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta bước chân vào được.
Không chỉ riêng ta, mà ngay cả Cổ Viêm ca, ta tự tin với những gì ta học ở thiên giới nhất định sẽ có thể giúp được huynh ấy sớm đạt được cảnh giới tối cao ở thiên giới.


Ngọc Nhi nhíu mày đáp lại.
Cổ Viêm là tên của ngươi đúng không ?
Cái tên quê mùa làm sao.
Ta thấy ngươi vẫn nên suy nghĩ lại điều kiện của ta thì hơn, ngươi thấy có môn công pháp nào vừa giúp ngươi được chơi gái đẹp vừa tăng tiến tu vi như ɖâʍ Đạo Tà Thần Quyết như của ta không.


available on google playdownload on app store


Cứ cho là nữ nhân của ngươi tương lai sau này có thể giúp ngươi đạt đến trình độ phi thăng lên thần giới, nhưng thời gian dành ra để tu luyện sẽ mất bao lâu.
Một vạn năm, hai vạn năm, mười vạn năm thậm chí là cả trăm vạn năm hoặc cả đời cũng không thể bước vào cánh cửa thần giới.


Bản thân cô ta giúp ngươi là một chuyện, những cùng lắm cũng chỉ là phân nửa, còn phân nửa còn lại phụ thuộc vào mức độ lĩnh hội của ngươi.
Ngươi thử suy nghĩ mà xem với thiên phú thấp kém của mình hiện tại liệu có cái khả năng đạt đến trình độ đó không ?


Tiểu ɖâʍ Đạo mở miệng nói.
Cái này …


Nghĩ đến đây lòng Cổ Viêm lại có chút do dự, tiểu ɖâʍ Đạo này mặc dù có chút ɖâʍ tà nhưng nó nói không có sai, từ khi đến thế giới loài người, những cái thứ võ kỳ công pháp của họ hắn đều không cách nào hiểu được có lẽ đây chính là bản tính lười nhát của hắn khi còn nhỏ.


Từ nhỏ hắn chỉ có theo Cổ lão học để nhận biết mặt chữ, còn bảo hắn ngôi yên đọc sách hắn không làm được, vậy thì tương lai nếu phải đọc sách để tu luyện làm sao hắn có thể làm được đây.


Ngọc Nhi ít ra còn hơn hắn từ nhỏ đã chịu khó đọc sách, viết chữ nên khả năng lĩnh hội võ học hơn hắn rất nhiều, nàng có thể sau này cho hắn nhiều tài nguyên tu luyện tốt nhất nhưng về mức độ tu duy lĩnh hội đến đâu phải dựa vào bản thân hắn không thể dựa vào nàng mãi được.


Thấy tiểu tử này bắt đầu suy nghĩ lại những gì mình nó, tiểu ɖâʍ Đạo chỉ khẽ cười một tiếng rồi mở miệng nói.


Như thế này đi, nếu ngươi đồng ý bái ta làm sư, ta có thể đảm bảo với ngươi trong vòng 100 năm ta có thể giúp ngươi từ một con người bình thường trở thành một con người phi thường, giúp ngươi tiến nhập vào thần giới.


Chỉ mất có 100 năm mà có thể đạt đến cảnh giới Đại Đế Thiên Chủ lại còn phi thăng lên thần giới.
Ngươi không có khoác lác quá đấy chứ !
Cổ Viêm hai mắt khẽ giật hiện vẻ chấn kinh.


Có thể đối với kẻ khác đây là một chuyện hoang tưởng, nhưng ta thì khác dù gì với thân phận của ta hiện tại trong cơ thể hắc thư này của ta phong ấn thứ sức mạnh có thể sánh ngang với cảnh giới ngụy thiên đạo, chỉ cần ngươi nghe lời ta thì giúp một người phàm như ngươi lên cảnh giới đại để thiên chủ nhỏ bé ở thiên giới đâu có khó với ta, lên thần giới cũng chỉ là một chuyện hết sức bình thường.


