Chương 4
Tôi đi trước, móc cây súng quân dụng ra, chẳng thể biết cái thứ quái quỷ đang chờ hai thằng tôi đằng trước nữa.
Đi tới một đoạn, lại tới một ngã rẻ, lúc này thì cái tiếng ư ử rất gần, như thể từ phía sau vách tường kia dội lại vậy. Hai thằng tôi lại đi tiếp, đi một đoạn thì hành lang bên phải xuất hiện một căn phòng, cửa đã bị bật tung, bên trong đèn đóm không có.
Tôi lại móc cây đèn pin ra, soi vào bên trong, vừa lia vào góc phòng trước mặt thì rọi trúng ngay vào một thứ gì đó hình dạng như con người, nhưng toàn thân có bộ lông lá xù xụ màu đỏ tươi. Tôi chợt nghĩ, cái bóng đỏ khi nãy chẳng lẽ là … cái thứ này.
Thấy ánh đèn lia vào, cái khối lông lá kia quay ngoắc đầu lại, hai con mắt phản chiếu ánh đèn sáng trưng, nhìn nom như đầu một con chó lớn. Con quái vật mình người đầu chó này vừa thấy chúng tôi là trở mình nhảy thót lên cái bàn gần đó rồi phóng đi vào một góc khuất khác ở trong căn phòng.
Tôi lặp tức lia đèn vào góc phòng chổ con quái vật vừa nhảy vào. Chỉ thấy trống trơn, không có gì cả, như thể tôi vừa bị hoa mắt vậy.
Lúc này, thẳng Bảy giọng run run nói:
“Chó lửa, chó lửa đó anh…”
Tôi nghe xong, hỏi lại:
“Chó lửa là con gì ?”
Thằng Bảy nói tiếp:
“Chuyện của người già hồi đó ở chổ em kể, có con chó lửa, đầu chó mình người, ban đầu nó là mấy con chó hoang bình thường, nhưng vì ăn xác ch.ết, ăn thây người thối rữa, dần dần biến tướng, bắt đầu đứng trên hai chân, rồi lông lá cũng chuyển thành một màu đỏ, cái giống chó này cực tà, nghe nói ai mà thấy nó thì đúng bảy ngày sau, toàn thân thối rữa mà ch.ết.”
Tôi nghĩ thầm, đúng là ở thời chiến xác người ch.ết trên chiến trường không phải ít, mấy động vật ăn xác như chó hoang, sói đồng, quạ đen cũng không hiếm, còn chuyện chó lửa này, tôi cũng có nghe mấy đồng chí trong tiểu đội đôi lần có bàn tới, cứ nghĩ là chuyện dân gian, nào ngờ là có thật…
Tôi lại lia đèn khắp phòng, im lặng lắng nghe, cũng không thấy bất cứ động tĩnh cũng như bóng dáng con quái đó nữa. Lúc này tôi với thằng Bảy bước vào cái phòng, thấy bàn ghế khá lộn xộn, tôi bước đến chổ con chó lửa khi nãy thu mình khi nãy. Soi đèn vào thì thấy một cái đầu lâu, còn da còn tóc, nhưng phần má phải đã bị rứt thịt hết, chỉ còn lòi ra hàm răng và bộ xương trắng hếu. Con mắt bên phải cũng không còn. Nhìn cái đầu người này thật không thể nhận ra bộ dạng nữa.
Lúc này tôi thầm hiểu ngầm, thì ra lúc nãy không phải là con chó lửa này giúp tôi tìm ra cái phòng phát điện, mà đơn thuần chỉ là nó lên phòng tập trung để ăn xác người, bị tôi phát hiện nó mới bỏ chạy về ổ. Thật đúng là “Quỷ dẫn đường, Ma Đưa lối”…
Tôi lại lia đèn đi qua chổ con chó lửa nhảy vào, thì thấy một cái tủ sách bị dịch lệch đi, để lộ phía sau là một căn phòng bí mật. Lúc này tôi mới để ý, chỉ có duy nhất ở vị trí này mới có thể nhìn thấy cái lối vào phòng bí mật này, còn từ ngoài cửa nhìn vào thì đều bị cách bố trí căn phòng che mất.
Tôi quay qua hỏi thằng Bảy:
“Chú với anh xuống nhé ?”
Thằng Bảy trợn mắt, nói:
“Em không xuống đó thì đi đâu nữa bây giờ?”
Tôi cười cười, cái thằng nhìn vậy mà cũng ghê gớm thật. Thế là hai thằng cầm đèn pin soi vào cái phòng bí mật.
