Chương 29: Đại tiểu thư trở về
Cảnh Dật Thần nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy kiên quyết đầy tái nhợt của cô, bỗng nhiên không biết có nên nói câu trả lời cho cô hay không?
Sự thật thường rất tàn nhẫn, lời nói dối mới chính là tốt đẹp.
Nhưng, nếu như không nói, anh lo lắng Thượng Quan Ngưng vẫn sẽ mãi không biết, sau này lại tiếp tục nhận lấy thiệt thòi.
“Tôi hỏi họ Quách, hắn nói có người ở phía sau, mà người này ra giá cao với hắn.”
“Là ai?”
Cảnh Dật Thần yên lặng lại tiếp tục yên lặng, anh nói: “Phó thị trưởng Thượng Quan.”
Mấy từ vừa nói ra, cả người Thượng Quan Ngưng như đột nhiên rơi xuống vực, cô theo bản năng nói: “Chuyện này không thể nào!”
“Cảnh Dật Thần có chút không đành lòng, anh biết, biết được người hại mình chính là cha mình, cho dù là ai cũng sẽ không thể chấp nhận nỗi.
Nhưng hôm nay bọn họ bí mật tr.a hỏi, cuối cùng có được đáp án như vậy.
Chắc chắn không sai.
Trái tim Thượng Quan Ngưng đau đớn không thôi, nhưng không thể tin được câu trả lời này.
“Điều này là không thể, cho dù ông ta không xem tôi là con gái, không thích tôi, cũng sẽ không đối xử với tôi như vậy, chuyện này đối với ông ta không có nửa điểm tốt.”
Cô lẩm bẩm nói, trong lúc bối rối dàn tỉnh táo.
Chuyện này càng ngày càng kì lạ, mọi chỗ đều kì lạ, nhưng rõ ràng là qua chuyện này người đó muốn chỉnh ch.ết cô.
Thượng Quan Trưng là cha cô, ông ta đem nàng làm giao dịch, đó là bởi vì chỉ có lợi.
Mà chuyện này đối với chức thì trưởng ông ta sắp cạnh tranh, không hề tốt chỗ nào, có một cô con gái đã làm ra việc như vậy, chính là một vết nhơ của ông ta.
Con người Thượng Quan Trưng cô hiểu rất rõ, ông ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy.
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Ngưng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh Dật Thần hỏi: “Có lẽ là sai rồi?”
Cảnh Dật Thần nhìn ánh mắt trong suốt như nước của cô, đôi mắt sạch sẽ, trong đôi mắt xinh đẹp kia đang có hình ảnh nằm ngược của anh, khiến anh cảm thấy thật sự tốt đẹp.
Anh không hiểu rõ lắm chuyện trong nhà của cô, bây giờ nghe cô nói như vậy, trong lòng vốn đang kiên định phút chốc dao động.
“Có lẽ là sai rồi, ngày mai tôi sẽ đi hỏi một chút.”
Thượng Quan Ngưng cảm kích gật đầu, nhưng lại cảm thấy làm phiền anh quá nhiều, không khỏi nói: “Nếu không hãy để tôi đi đi, anh đã giúp tôi quá nhiều.”
Cảnh Dật Thần thản nhiên nhìn cô một cái: “Cô chờ tin tức là được, không cần phải đi.”
Thượng Quan Ngưng biết không thể cùng anh thương lượng vấn đề này được, cô nhìn anh cười, xoay người đi ra khỏi phòng sách.
Nụ cười của cô, ấm áp mà thoải mái, giống như sau cơn mưa bầu trời sáng rực rỡ, rơi vào đáy mắt anh, khơi gợi trong lòng bao nhiêu đợt sóng vỗ.
Bữa tối đặc biệt phong phú, đặt hết cả bàn đá cẩm thạch.
Cảnh Dật Thần nhìn thấy rõ trong đáy mắt cô có bao nhiêu ngạc nhiên, trong lòng vui vẻ, khóe môi thản nhiên vẽ lên một độ cong: “Không biết cô thích ăn gì, liền làm nhiều một chút, nếm thử xem.”
Thượng Quan Ngưng quả thật hoảng sợ, tất cả những món ăn này, đủ cho mười người ăn.
Cô là người không thích lãng phí thức ăn, ăn cái gì thì sẽ ăn hết tất cả, nếu còn thừa, cả người trong ngoài tự nhiên cảm thấy khó chịu, cái này nếu nói ra chắc chắn là bệnh để thành di chứng mạnh mẽ rồi.