Chẳng qua vì ngươi thể chất quá bình thường, thiên phú thấp kém nên mới phải tốn nhiều thời gian đến vậy, còn nếu là người khác lâu nhất cũng chỉ có 80 năm, nhanh nhất mất có 50 năm mà thôi.
Tiểu ɖâʍ Đạo giải thích.
Nói thử ra điều kiện của ngươi đi.
Biết đâu ta sẽ suy xét lại.


Cổ Viêm thẳng thắng đáp.
Điều kiện ?
Ta thì có điều kiện gì với ngươi, ta lựa chọn ngươi chẳng qua cũng chỉ vì một chữ " duyên" nhưng mà nếu ngươi thích ra điều kiện đến vậy.


Sau này có lên được thần giới, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tiêu diệt Thần Đạo trả thù cho chủ nhân đời trước của ta là được.
Cái này là điều kiện duy nhất của ta dành cho ngươi.
Tiểu ɖâʍ Đạo nói tiếp.


Nhưng ta đây lại không hứng thú với những chuyện trả thù của các ngươi phải làm sao đây, không lẽ không đáp ứng điều kiện của các ngươi, các ngươi sẽ không giúp ta nữa mà lựa chọn người khác thay thế ta.
Không hứng thú sao ?


Một khi chấp nhận yêu cầu của ta không hứng thú cũng phải hứng thú bởi vì.
Nếu ngươi muốn lên làm thiên đạo đời này thì nhất định phải giết ch.ết thiên đạo đời trước.
Tiểu ɖâʍ Đạo cười nhếch mép nói.


Nói vậy cũng như không, chỉ cần ta đáp ứng yêu cầu của các ngươi, thì bắt buộc phải tham gia vào vòng xoáy trả thù của cả ngươi sao ?
Cổ Viêm hỏi lại.


Đúng vậy, vì ngươi đã được lựa chọn làm ɖâʍ đạo đởi tiếp theo nên việc ngươi phải đối đầu với Thần Đạo chỉ là chuyện sớm mà thôi.
Tiểu ɖâʍ Đạo gật đầu đáp.
Ngọc Nhi chúng ta mau đi, ngủ thôi.
Cổ Viêm nắm tay nàng cười nói.


Thái độ của ngươi như vậy là có ý gì !
Ta nói đến khản cả cổ họng mà ngươi nghe vẫn không lọt tai sao.
Tiểu ɖâʍ Đạo thấy thái độ thờ ơ của Cổ Viêm nhíu mày quát.


Rốt cuộc đến cuối cùng ngươi giúp ta cũng chỉ vì có mục đích riêng, ai mà biết sau này ngươi còn mục đích nào không ?
Cổ Viêm quay đầu lại nhếch miệng cười trêu đùa nói.
Ngoài việc giúp chủ nhân ta trả thù ra, còn mục đích nào khác, tiểu tử ngươi nên biết điều chút đi.


Đừng khiến bổn tiểu ɖâʍ Đạo ta phải tức giận.
Tiểu ɖâʍ Đạo lạnh lùng quát.
Nhưng gì ngươi nói ta đều hiểu rõ, nhưng có điều ta phải nhắc lại lần nữa cho ngươi hiểu.
Ta từ trước đến nay không có hứng thú làm thiên đạo.


Nếu ngươi muốn tìm người thay thế chủ nhân đời trước của ngươi, thì nên đi tìm ngươi khác đi.
Cổ Viêm ta không có hứng thú.
Cổ Viêm thẳng thắng đáp lại.
Tiểu tử thối, có vẻ như đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu thiên đạo là gì nên mới thản nhiên từ chối ta như vậy.


Thiên đạo là cảnh giới đỉnh cao trong giới tu luyện mà bất cứ ai đều khao khát có được, quyền năng của Thiên Đạo là vô hạn.


Thiên đạo sở hữu thân thể bất tử bất diệt có khả năng kiểm soát chuyện sinh tử của bất kỳ ai trong vũ trụ, muốn kẻ nào sống kẻ đó không dám ch.ết, muốn kẻ nào ch.ết kẻ đó không thể sống quá ba hơi thở.