Cái hầm này có cầu thang đi sâu xuống dưới, cả đoạn cầu thang dài đằng đẳng, hai thằng đi mất một lúc mới hết đường, ở cuối cầu thang thì thấy có ánh sáng trắng.
Hai thằng bất giác cảm thấy sợ, thứ ánh sáng trắng như thể trong bệnh viện, phòng mổ, làm người ta cảm thấy lạnh hết cả người. Tôi đưa súng thủ sẳn, thấy con chó lửa mà tấn công bất ngờ là bắn luôn.
Nào ngờ bên dưới là căn phòng rộng, có ba bốn cái bàn mổ, hình như đây là khu vực thí nghiệm gì đó của căn cứ này, vì tính chất bí mật của nó nên nó được đặt ở đây.
Tôi bước từ từ đến,căn phòng này rộng nhưng lại có nhiều điểm mù, đại khái là những tủ thuốc và những bàn thí nghiệm hóa chất.
Căn phòng yên tĩnh đến sợ, chỉ còn nghe nhịp tim hai thằng đập như cái trống chầu. Tôi với thằng Bảy đi dò từng góc ch.ết, dò vài ba chổ không thấy điều gì lạ cả. Nhưng vừa quay sang ra sau lưng, thì thấy đối diện, bị kẹp giữa hai cái tủ lớn, la liệt những xương người và máu dính đầy dưới sàn.
Chổ này cũng tương đối dễ phát hiện, nhưng vì hai thằng quá tập trung vào một điểm mà không để ý. Nếu ở đó là con chó lửa, nó tấn công từ phía sau thì chắc hai thằng chẳng còn mạng để sợ nữa rồi.
Chợt lúc này lại nghe tiếng ử ử của con chó lửa. Âm thanh vang sát bên tai, cái tủ kính bên cạnh chúng tôi bổng đổ nhào xuống, tiếng kính vỡ vang khắp căn phòng, on gong mãi một lúc.
Thù lù phía sau cái tủ là con chó lửa, nó đứng trên hai chân, chưa kịp định thần thì con chó quái quỷ đó đã lao vào đưa hai cái tay của nó vật tôi nằm lăn ra đất. Ngón tay do phản xạ mà bóp cò súng, liên tiếp nổ liền mấy phát. Con chó lửa dường như không sợ, nó nhe răng chực cắn vào cổ tôi.
Thẳng Bảy đứng phía sau, nhảy lùi về một cái, rút con con dao dù định lao tới yểm trợ, thì con chó lửa giựt đầu lại, đưa tay bạt luôn con dao trên tay thằng Bảy. Được thế, tôi mau chóng đưa súng nhắm ngay đầu con chó lửa, bóp cò. Nào ngờ con chó lửa này phản xạ lẹ quá, vừa thấy tôi giơ cây súng là nó đã đưa đầu ngoạm vào tay tôi.
Cả cánh tay phải bị con quái vật ngoạm chặc, như thể muốn đứt lìa. Lúc này kinh nghiệm trên chiến trường đã cứu tôi một mạng, tay trái tôi móc con dao lính dù cất ở thắt lưng nãy giờ, đâm luôn vào mặt con chó lửa, nhát đâm trí mạng, con chó nhả tay tôi ra. Nó rên ử ử, đi giật lùi về phía sau, một tay đưa lên như thể muốn rút con dao dù đang ghim trên mặt.
Đâu có thể cho nó dễ dàng như vậy, tôi trờ người tới, lụm lại cây súng, nhắm đầu nó mà nổ luôn một phát.
Trong tích tắc một giây đồng hồ, viên đạn đã xé toạt cái đầu con chó lửa, óc ác bay tứ tung, máu tươi bắn tung tóe vào tường. Bây giờ cảnh tượng như thể một cái xác đầy lông lá với một cái đầu tàu hũ vậy.
Thằng Bảy cười khen tôi:
“Anh Nghĩa ghê thật, phản xạ nhanh kinh hồn, gặp em chắc …”
Tôi ngắt lời nó:
“Thôi thôi, để khen sau đi, bây giờ anh với chú coi coi cái phòng này có cái gì, chắc phải có bí mật gì ghê lắm nên nó mới được đặt ở đây”
Hai thằng chúng tôi chia nhau ra đi dò xét căn phòng.
Tôi đi đến một góc phòng, có một cái bàn làm việc, trên bàn có vài tập hồ sơ được chặn bằng một hòn đá đen bóng, xù xì.
