Chương 61: #171118

01 
Hôm nay có thể là ngày cậu ấy chuyển lên ngồi cạnh tôi. Tâm trạng buổi sáng của tôi vô cùng hứng khởi. Tôi chuẩn bị chu đáo từ bữa ăn đến quần áo. Sau đó, tôi mới yên tâm tới trường. 


Trong khi đi bộ vào trường, tôi không ngừng tượng tượng cảnh cậu ấy ngồi cạnh tôi thì sẽ như nào? Nghĩ tới mấy cảnh đậm chất ngôn tình trong phim thôi, tôi đã muốn cười ngoác miệng ra rồi. 


Khi tôi tiến vào lớp, cậu ấy đang ngồi ăn bánh mì trên bàn giáo viên. Cậu ấy quay đầu nhìn tôi vài giây rồi lại tập trung ăn bánh mì. Tôi đi xuống chỗ của mình. Không thấy balo của cậu ấy đâu. Mà thay vào đó vẫn là chiếc balo quen thuộc của cậu bạn H. 


Thế là như nào? Tại sao cậu ấy lại không chuyển chỗ nữa? Hay là cậu bạn H không cho? Tôi cần một câu trả lời. 
Thế rồi, tôi vẫn cứ tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra. 


Tôi ngồi hoàn thành nốt phần vở bài tập. Sau khi hoàn thành xong, tôi vươn vai hai cái mới phát hiện ra cậu ấy đang ngồi ở bàn tôi chơi điện thoại. 


Cậu ấy ngồi ở đầu bàn bên trái. Tôi ngồi ở đầu bàn bên phải. Thật chẳng khác gì anh ở đầu sông em cuối sông. Giữa chúng tôi không hề có bất cứ vật gì ngăn cả. 
Tôi muốn trượt tới, ôm eo cậu ấy hỏi tại sao mày không chuyển lên đây ngồi? 


available on google playdownload on app store


Nhưng rồi suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ, tôi không hành động gì cả. 
Đến giờ vào lớp, tôi mới hỏi cậu bạn D được. 
"Tại sao W không lên đây ngồi?" 
"Nó bảo sợ mày hϊế͙p͙ ɖâʍ nó" Cậu bạn D trả lời, mặt lặng thinh. 


Doumaaa! Tôi là con gái còn không sợ thì thôi. Đằng này, cậu ấy là con trai thì sợ cái gì chứ? 
02 
Giờ ra chơi, chúng tôi mang loa ra bật nhạc để quẩy. Bỗng nhiên bài hát This Love của Davichi vang lên. Tôi cuộn quyển vở lại giả làm mic rồi gào rõ to. 


Đến đoạn điệp khúc, cả lớp tôi cùng nhau gào lên. Tôi là một trong số người giọng to nhất. Cậu ấy đang ngồi chơi game trên điện thoại cũng phải ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi là người ngoàì hành tinh vậy. 
03 


Cứ mỗi lần tiết Toán đến, tôi đều phải mở máy xem giờ trước. Bỗng nhiên, chiếc avatar hình cậu ấy và dấu tròn đỏ có số 1 hiện lên trên màn hình của tôi. 
Là tin nhắn từ messenger của cậu ấy. 
Tôi đang nằm mơ sao? Sao bỗng dưng cậu ấy lại chủ động nhắn tin cho tôi? 


Tôi không chờ được nữa, ấn vào chiếc avatar ấy. 
"Học đi" Cậu ấy chỉ nhắn vỏn vẻn 2 từ ấy thôi. 
Tin nhắn được gửi lúc 9:24. Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại, 9:47 rồi. 


Tôi cố gắng nghĩ lại. Lúc 9:24 tôi đang làm gì nhỉ? Nói chuyện với cô bạn thân bàn trên? Đọc hướng dẫn chơi Ma Sói? Viết mấy câu đậm chất ngôn tình lên mảnh giấy nháp? 
"Lên đây ngồi với tao đi W ê!" Tôi nhắn lại kèm theo icon rơi 1 giọt nước mắt. 


Ngay sau khi tôi gửi tin nhắn, cậu ấy đã xem luôn. Dấu 3 chấm bắt đầu nhảy lên nhảy xuống ở phần trả lời của cậu ấy. 
Tôi hồi hộp. Không biết cậu ấy sẽ nhắn lại gì nhỉ? 
"Sủa cak" 
"Lên đi. Sợ gì đm?"


Tôi nhớ lại đoạn hội thoại hồi sáng nói chuyện với cậu bạn D. Chẳng lẽ vì nghĩ tôi sẽ bóp ngực cậu ấy thường xuyên nên mới không lên đây ngồi. 
"Buscu tao thì lên" 
Crush lại đến giờ động dục. 
"Lên đi rồi tính" Tôi quen cái kiểu nói chuyện của cậu ấy rồi. 


