Chương 15: Anh giúp em hết giận!
Thượng Quan Ngưng hi vọng, chuyện cô chuyển ra ngoài mua nhà cậu cô sẽ không biết, mà mợ cô chắc chắn sẽ không nói căn phòng kia đã được trả lại.
Thượng Quan Ngưng mặc dù không thích mợ, nhưng cô ngoại từ người cha máu lạnh kia ra, thì còn mỗi cậu là người thân, cậu rất yêu thương cô, cô không thể ích kỉ, không thể chỉ vì bản thân mà để cho nhà cậu hỗn loạn, không yên.
“Mợ trở về đi, chuyện hôm nay đừng để cho cậu biết, tôi sẽ sớm chuyển đi.” Thật sự không được, trước tiên cô chỉ có thể thuê phòng ở.
Em họ Hoàng Tâm Di cười nhạo một tiếng, bĩu môi nói: “Hừ, lại giả bộ làm người tốt, muốn giả vờ thì có ở trước mặt ba tôi mà hóa trang là được, ở trước mặt chúng tôi làm như vậy, không biết xấu hổ sao?”
Thượng Quan Ngưng vẻ mặt lạnh nhạt, khẽ nhíu mày, nhưng cái gì cũng không nói.
Có một số việc không phải giải thích là có thể giải thích, cùng em họ và mợ mâu thuẫn không phải chuyện ngày một ngày hai, cô vẫn cố gắng tìm cách giải quyết, nhưng lại không có một chút hiệu quả. Cách tốt nhất chính là im lặng, nếu không hai mẹ con họ sẽ ầm ĩ đến sáng mai.
Lâm Ngọc thấy con mình nói rất đúng, Thượng Quan Ngưng là một đứa đáng ghét, giành lấy nhà bọn họ không biết bao nhiêu cái tốt, nếu không phải do bà ngăn cản, chỉ sợ trong nhà sớm đã bị “cái khuỷu tay quẹo ra ngoài kia” được chồng bà đem cho đi hết rồi!
“Nhà chúng tôi mặc dù kinh doanh bất động sản, nhưng phòng này cũng không phải là đồ bỏ, ngược lại, đây là khu dân cư không phải do Hoàng thị phụ trách, là người của tập đoàn Cảnh Thịnh hoạt động, bọn họ báo giá luôn luôn cao ngất ngưỡng, đã mua về được không thể đem cho trắng một người ngoài được!”
Bất động sản Hoàng thị vốn là một tay ông ngoại tạo dựng ra, rồi sau đó cậu cô Hoàng Lập Hàm nhanh chóng phát triển, hiện nay nhanh chóng đã trở thành công ty bất động sản số một số hai thành phố rồi..
Dĩ nhiên, công ty của cậu không thể so sánh với tập đoàn Cảnh Thịnh, tập đoàn kia bước chân vào các ngành điện tử khoa học kỹ thuật, điện ảnh và truyền hình giải trí, khách sạn, thương trường, bất động sản, rất nhiều lĩnh vực, công ty con đã sớm trải rộng trên khắp cả nước, nắm giữa bất động sản thành phố A chỉ vỏn vẹn có mấy nhà mà thôi, nhưng tất cả đều là nhà ở nơi khu hạng sang.
Quan hệ của cậu cùng với tổng giám đốc tập đoạn Cảnh Thịnh không tồi, căn hộ này hẳn là mua với giá thấp, nhưng điều này mợ cô có lẽ không biết được.
Mợ Lâm Ngọc giọng nói bén nhọn quanh quẩn ở bãi đổ xe, rất nhiều xe dừng lại hướng về phía bọn họ mà nhìn.
Thượng Quan Ngọc không muốn gây chuyện, xoay người rời đi, lại bị Lâm Ngọc một tay túm lại.
“Nhìn cô cả người đều là quần áo hiệu, nhìn cái xe của cô, người như thế lại không mua nổi một căn phòng ư? Cô không phải làm giảng viên đại học sao, nghe nói làm giảng viên lương bổng cũng không phải thấp nhỉ, đúng rồi, trường học không phải là có cấp phòng ở sao? Cô không có ư? Hay là có nhưng mà cố ý cất giấu, rồi cố tình đến giành nhà chúng tôi mà ở?”
Thượng Quan Ngưng hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu trắng Nike cùng giày thể thao, không thể so với em họ trong tay đang xách túi LV đắt tiền đang đứng kia, mà hiện nay trường học có giống ngày xưa cấp phòng.
Lâm Ngọc cũng chỉ là quấy nhiễu mà thôi.
Cô vừa đánh tennis xong rất mệt mỏi, cả người lúc này không còn sức lực, càng mệt mỏi hơn.
Cô dùng sức rút cánh tay bị Lâm Ngọc đang nắm, mới vừa bước đi, bỗng nhiên liền bị trật chân té xuống.
Thượng Quan Ngưng ngã xuống đất, đau không nói nổi, “A” lên một tiếng.
Hoàng Tâm Di đắc ý rút chân mình lại, giả vờ nói: “Ôi, chị họ, sao lại không cẩn thận thế?”
Lâm Ngọc cuối cùng cũng có hành động, kéo Tâm Di đi, lại bị một bóng hình cao lớn ngăn lại.