Tôi nhấc hòn đá lên để lấy tập hồ sơ, trên tập hồ sơ có ghi “Dự Án SS”
Những thứ này có lẽ bây giờ không còn quan trọng với tôi nữa, tôi cũng chẳng buồn đọc, rồi lại đặt nó xuống nguyên vị.
Lúc này thằng Bảy đến chổ tôi, nói:
“Không có gì lạ hết”
Tôi chỉ buông một chữ ờ nặng nề, thằng Bảy hỏi tiếp:
“Anh Nghĩa, em hỏi chuyện này… tại sao anh lại chui xuống cái chổ này làm gì, thà là lúc ban đầu anh bê con Út lên rồi mình đi về Trà Vinh phải hơn không?”
Tôi thở dài nói:
“Ban đầu, anh cũng không hứng thú gì, nhưng hồi còn đi lính có nghe mấy ông già trong quân đội kể về cái căn cứ Ngọc Đông Dương bí mật ở Tây Nam Bộ, rơi xuống cái chốn này thì anh mới biết, đây chính là cái căn cứ đó, cũng vì tò mò mà anh mới tiến sâu vào, đâu ngờ rằng… đến khi nhìn thấy cái phòng la liệt xác người kia thì chợt nổi máu, lại càng muốn tìm hiểu rõ hơn, thành ra mới đến hoàn cảnh bây giờ, anh đâu cũng đâu muốn gì…”
Thằng Nghĩa gật đầu, cũng không nói gì. Hai anh em cùng đi ra khỏi cái phòng bí mật, ra tới cái hành lang lớn ở ngoài căn phòng tối, lại đi thẳng tiếp…
Chợt tôi thấy rùng mình, như thể có ai đi phía sau, quay đầu lại nhìn thì một người mặc quân phục, tay cầm súng đang đi phía sau, cách tôi với thằng Bảy chừng mười mét. Tôi rùng mình, người này da dẻ trắng nhởn như xác ch.ết, ánh mắt vô hồn nhìn chọc chọc vào tôi. Tôi giựt thằng Bảy bỏ chạy… Thằng Bảy bất ngờ hỏi:
“Sao vậy anh ?”
Tôi nói:
“Mày nhìn phía sau đi”
Thằng Nghĩa vừa chạy vừa quay đầu nhìn, nó nói:
“Có cái gì đâu anh?”
Tôi hoảng hồn, cũng quay đầu lại nhìn, Người lính như xác ch.ết kia vẫn đứng đó, vẫn cách tôi cỡ mười mét…
Tôi chửi thầm, chẳng nhẽ chỉ có mình mình thấy con ma lính này?
Thấy chuyện càng lúc càng quái dị, tôi nghĩ thầm không ra khỏi chốn này càng sớm càng tốt thì có lẽ chẳng còn mạng đâu để gặp lại con gái mình.
Tuy vẫn còn nhiều sự khó hiểu về hầm bí mật Ngọc Đông Dương, tuy nhiên chuyện này với sức một mình tôi không thể giải quyết được, lại càng không có thì giờ để giải quyết.
Tôi lôi thằng Bảy chạy một lúc, nhìn lại thì cái bóng ma kia đã không còn.
Nhìn lại phía trước chỉ còn là một dãy hành lang dài sâu hun hút, tôi cũng chẳng còn đâu can đảm để mà bước tiếp. Tôi nói:
“Ra khỏi chổ này thôi”
Thằng Bảy gật đầu, tôi với nó lúc này mới từ từ đi ngược về phòng máy. Cảm giác cái bóng ma người lính kia vẫn cứ lãng vãng sau lưng tôi, làm tôi lạnh gáy. Không ngừng cứ quay đầu quang sát phía sau.
Về tới phòng máy, tôi với thằng bảy đi về phòng tập trung ngay.
Lên phòng tập trung, tôi nói thằng Bảy:
“Đem con Út ra ngoài thôi”
Nhìn cái phòng đầy xác ch.ết, lại bao nhiêu thứ kì dị vừa gặp qua, lúc này tôi cứ cảm giác như những các xác này có thể sống dậy bất cứ lúc nào mà tấn công chúng tôi. Càng nghĩ tôi càng muốn rời khỏi cái hầm quỷ này.
Tôi với thằng Bảy đến trung tâm phòng… Thì trên sàn chỉ còn lại đống dây, chẳng thấy con Út đâu nữa.
Hai thằng quay nhìn nhau, đổ mồ hôi hột. Tôi nói thằng Bảy:
“Mày cột dây có chắc không vậy ?”