"Đéo. Buscu tao mới lên" Cậu ấy nhắn lại vô cùng nhanh chóng. 
"Lên đầy toàn bọn nhiều muối. Chỗ mày ngồi chán bỏ mẹ" Tôi để icon thở dài. 
"Loz"
Cậu ấy nhắn lại 3 chữ cũng là lúc chuông hết giờ vang lên. 


Kể ra việc nhắn tin trong lớp thế này cũng hay đấy chứ. Crush ngồi bàn 5. Tôi ngồi bàn 2. Muốn nói chuyện chỉ cần gọi nhau một cái. Đằng này lại dùng cách nhắn tin riêng với nhau. Việc này cũng khá thú vị đấy chứ. 
04 


Hôm nay lớp tôi tổ chức 20/11 và cũng tổ chức luôn sinh nhật cho cô giáo. Mọi hành động của chúng tôi đều diễn ra bí mật để tạo bất ngờ cho cô. 


Từ 1h chiều, công tác chuẩn bị trang trí đều diễn ra vô cùng hoàn hảo. Các bóng bay hình chữ cái được sắp xếp thành dòng chữ: HAPPY BIRTHDAY và CHUC MUNG 20-11. Tôi lấy chiếc mũ sinh nhật đội lên đầu, lấy dây duy băng màu trắng và vàng quấn quanh người, chạy nhảy khắp lớp. 


Cậu ấy đi vào lớp. Bước chân rõ ràng sững lại. Ánh mắt cậu ấy di chuyển từ đầu tôi nhìn xuống dưới. Sau đó, cậu ấy để balo xuống bàn, đi ra khỏi lớp.
Chuẩn bị đến giờ, chúng tôi cử hai cô bạn xuống hộ tống cô giáo lên lớp. 


Chúng tôi đứng sẵn trong lớp. Hai cậu bạn đứng ở hai bên cánh cửa, cầm mấy chùm bóng. 


Cánh cửa lớp mở ra. Cô giáo bước vào lớp. Hai cậu bạn đứng ở cửa tung mấy chùm bóng lên. Cô giáo đứng lại, che miệng đầy ngạc nhiên. Tôi vội vàng chạy tới, đội mũ sinh nhật lên đầu cô rồi dẫn cô vào giữa lớp. 


Sau mấy màn cảm ơn rối rít của cô giáo, chúng tôi bắt đầu tiết mục hát đồng thanh. 


Chúng tôi hát bài Chưa Bao Giờ Mẹ Kể. Tất cả đều hát rất lớn, át cả tiếng của 3 chiếc loa. Cậu ấy đứng nép vào lòng cậu bạn M, giả vờ khóc lóc đầy đau lòng. Cậu bạn M cũng vô cùng phối hợp, ôm cậu ấy vào lòng, lấy tay vỗ vỗ lưng. 


Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ mình chỉ là nữ phụ đam mĩ. 
Đến khi cô giáo đọc thư từ các bạn học sinh gửi. Thật không may, cô lại đọc lá thư của tôi.


"Ừ đây. Có một bạn gửi cho cô dòng thư này: Em không thích thế giới này, em chỉ thích cô. Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong lòng. Cô không biết của bạn nào đây nhở?" 


Toàn bộ dòng thư kia tôi đều lấy trong truyện ngôn tình cả. Giờ bị cô đọc lên, tôi thấy ngại vô cùng. Hai tay không ngừng quạt để làm má bớt nóng. 
"Là Phương rồi" 
"Đích thực là Phương rồi" 
"Mày đúng không?" 


Mấy cô cậu bạn xung quanh đều quay sang hỏi tôi. Tôi ngại vô cùng. Cậu ấy ngồi đối diện tôi cũng đang nhìn về phía tôi. 
"Của bạn Phương hả?" Cô giáo nhìn tôi. 
Tôi thừa nhận. 
Sau khi cô đọc vài lá thứ tiêu biểu, cô chốt lại một câu.


"Dù sao cô ấn tượng với câu của bạn Phương. Cái gì mà không yêu thế giới này, chỉ yêu mình cô ấy" Cô giáo nở nụ cười nhìn tôi. 
"Nói dối đấy cô ơi. Nó yêu mấy anh Hàn Quốc rồi" Cậu ấy lên tiếng phủ nhận ngay. 
Thực sự lúc đấy tôi chỉ muốn nói rằng: Yêu mày đấy, W à!


Nhưng khổ nỗi đang trong lớp học, dưới sự chứng kiến của 60 con người và cô giáo, tôi đâu dám lên tiếng. 
Tiếp theo, chúng tôi lần lượt chụp ảnh với cô. Trước khi xếp chỗ, cô bạn thân bật bài Blood, Sweat&Tears của BTS lên. Mấy cô bạn nghe thấy đứng dậy khỏi chỗ, không ai bảo ai đứng nhảy. 


