Chương 52: #171108
01
Tôi gặp cô bạn học cũ ở ngoài cổng trường. Trong lúc đi vào trong trường với cô bạn, tôi nhìn thấy cậu ấy. Tôi và cô bạn chia tay nhau ở sân trường. Tôi vội vàng chạy theo để đuổi kịp cậu ấy.
Cuối cùng tôi cũng đuổi kịp cậu ấy. Cách cậu ấy khoảng 3 bước chân, tôi đi chậm lại. Tôi giơ tay vỗ nhẹ lên vai trái của cậu ấy. Còn mình thì đứng sang phía bên phải. Đúng như dự đoán, cậu ấy quay sang trái. Biểu cảm gương mặt rõ ngỡ ngàng khi không thấy ai.
"Xin chào!" Tôi chạm nhẹ vai phải cậu ấy, giơ tay vẫy.
Cậu ấy quay sang bên phải nhìn tôi. Gương mặt không chút biểu cảm nào. Bước chân cậu ấy vẫn tiếp tục đi.
Tôi đi theo cậu ấy lên cầu thang. Tôi không biết phải nói gì để xua tan cái không khí này cả. Chợt, ánh mắt tôi di chuyển xuống phần chân băng bó của cậu ấy.
"Mày bị gãy chân à?" Sau bao lâu suy nghĩ, tôi chỉ thốt lên được câu này.
Cậu ấy giữ im lặng, tiếp tục bước đi. Im lặng một cách đáng sợ. Cứ như tôi là không khí vậy.
"Hả? Hả? Hả?" Đương nhiên là tôi không thể chịu được cái cảm giác bị lơ của cậu ấy.
Cậu ấy giơ tay lên, xua xua vài cái, hàm ý là không phải.
Crush thật sự là kiệm lời mà. Thật đúng với sự lạnh lùng của loài sinh vật mang tên Crush trong truyền thuyết.
02
Tiết 4 của giáo viên chủ nhiệm. Cô rất khắt khe với việc chúng tôi có đeo khăn hay không.
Tôi lơ đà nhìn về phía cậu ấy. Có vẻ cậu ấy phát hiện ra mình chưa đeo khăn nên vội vàng quay người xuống nhìn về phía tôi.
"Phương! Phương cho tao mượn khăn" Cậu ấy đưa bàn tay về phía của tôi.
Tôi muốn khước từ lắm. Vì thái độ sáng nay của cậu ấy làm tôi hơi bị tổn thương rồi đấy. Nhưng cái quan trọng, tôi lại không thể làm như vậy.
Tôi mở balo, lấy chiếc khăn ra, ném về phía cậu ấy. Cậu ấy nhận lấy, vội vàng đeo vào cổ.
03
Bỗng nhiên, tôi lại cảm thấy lạnh trong người. Trong đầu tôi nghĩ ngay đến việc sẽ mượn áo khoác của cậu ấy. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng có nên mượn hay không thì tôi quyết định sẽ mượn.
"M ê, gọi thằng T cho tao" Tôi kéo áo cậu bạn bàn trên.
Cậu bạn bàn trên lên tiếng gọi. Cậu bạn T quay xuống.
"Gọi W cho tao"
Cậu bạn T nghe thấy, vỗ lưng cậu ấy. Cậu ấy quay xuống nhìn cậu bạn T. Cậu bạn T nói gì đó rồi tôi thấy cậu ấy lập tức quay xuống nhìn tôi.
"Áo" Tôi nhìn về phía cậu ấy, mở miệng nói.
Cậu ấy thò tay vào trong ngăn bàn lấy chiếc áo khoác ra, vo lại ném về phía tôi. Tôi bắt lấy một cách chuẩn xác.
Vẫn cái hương thơm dịu dàng của cậu ấy. Tôi chỉ cho tay vào hai tay áo rồi khoanh tay trên bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
03
Cuối giờ, cậu ấy thu dọn sách vở vào balo. Tôi vội vàng kéo hai tay áo lại, nằm trên balo giả vờ ngủ, chờ đợi cậu ấy đi xuống.
"Phương! Phương ê!"
Tôi nghe thấy tiếng gọi của cậu ấy, ngẩng đầu lên nhìn như một vị thần. Mà chất giọng của cậu ấy thì mạnh mẽ khỏi bàn.
Cậu ấy đeo balo vào, đi xuống chỗ tôi.
"Trả tao áo khoác" Cậu ấy đứng bên cạnh bàn, đưa tay về phía tôi.
"Không trả!" Tôi khoanh tay trước ngực nhằm giữ chặt chiếc áo khoác.
Cậu ấy nhìn tôi một lát. Sau đấy, cậu ấy lấy tay nới lỏng chiếc khăn ở cổ ra. Hai chiếc cúc áo ở phía trên cậu ấy không mắc. Chính vì hành động nới lỏng khăn, phần cổ và ngực của cậu ấy lấp ló sau chiếc áo sơ mi trắng.
"Trả tao khăn" Tôi giơ tay lên về phía cậu ấy.
Bàn tay phải đầy hơi ấm của cậu ấy chạm lên tay tôi. Dường như giống kiểu chúng tôi đang nắm tay nhau vậy. Ngón tay cậu ấy từ từ trườn sâu trên tay tôi, một phát nắm cổ tay áo kéo một cái. Chiếc áo khoác nằm ngay trên tay cậu ấy.
"Trả khăn"
"Đéo" Cậu ấy vừa cười vừa nói.
Doumaaa!
Kiểu cười đầy mê hoặc. Tính tình crush thất thường thật ấy chứ. Buổi sáng rõ ràng là lạnh lùng hơn cả Diana Cool Fresh. Bây giờ lại cười đùa với tôi như chưa từng xảy ra chuyện buổi sáng vậy.
Tuy cậu ấy nói vậy nhưng cuối cùng vẫn tháo khăn ra trả lại cho tôi.
Vì cậu ấy kéo chiếc áo ra khỏi tay tôi nên sau đó cậu ấy phải đứng lại để lộn áo cho đúng chiều. Sau khi lộn áo xong, cậu ấy khoác lại trên người rồi cầm balo đi ra khỏi lớp.
Chắc chắn là ấm lắm đấy. Vì suốt 1 tiết tôi đã truyền hơi ấm của từ cơ thể mình lên chiếc áo mà.