Mắt vẫn nhìn vào đống dây, lúc này tôi mới biết câu hỏi vừa rồi của mình chỉ là buộc miệng mà phát ra, vì đống dây trên sàn không phải bị tháo ra, mà là bị thứ gì đó cắt đứt, vết cắt rất nham nhở.
Thằng Bảy trả lời:
“Em cuộc chắc lắm mà”
Tôi biết thằng Bảy không nói xạo, nhưng bây giờ, con Út ở đâu ?
Lúc này giữa bốn bề tĩnh lặng, giữa đống thây người chỉ còn có tiếng thở của hai kẻ sống là tôi và thằng Bảy. Chợt tôi nghe tiếng tách tách như nước nhiễu xuống sàn.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng trong căn phòng thì kín thế này, nó vang lên. Tôi không hiểu vì sao lại thấy rùng mình, chẳng thể xác định nó từ đâu ra. Tôi quay sang thằng Bảy, nó cũng như tôi, cũng đang bất động không rõ âm thanh tí tách này từ đâu ra.
Chợt thằng Bảy nhìn tôi, chằm chằm. Toàn thân nó bây giờ như thể bất động, nó đưa mắt nhìn lên trên. Tôi hiểu rằng nó muốn cho tôi biết thứ gì đó đang ở trên đầu tôi.
Tôi thấy nó hành động như vậy, đâu dám mà khinh xuất, tôi cũng từ từ ngước mắt nhìn tên. Phải nói là từng cơ tôi tôi căng ra hết cỡ, tôi ngước thật chậm để không làm kinh động cái thứ trên đầu mình.
Vừa ngước lên thì tôi thấy một con quái vật nào đó, lông tóc trắng nhỡn, nó đang xoay cái đầu nhìn thằng Bảy, hai con mắt đen ngòm, tôi thấy bộ nhìn bộ quần áo… Bất giác hiểu rõ, đó là con Út. Dường như càng lâu thì nó càng biến tướng, giờ đây không nhờ bộ quần áo, có lẽ tôi cũng chẳng thể biết nó là con Út nữa.
Cái trần khá cao, độ hơn hai mươi mét. Con Út đu đưa người như thể thằng lằn vậy, lúc này nhìn kỹ thì hai bàn tay nó, móng tay đã mọc dài ra cả tấc,nhọn hoắc, miệng nó banh rộng nhiễu dãi nước miếng.
Tôi lại nhìn thằng Bảy, miệng nói nhưng không phát ra âm thanh:
Tôi nhép nhép miệng:
“Chạy”
Thằng Bảy gật đầu, vừa thấy đầu nó động là tôi phóng tới, lôi nó đi luôn.
Lúc này chẳng cần biết là xác ch.ết hay bất cứ thứ gì dưới chân, tôi dẫm lên mà chạy luôn. Cả đời tôi chưa từng gặp thứ gì quái gỡ như vừa nãy, cũng chưa biết đối phó thế nào.
Chạy gần ra tới cái cửa đi về nhà kho. Thì tôi thấy cái bóng con Út bò dọc trên tường, chuẩn bị ra tới chặn cái cửa. Tôi móc luôn cây súng để phía sau lưng,
Thằng Bảy la lên :
“Đừng có bắn”
Nhưng muộn rồi, tôi nhằm hướng con Út mà nổ liên tục, nổ được bốn phát thì súng hết đạn.
Mấy viên đạn ghim vào tường, đều lệch mục tiêu, nhưng đủ làm con Út cảm thấy bị đe doa, nó dừng lại giữa tường, đưa cái đầu bây giờ đã mọc tóc trắng, nhe cái miệng gào rú về hướng chúng tôi.
Thằng Bảy lúc này vừa chạy vừa khóc:
“Út ơi”
Chỉ còn độ mười mét là tới cửa, tôi thấy sắp thoát được cửa tử rồi, lòng lại thêm sự quyết tâm, tôi lôi thằng bảy chạy thật lẹ.
Nào ngờ, con Út từ trên tường cũng gần sát, nó phóng tới, lẹ kinh hồn. Tôi chỉ lo chạy, vừa thấy cái bóng nó nhảy xổ vào từ phía tường, tôi do phản ứng tự nhiên, buông tay thằng Bảy, định chụp lấy con Út. Những phản xạ quân sự này lúc này thật tình cũng giúp tôi được kha khá, nếu tôi không đưa tay đỡ lấy thì có lẽ cái cổ bây giờ đã bị hàm răn con Út ngoạm lấy rồi.
Con Út chụp lấy tôi, hai đứa lăn bịch bịch trên đống xác ch.ết.
