Chương 11: Tại sao anh cái gì cũng đẹp như vậy?

“Tôi vẫn luôn nhường cậu nhé, nếu không cậu càng thua thảm hơn, khôn có cách, trình độ của cậu là miễn cưỡng thật tệ.”


Thượng Quan Ngưng không có cách nào nói ra sự thật, không nghĩ rằng những lời này đã hơi dậy lòng hiếu thắng của Triệu An An, cô lập tức cầm vợt: “Hừ, ai sợ ai, tôi lần này nhất định sẽ thắng!”
Thế nhưng, vừa đánh được nửa giờ, Triệu An An vẫn là một quả bóng cũng không thắng nổi.


Đập vỡ vợt bóng, Triệu An An bỗng nhiên ném cây vợt đi, mất hết cả hình tượng đặt mông ngồi dưới đất cười ha ha: “Ha ha, Đại mỹ nhân, tôi đã tìm được người có thể thắng cậu rồi!”


Thượng Quan Ngưng dừng lại cất vợt, xong, uống một hớp nước, sau đó có chút khẽ khàng lộ ra nụ cười tự tin: “Ồ, phải không? Hôm nào cậu có thể đem đến thử, chẳng qua hôm nay thôi, cậu cũng không thắng nổi.”


Triệu An An đem đầu dao động, hệt như một cái trống lắc, con mắt thì lóe sáng giống sao, cô chỉ tay về hướng có trận tennis, vui vẻ nói: “Không cần hôm khác, người cần đến đã đến rồi!”
Thượng Quan Ngưng nhìn theo ngón tay, một bóng hình cao ngất hoàn toàn anh tuấn đi vào ánh mắt cô.


Bên cạnh anh bao vây một đám người, có nam có nữ, nhưng không thể che dấu anh cướp đi ánh hào quang của người khác, anh vẫn lạnh lùng đứng ở đó, hơi thở mạnh mẽ, trong đám người nhìn một cái liền thấy anh.


available on google playdownload on app store


Tuy rằng Thượng Quan Ngưng cảm thấy người này tính tình lạnh nhạt mà kì lạ, giờ phút này không muốn thừa nhận cũng không được, anh nhìn rất chói mắt.
Cảnh Dật Thần dường như có cảm giác, ánh mắt lạnh như băng hướng về phía Quan Ngưng mà lướt qua, nhưng rất nhanh rời đi.


Tốc độ nhanh đến Thượng Quang Ngưng cho rằng cô đang ảo giác.
Triệu An An thấy Cảnh Dật Thần nhìn về phía bọn họ, lập tức giơ tay vẫy vẫy.
Cảnh Dật Thần giống như vừa rồi không nhìn thấy cô, cũng người bên cạnh tiếp tục nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu.


Rất nhanh, đám người xung quanh anh biến mất ở cửa sân tennis.
Triệu An An thất vọng, không vừa ý, cảm giác như mất hết thể diện trước mặt bạn tốt, thật a thì Cảnh Dật Thần luôn luôn như vậy, đối với bất kì ai cũng lười phản ứng, tính tình có chút lạnh lùng.


Nhưng Triệu An An là ai, da mặt cô vừa đủ dày, có thể co cũng có thể dãn, không thèm nhìn Cảnh Dật Thần có bận rộn hay không, nhanh chóng gọi điện thoại cho anh,


Điện thoại reo thật lâu mới được bắt máy, Triệu An An đoán chắc anh đang rất bận cùng đám người kia kiểm tr.a xem xét “Đại Thế Giới” cả lĩnh vực, đây là danh nghĩa sản nghiệp của gia tộc bọn họ đang hướng tới, không lâu sau, có lẽ sẽ thuộc về anh.


Trường hợp vừa rồi, Thượng Quan Ngưng chú ý đến, người chịu trách nhiệm quản lí sân tennis giám đốc Tiền cung kính đứng ở đó cùng với đám người bên ngoài, trong lòng cũng đoán ra Cảnh Dật Thần là ông chủ của “Đại thế Giới”, nhưng cô thông minh không có hỏi nhiều, nếu như Triệu An An muốn nói, nhất định đã nói với cô từ trước.


“Anh, bao giờ anh mới hết bận? Xong đến giúp em chơi bóng, em bị người ta khi dễ muốn ch.ết đến nơi rồi, anh nhanh chóng đến trả thù cho em! Không em sẽ đi tìm hai vị phụ huynh kia ở nhà nhé!”
“Em cũng chỉ có một trò này sao?” Cảnh Dật Thần giọng nói lạnh nhạt, nhưng vẫn không cự tuyệt.


“Thủ đoạn không cần nhiều, có thể dùng là được, trên đời này chỉ có con gái và kẻ tiểu nhân là khó hầu hạ, mà em lại chính vừa là con gái cùng tiểu nhân hợp thành! Cuối cùng anh có đến hay không?” Triệu An An mặc kệ những gì mình vừa nói ra, cô hiện tại vô cùng mong muốn Cảnh Dật Thần đến giúp cô đánh bại Thượng Quan Ngưng, cơn nghẹn của cô kéo dài cả nửa năm rồi.


Cảnh Dật Thần nhìn thoáng qua cửa thủy tinh phòng họp bên ngoài kia có một đám người, chút do dự biến nhanh trong nháy mắt, sau đó nói một chữ: “Được.”


