Chương 129: #180420
Ngày thứ 3 không có cậu ấy...
Tâm trạng của tôi đã khá hơn một chút. Nếu hôm nay tôi tiếp tục khóc nữa, chắc chắn cả lớp sẽ biết rằng tôi thích cậu ấy. Chính vì vậy, tôi cố gắng quay trở lại cuộc sống trước kia.
Những người bạn xung quanh rất biết ý. Họ liên tục làm trò cười để tôi quên đi chuyện cậu ấy.
Và hôm nay cũng là ngày cô giáo chủ nhiệm công khai chuyện của cậu ấy trước lớp. Tôi nghe cô kể, phần nào đó đã dịu đi được tâm trạng lo lắng, bất ổn của tôi. Mọi chuyện đang tiến triển khá tốt.
Vấn đề quan trọng bây giờ chỉ là thời gian mà thôi.
"Tao đang tưởng tượng ra cái cảnh. Lúc cả lớp đến gặp W, ai nó cũng nhận ra hết. Ngoài trừ Phương là nó lại hỏi: Ai đấy nhỉ?" Cậu bạn K quay xuống nhìn tôi cười.
Tôi nhìn lên tấm bảng viết sĩ số lớp học có tên cậu ấy. Cậu bạn thân T nhìn theo ánh nhìn của tôi.
"Mày yên tâm đi. Thể xác thì nó ở chỗ khác nhưng tâm hồn thì nó ở đây" Cậu bạn thân T quay xuống nói với tôi.
"Hay từ bây giờ tao để mày viết sĩ số cho lớp nhỉ?" Cô bạn thân N hỏi.
"Đấy là một dạng của chà đạp đấy" Tôi nhìn cô bạn thân N trả lời.
Chúng tôi không nói tiếp nữa, tiếp tục học.
Đến giờ ra chơi, tôi lại nhận được tin. Lịch đi du lịch cuối năm lớp tôi lại trùng với lịch đi tới chỗ cậu ấy. Vậy là tôi đành phải đẩy lịch đi gặp cậu ấy xuống vài ngày nữa.
Tiết cuối, chúng tôi lại quây lại nói chuyện với nhau.
Cậu bạn thân M lấy quả bóng nhựa cho vào trong áo để giả làm con quay xuống hỏi chúng tôi.
"Anh T, chúng mình nên đặt tên con là gì bây giờ?" Cậu bạn thân M đổi giọng, vuốt vai cậu bạn thân T.
"WWW" Chưa kịp để cậu bạn thân T nói, tôi lên tiếng ngay.
Tất cả chúng tôi cùng bật cười. Sau đó, chúng tôi lại quay ra tranh luận về họ. Bởi vì họ cậu ấy khác họ của hai cậu bạn thân.
"Tuần sau được nghỉ hè rồi đúng không?" Cậu bạn thân M trầm tư nói.
Tất cả chúng tôi ngẩng phắt đầu dậy. Sau đó như chợt hiểu ra điều gì, gật gật đầu.
"Ờ, nghỉ hè rồi đi biển đi" Cậu bạn thân T gật đầu.
"Ờ được đấy. Mình đi biển đi. Đến lúc đấy tao sẽ mặc hai mảnh" Tôi lên tiếng góp vui.
"Really nigga?" Cậu bạn thân M quay phắt xuống nhìn tôi.
Bỗng nhiên, hai cậu bạn thân nhìn nhau cười đầy nguy hiểm, gật gật đầu. Sau đó, cả hai cùng dùng bàn tay phác họa đơn giản nhiều đường cong...
Cô bạn thân N cầm cuốn sách Bí kíp thả thính lên, kéo kéo tay tôi.
"Phương à, mày có thích gì không?"
"WWW" Tôi suy nghĩ vài giây rồi nói họ tên cậu ấy ra.
Cô bạn thân A nghe xong câm nín, cầm quyển sách sang dụ dỗ cậu bạn thân T.
Ngày thứ 3 thiếu cậu ấy trôi đi rất lâu. Nhưng cứ về đêm tôi lại suy nghĩ rất nhiều chuyện về cậu ấy. Tôi cảm thấy vô cùng hối hận khi đã bỏ lỡ mất bao nhiêu cơ hội, khi đã không quan tâm tới cậu ấy nhiều hơn. Nhưng bây giờ hối hận thì có thể làm được gì cơ chứ?