Cái mùi thôi thối kinh khủng làm bụng tôi thắc lại, muốn ói. Lại thêm cái thứ nước nhớt nhớt từ những xác ch.ết chảy ra, dính khắp người tôi. Toàn thân bốc lên cái thứ mùi thối kinh dị của xác ch.ết, đầu óc tôi chẳng còn minh mẫn như muốn ngất đi vậy. Hai chân lúc này tôi đã đứng không vững nữa, nhưng cái tính nhà binh là quyết chiến tới cùng, tôi móc con dao để ở quần lao đến định đâm con Út một nhát.
Con Út bò trên nền nhà, nó cũng chẳng cần biết là tay tôi có cầm dao hay không cũng nhảy xổ luôn vào tôi, tựa như con nhện bắt mồi.
Mấy cái móng dài của nó bấu sâu vào hai tay tôi. Tôi gào lên một tiếng, đau đớn kinh hồn.
Con dao cầm trên tay phải cũng không còn nắm chắc nữa mà rơi xuống. Nhưng bản năng sinh tồn vẫn hoạt động, thấy con Út vừa banh cái miệng rộng nhằm cổ tôi mà cắn, lúc này ở gần tôi mới thấy da thịt cái miệng nó bị tét ra tới mang tai, để lộ vẫn là hàm răng người bên trong, nhưng cơ thịt gì thì như thể bị rách tẹt ra vậy.
Tôi đưa hay tay bóp cổ con Út, hai cánh tay đang bị mấy cái móng tay con Út đâm sâu vào, bây giờ lại bị căn ra, đau đớn không sao chịu thấu. Tôi chỉ còn có thể cầm cự tư thế này vài giây, giữ lâu hơn nữa có lẽ tôi không thể.
Con Út thì cứ gào hét, tôi cũng gào lên để tự trợ uy. Giữa chốn quỷ ma lởn vởn thế này, cái mớ âm thanh hỗn tạp đó tạo nên một sự ghê rợn đáng sợ. Đến một lúc hai tay tôi vừa đau vừa nhức, tôi chẳng còn có thể giữ lâu hơn được nữa. Định quay nhìn tìm thằng Bảy, lòng tự chửi thầm “Mẹ nó, thằng khốn nạn đó ở đâu rồi, mình gần ch.ết mà nó ở đâu?”
Vừa liếc nhìn thì tôi nghe Phập phập phập, ba tiếng rất đều.
Hai tay tôi lúc này tự buông thõng xuống, máu từ hai vai chảy ra ướt cả hai cánh tay. Tôi sụp xuống trên hai đầu gối, đầu óc chẳng còn thấy thứ gì nữa, hình ảnh cuối cùng chỉ là từ Thất khiếu của con Út, bò ra cái thứ gì đó trắng trắng có chấm đen. Lúc này thì tôi gục luôn.
Lúc sau mở mắt ra, thấy mình đang nằm ở ngoài, không phải là bên trong cái hầm ma quái đó nữa. Tôi nghĩ bụng, chẳng lẽ mình ch.ết thật rồi à. Tôi định cử động hai cánh tay, vừa động đã đau nhức tới xương, lúc này tôi mới biết là mình chưa ch.ết. Ráng sức ngồi dậy, tôi nhìn xung quanh, mình đang ở trong rừng, lại nằm cạnh một đống củi đã đốt, còn tro đen xì.
Lỗ tai còn ù ù, nhưng nghe thoang thoảng có tiếng khóc nức nở. Tôi nghĩ bụng, thôi rồi mẹ cha nó, ma nữa rồi.
Tôi lại nằm vật luôn xuống đất, do chạm mạnh, hai cánh tay lại đau nhói. Tôi không kìm được mà “A” lên một tiếng.
Lúc này bổng nghe có tiến bước chân lại gần, tôi ngước nhìn theo hướng phát ra âm thanh… thì lù lù thấy một cái bóng đang đến gần, vì ngược sáng không rõ cái bóng đó là ai… Tôi lại nhớ tới mấy sự việc trong hầm quỷ, bây giờ bất lực cũng chẳng thể bỏ chạy được nữa rồi. Tôi nhớ đến đứa con gái, bất giác chẳng thể nén lòng, nước mắt lăn dài.
Tiếng bước chân đến thật gần, rồi dừng lại. Tôi ngước nhìn lên… thấy cái mặt lấm lem nước mắt, hai con mắt đỏ hoe nhìn tôi, là thằng Bảy bại. Tôi ráng ngồi dậy, thằng Bảy đưa tay đỡ tôi lên. Hai thằng vừa khóc vừa cười ôm chằm nhau.