Anh cúp điện thoại, đi ra ngoài phòng họp, nói đơn giản với tổng giám đốc “Đại Thế Giới” hai câu, sau đó bỏ đám người kia đang mắt to nhìn mắt nhỏ mà đi thẳng.


A Hổ vẫn đi bên cạnh Cảnh Dật Thần, không nghĩ thiếu gia lại kết thúc quá trình kiểm tr.a nhanh chóng như vậy, nhưng cậu ta chưa bao giờ nhiều chuyện, chỉ một lòng đi theo thiếu gia, lần này cũng vậy, thấy Cảnh Dật Thần đi, cậu ta nhanh chóng một bước đi theo.


Cảnh Dật Thần rất nhanh đi đến xe Aston – Martin bên cạnh, mở cửa sau ra lấy một chiếc túi, bên trong là bộ trang phục thể thao cùng giày, anh luôn có thói quen mang theo áo quần trong mọi trường hợp.


“A Hổ, cậu cứ tùy ý đi dạo một chút, tôi đi đánh bóng một lát, khi nào nghỉ sẽ gọi điện cho cậu.” Cảnh Dật Thần thản nhiên dặn dò hai câu, sau đó đi thay quần áo.
A Hổ đầu óc có chút không linh hoạt, thiếu gia tính tình thay đổi quá nhanh, khiến cậu ta có chút không phản ứng kịp.


Hả? Không đúng, đây không phải là tính cách của thiếu gia!
Anh ấy là người trước giờ luôn hoàn thành công việc, chứ không bỏ con giữa chợ như vậy, rất hiếm cực ít người có thể khiến anh ta thay đổi tác phong làm việc.


Hơn nữa, thiếu gia không phải không chơi bóng sao? Hôm nay thế quái nào lại xảy ra chuyện khỉ gì vậy?


Lúc ở sân tennis A Hổ cũng không có chú ý đến Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An cũng đang ở đó, thời gian của cậu ta hầu hết đều đặt lên người thiếu gia, để phòng anh khi sơ xuất, bởi vì... những chuyện không an toàn như vậy đã xảy ra rất nhiều lần rồi, cậu ta phải hết sức cẩn thận mới có thể phản ứng lại.


Mà ở sân tennis bên kia, Triệu An An đang mừng đến mức tay chân quơ loạn xạ cả lên.
Thật ra trong lòng cô vốn có chút lo lắng, sợ anh ấy thấy cô vô cớ gây rối, sẽ không đến. Bởi vì anh đang bận việc sản nghiệp của gia tộc để tương lai có thể thuận lợi thừa kế.


Với lại anh vốn trước giờ không thích cùng người lạ ở một nơi, tuy rằng đã gặp qua Thượng Quan Ngưng, nhưng bọn họ khẳng định là chưa thân.


Thế nhưng mà cô lại không ngờ anh lại đồng ý, cô cảm thấy có cái gì đó rất lạ, nhưng vốn tính cách không cẩn thận tùy tiện đã thành thói quen, rất nhanh chút lạ lùng kì quái kia bị cô ném ra tận sau đầu, chỉ đắm chìm trong hình ảnh anh cô sẽ giúp cô trả thù, thật vui sướng.


“Ha ha, anh ấy đã đồng ý rồi! Mỹ nhân, cậu hãy chờ thua đi!” Triệu An An khuôn mặt đầy đắc ý, khung cảnh Thương Quan Ngưng thua thảm hại như cô đang dần hiện ra.
Thượng Quan Ngưng trong mắt ánh lên một tia sáng, thậm chí có chút mong đợi hỏi: “Anh cậu chơi tennis giỏi lắm sao?”


“Đúng rồi, từ bé đến giờ, tôi chưa thấy có một ai thắng được anh ấy! Anh tôi trước kia được gọi là “hoàng tử tennis, trong trường không có biết bao nhiêu cô gái theo đuổi anh ấy đến điên dại, sau đó không chịu chơi tennis nữa, một phần nguyên nhan xuất phát từ đám con gái không biết xấu hổ kia!” Triệu An An giọng nói vui vẻ, như đem anh trai cô nâng đến tận trời.


Chỉ là, lần trước triệu An An giới thiệu anh trai cô so với lần này như gấp đôi lên mà khoe, nhưng sự thật chứng minh, những gì cô thấy là thật, cũng không phải giả dối mà khoe bao nhiêu.
Thượng Quan Ngưng không nén được chính thức mong đợi.


Đã rất lâu cô không cùng cao thủ đánh bóng rồi, thật lâu không làm một cuộc tranh tài nhẹ nhàng vui vẻ.
Hơn mười phút sau, lúc Thượng Quan Ngưng còn đang trong thời gian nghỉ ngơi, một bóng hình mặc bộ đồ thể thao màu trắng, Cảnh Dật Thần từ từ bước vào, nhìn về hướng các cô.


Bộ đồ thể thao trên người Cảnh Dật Thần, khiến cảm giác lạnh lẽo của anh như biến mất một phần, cả người cũng tăng thêm sức sống, hơn nữa anh vẻ ngoài thật sự đẹp, thân hình cao ngất, gọi là người đẹp trong tranh rõ ràng không sai.
Thượng Quan Ngưng lại sững sờ, tại sao anh cái gì cũng đẹp 


đến như vậy!






Truyện liên quan