Có thể dự đoán tương lai sáng tạo ra vũ trụ của riêng mình thậm chí có thể đạt đến ngưỡng cực hạn có thể siêu thoát ra khỏi thế giới bước vào thế giới của các thiên đạo đời trước trở thành sự tồn tại vĩnh hằng.
Tiểu ɖâʍ Đạo cao giọng giải thích.


Cái gì cơ thiên đạo sáng tạo ra vũ trụ ?
Ha ha, thật nực cười, không ngờ trên đời này lại có cái loại người ảo tưởng đến mức bản thân có thể tạo ra vũ trụ.
Cổ Viêm nghe vậy không nhịn được mà ôm bụng bật cười.


Sáng tạo ra vũ trụ với thiên đạo có gì khó khăn đâu, ngươi cười cái gì.
Tiểu ɖâʍ Đạo nhíu mày nói.
Từ cổ chí kim ai ai cũng biết vũ trụ luôn có trước, sau đó sản sinh ra vô số sinh linh, trong đó có con người.


Mà thiên đạo bản chất cũng là con người, chúng dựa vào đâu mà đòi vượt qua vũ trụ chúng dựa vào đâu mà đòi sáng tạo ra vũ trụ.


Có tí tẹo sức mạnh tạo ra một mảnh không gian nhỏ bé mà cũng tự nhận bản thân là có thể tạo ra vũ trụ trong khi chưa hiểu hết về vũ trụ, đây há chắng phải chuyện nực cười nhất sao.
Cổ Viêm bật cười giải thích.


Tiểu tử nói chuyện thật ngông cuồng, xem lại bản thân mình đi, chỉ là một con người nhỏ bé mà đòi lên tiếng dạy đời, thiên đạo là sự tồn tại vượt qua giới hạn của con người, đã không còn là con người là sự tồn tại ức ức vạn đại giới sinh đều kính ngưỡng.


Ngươi dựa vào đâu mà đòi so sánh với ngài, nói cho ngươi biết rõ những lời người vừa nói thiên đạo đời này cũng tức là Thần Đạo đã nghe thấy, vốn dĩ lúc này ngươi đã ch.ết, nếu không phải có tiểu ɖâʍ Đạo ta ở đây dùng năng lực đặc biệt của mình che chở cho ngươi để Thần Đạo kia không tìm thấy vị trí của ngươi, ngươi cũng sẽ không có cơ hội mở miệng ra văng tục chửi bậy như này được đâu.


Nên biết điều chút đi.
Tiểu ɖâʍ Đạo cười lạnh nói.


Ta cứ thích chửi đấy xem các ngươi làm gì được ta nào, ta thà làm một con người còn tốt hơn thiên đạo gì đó, tuy thời gian tồn tại ngắn ngủi nhưng còn vui chán so với những kẻ ngu ngốc ngoài kia cứ sống một cuộc sống dài đằng đẳng mà không biết lúc nào ch.ết.


Với ta thiên đạo, thần thánh gì đó tất cả đều là một lũ người rác rưởi còn không bằng một góc của người phàm.


Chỉ vì muốn trường sinh bất lão để không phải ch.ết, mà sẵn sàng từ bỏ thân phận con người của mình tự xưng thần, xưng thánh, xưng thiên đạo, không gọi chúng là rác rưởi thì gọi là gì đây.
Ha ha.
Cổ Viêm bật cười chửi tiếp.


Ngươi liên tục sỉ nhục thiên đạo thật sự không lo sợ bị thiên đạo tiêu diệt sao, một khi ta gỡ bỏ giao kèo giữa ta với ngươi, ngươi sẽ lập tức bị thiên đạo tiêu diệt.
Ngươi thật sự không sợ ch.ết sao ?
Tiểu ɖâʍ Đạo nhíu mày lạnh lùng nói.


Đã là con người thì ai mà chẳng sợ ch.ết, không sợ ch.ết không phải con người, bản thân ta cũng vậy ….
Có điều sống ch.ết do ta quyết định, không kẻ nào có năng lực quyết định sự sống ch.ết của ta.
Cho dù đó có là thiên đạo.






Truyện liên quan