Tôi theo đám đông, chạy ra đứng để quẩy cùng. Cậu ấy ngước mắt lên nhìn tôi đầy ngạc nhiên. 
05 
Sau khi hết tiết, tôi đi lên gặp cô giáo nói chuyện về việc làm phỏng vấn độc quyền. Sau khi thảo luận xong, tôi không hiểu vì sao lại đề cập đến chuyện chuyển chỗ. 


"À cô ơi, cô có thể đổi chỗ bạn W với H được không ạ?" 
Cô giáo ngước lên nhìn tôi. 
"Tại sao?" 
"Vì em thích ngồi cạnh bạn W ạ" Nhưng không, tôi đâu dám nói câu này. 
"Vì bạn H cứ ngồi nói chuyện với bạn bên cạnh thôi ạ" Lí do không thể cũ hơn được nữa.


"Ừ được rồi. Để thứ 3 cô xem vị trí như nào đã" Cô giáo gật đầu.
Tôi đi ra khỏi lớp.
Ôi, tôi vừa nói cái gì vậy? Tại sao tôi lại nói như thế? Tôi bị điên rồi ư? Sao lại bồng bột thế này? Ôi phải làm sao đây? Liệu cô có nghĩ rằng tôi thích cậu ấy không? 
06 


Đến giờ vào tiết, cậu bạn D mới nói chuyện này với cậu ấy. Nhưng cậu bạn D lại không nói vế sau: Để thứ 3 cô xem xét vị trí ngồi đã. Cậu ấy có vẻ không tin tôi dám đề ra chuyện này với cô giáo. 
Tôi thề đầy chắc nịch. 


Nhưng vẻ mặt của cậu ấy ngoài dự đoán của tôi. Cậu ấy trông rất thất vọng, lo lắng, chán nản, không có gì là vui vẻ cả. 
Lát sau, có cô giáo vào hỏi nên thấy giáo phải ra ngoài. 
"H ê, chuyển chỗ đi" Tôi bỗng thấy cậu ấy cầm balo lên, bộ dáng gấp gáp gọi cậu bạn ngồi cạnh tôi. 


Thầy giáo bỗng nhiên quay lại. Cậu ấy đành ngồi ở vị trí đấy. 
Tôi cứ ngỡ cậu ấy làm như vậy là vì cậu ấy đồng ý rồi. 
Nhưng hoá ra là không phải! 


Tôi thỉnh thoảng để ý cậu ấy. Nét mặt của cậu ấy đăm chiêu suy nghĩ. Ánh mắt nhìn vào một khoảng không vô định. Lông mày nhíu chặt. Trông chẳng có gì vui vẻ cả. 
Cậu bạn D đi sang nói chuyện với cậu ấy. Tôi chống cằm nhìn sang. 


"Đcm đéo đùa" Cậu ấy quay ra, nhìn về phía tôi, quát lớn. Gương mặt đầy sự tức giận. Ánh mắt quả thật đáng sợ vô cùng. Trông cậu ấy như con nhím, xù lông về phía tôi vậy. 


Cậu ấy nghĩ tôi đem chuyện này ra đùa được ư? Nếu đã không thích, chỉ cần nói thẳng cho tôi biết là được. Cần gì phải gắt lên như thế, làm bộ dạng chán ghét đến vậy? Cậu ấy có biết rằng cái bộ dáng khi ấy của cậu ấy làm tôi tổn thương đến mức độ nào không? 


Được thôi, tôi sẽ nói lại với cô giáo. Không chuyển chỗ thì không chuyển chỗ. Tôi sẽ không bắt ép cậu ấy nữa.
07 
Tôi buồn bã ngồi ở ghế đá, dựa đầu vào vai cô bạn thân, miệng hát Crying Out của Do Kyung Soo. Hai cậu bạn thân đi tới trước mặt tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn.


"M à! T à! Tao chia tay với crush rồi" Tôi hít hít mũi, dường như sắp khóc tới nơi. 
"Làm sao?" Cậu bạn T hỏi.
"Crush ruồng bỏ tao. Crush chán ghét tao. Chúng mày làm gì để an ủi tao đi" Tôi ngậm ngùi nói. 


Cậu bạn T và cậu bạn M đứng nghiêm trang. Cả hai cậu bạn kết hợp với cô bạn thân lần lượt hát: Chiều hôm ấy, Em gái mưa, Thất tình, Thành phố buồn, Chạm khẽ tim anh một chút thôi... Đã vậy, hai cậu bạn còn chọn toàn câu hát đánh đúng trọng tâm của vấn đề, tôi đã buồn rồi, nay lại cười ra cả nước mắt.


17:32, trời âm u tối. Tâm trạng hoà lẫn cảnh vật thật đơn độc, cô đơn.
08 
Tôi kéo hết ga trên con đường về nhà. Gió mạnh kéo cả mũ bảo hiểm của tôi ra đằng sau. Nhưng lạnh đến mức nào đi nữa đâu thể lạnh bằng tấm lòng đã đông cứng của tôi. 


Tất cả mọi thứ, đã kết thúc rồi phải không? 






Truyện liên quan