“Đây là muốn gì, cậu là ai? Sao thế, con nhãi này thế mà tìm người đến giúp. Nhanh chóng cút đi, đừng nghĩ cản trở chúng tôi, nếu không cậu cũng không gánh nổi hậu quả!”
Ngăn hai người chính là A Hổ đang đứng im, đôi mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm vào thiếu gia. Bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy thiếu gia nhà mình ôm một cô gái.
Cảnh Dật Thần một tay ôm Thượng Quan Ngưng một tay đặt lên eo cô, từ từ đỡ cô đứng dậy, nhìn thấy gương mặt bé nhỏ của cô vì đau mà nhíu cả lại, không khỏi cau mày: “Đã biết người khác chơi xấu sao còn không tránh?”
Cô ngã làm bộ đồ màu trắng dơ một mảng lớn, tóc tai rối lên, nhìn qua rất chật vật.
Nhưng người cực kì sạch sẽ như Cảnh Dật Thần lại không có chút chán ghét nào, chẳng qua hiện giờ cô làm anh rất đau lòng.
Thượng Quan Ngưng được đỡ dậy, mới phát hiện người dìu cô lại mới gặp cách đó không lâu Cảnh Dật Thần.
Nghe được lời của anh, trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp, sau đó có chút khinh ngạc nói: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Cảnh Dật Thần thấy cô có thể đứng, liền thu tay lại, thản nhiên gật đầu: “Vừa mới đến.”
Trong đầu Thượng Quan Ngưng tái hiện một màn gồm xe tải, cần cẩu, còn có chiếc xe xa hoa chói mắt Aston – Martin kia, ngẩng đầu vừa thấy anh, lập tức hiểu được.
Thì ra là, ngày hôm đó chính là anh!
Không trách, hôm đó phía ngoài VitoriAn cô thấy được chiếc xe kia.
Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Thì ra là anh!”
Bên kia Lâm Ngọc cùng Hoàng Tâm Di đều bị ngăn lại, đang rất tức giận, nhưng đảo mắt nhìn thấy vẻ ngoài đẹp trai, khí chất cao quý của Cảnh Dật Thần, cơn nóng giận nhanh chóng xẹp xuống, vui vẻ lên ngay.
Hai người bọn họ tuy rằng không quen Cảnh Dật Thần, nhưng với bề ngoài đẹp trai khác thường của Cảnh Dật Thần, so sánh với nam minh tinh đẹp trai nhất thành phố A chỉ có hơn, hơn nữa A Hổ bên cạnh bảo vệ càng làm cho bọn họ có cảm giác bị dồn nén, vừa nhìn cũng biết con nhà quyền quý.
Hoàng Tâm Di hai mắt sáng lên, ánh mắt kia làm Thượng Quan Ngưng cảm thấy khó chịu.
Lâm Ngọc muốn rút bớt lại một chút, nhưng vẫn là loại người không tốt, tự nhiên mà đem Cảnh Dật Thần làm con rể, lập tức dùng lấy gương mặt tươi cười nhìn anh, đeo lên mặt bộ dạng thẹn thùng của thiếu nữ nói: “Thiếu gia này họ gì? Đã kết hôn chưa? Hoàng Tâm Di, là con gái tôi, người thừa kế tập đoàn bất động sản Hoàng thị, cũng là người thừa kế duy nhất, không biết có thể may mắn một chút?”
Bà ta cho rằng, đem bất động sản Hoàng thị ra khoe, sẽ khiến đối phương nhất định chủ động làm quen.
Không biết được, Cảnh Dật Thần một chút thay đổi trên mặt cũng không có, giống như cái gì cũng không nghe thấy, lạnh như băng nói với A Hổ: “Mỗi người bỏ đi một cánh tay.”
A Hô nghe lệnh, bàn tay dứt khoát lưu loát, mười phần tàn nhẫn, cùng gương mặt thật thà tạo cho người ta cảm giác tương phản, cả hàm răng trắng noãn của cậu ta làm bọn họ sợ hãi không thôi.
“Không nên!” Thượng Quan Ngưng bị hù dọa toàn thân toát hết mồ hôi, vội vàng ngăn cản.
Nhưng đã chậm.
Chỉ nghe một tiếng “A” kêu lên cực kì thê thảm, cánh tay Hoàng Tâm Di liền như bông mềm nhũn rũ trên vai.
Cô thấy A Hổ buông cánh tay Hoàng Tâm Di ra, ngược lại nhanh chóng cầm lấy cánh tay của Lâm Ngọc, cô lập tức ôm lấy cổ tay Cảnh Dật Thần: “Đừng, đừng, đừng, bà ta là mợ! Đừng ra tay!”
Cảnh Dật Thần lúc ở trên xe đã nghe bọn họ nói chuyện, biết hai người kia một người là mợ, một người là em họ cô, anh chỉ là vô cùng chán ghét hai người kia rõ ràng là người thân của cô, nhưng lại đối xử với Thượng Quan Ngưng tàn nhẫn như vậy.
Chỉ là, giờ phút này vẻ mặt Thượng Quan Ngưng vô cùng căng thẳng, trên mặt nhàn nhạt mềm mỏng cầu xin, cô nắm chặt cánh tay anh, như vậy dùng sức, anh có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại cùng... khẽ run.
Lòng Cảnh Dật Thần phủ bụi đã lâu, lạnh như băng vô cùng cứng rắn, bỗng nhiên lướt qua một tia mềm mại.