Nhìn một bàn ăn lớn như vậy, thật làm cô quá khó xử rồi, lông mày thanh tú không khỏi nhíu lại: “Nhiều lắm, ăn không hết rất lãng phí, lần sau không nên làm nhiều như vậy.”
Cảnh Dật Thần thấy cô là một người đơn giản, chỉ lo thức ăn, hoàn toàn không ý thức được lời nói có vấn đề, tâm trạng anh không khỏi tốt lên.
Xem ra, trong lúc vô ý, còn chờ mong lần sau sẽ cùng nhau ăn cơm.
Không uổng công anh lo lắng cho người ta chuẩn bị nhiều như vậy.
Hai người yên tĩnh dùng xong bữa tối, Cảnh Dật Thần liền lái xe đưa Thượng Quan Ngưng trở về.
Thượng Quan Ngưng vốn định từ chối, nhưng Cảnh Dật Thần căn bản không cho cô cơ hội mở miệng, đem cô nhét vào ghế phụ, chính mình ngồi vào ghế lái, không chút suy nghĩ lái xe đi.
Không biết tại sao, Thượng Quan Ngưng đối với sự bá đạo của anh không một chút bài xích, cô không phải luôn là người luôn chán ghét tự chủ trương sao?
Cô ở trong lòng nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn sang Cảnh Dật Thần nói: “Đã làm phiền anh đưa tôi về nhà rồi.”
Khu biệt thự Khuynh Thế, là tập đoàn Cảnh Thịnh khai thác thành nơi ở hạng sang, bên trong đa số là người quan to chức lớn, tính bảo mật và biện pháp bảo vệ luôn đứng đầu ở thành phố A.
Cảnh Dật Thần sắp thừa kế tập đoàn Cảnh Thịnh, sớm nắm rõ thành phố A như lòng bàn tay, anh biết, cả nhà Phó thị trưởng Thượng Quan, sống ở khu biệt thự Khuynh Thế.
Anh nhìn cô một cái, thản nhiên gật đầu: “Ừm.”
Xe dừng lại trước cửa tiểu khu, Thượng Quan Ngưng xuống xe, nhìn thoáng qua chỗ cửa kia mấy bậc thang cao cấp, trong lòng dấy lên một mảng bi thương chua chát.
Cô quay đầu nhìn về Cảnh Dật Thần, miễn cưỡng cười một cái: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, trên đường về cẩn thận một chút.”
Cảnh Dật Thần nhàn nhạt gật đầu, sau đó lái xe rời đi.
Thượng Quan Ngưng nhìn chiếc xe màu trắng bạc biến mất, chỉnh sửa lại tâm tình, sắc mặt bình tĩnh bước trên bậc thang.
Cô hơn bốn năm không về, bảo an tiểu khu đã thay đổi, phải xác nhận thân phận một lúc, mới để cô vào.
Cô vừa tới cửa nhà, người giúp việc trong nhà nhìn thấy cô, nhanh chóng vào nhà báo lại: “Đại tiểu thư trở về, đại tiểu thư trở về!”
Thượng Quan Ngưng hít sau một hơi, cô tình nguyện cả đời này không đi vào nơi đây.
Trong phòng khách rộng lớn trang trí cực kì trang nhã, một nhà ba người đang ngồi trên ghế salon, thoải mái ấm áp uống trà, sau bữa ăn có nước trái cây, Thượng Quan Nhu Tuyết tựa như đang nói cái gì, trên mặt Thượng Quan Trưng lộ ra nụ cười yêu thương.
Một màn đẹp mắt như thế, lập tức khiến hai mắt Thượng Quan Ngưng đau nhói.
Ngôi nhà này vốn là nơi đẹp nhất của cô, bên trong vốn phải là hai người ba mẹ yêu thương của cô, chứ không phải những khuôn mặt hung ác kia!
Thượng Quan Ngưng vừa đi đến, vẻ mặt vui vẻ của ba người trong phòng khách lập tức biến mất, thay vào đó là không khí lạnh cứng.
Thật giống như cô là người ngoài, kẻ dư thừa!
Mẹ kế Dương Văn Xu là người đầu tiên lấy lại tinh thần, trên mặt treo lên vẻ ân cần: “Tiểu Ngưng trở về hả, thật tốt quá, con thật lâu không có về nhà, nhanh tới ngồi, đừng nhút nhát.”
Thượng Quan Ngưng cười lạnh: “Bà lớn nói đùa, đây là nhà tôi, tại sao lại nhút nhát? Sao thế? Tôi không phải họ Thượng Quan?”
Dương Văn Xu không nghĩ tới vừa mở miệng đã bị Thượng Quan Ngưng hung hăng chém một cái, trong đầu hận nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại là bộ dạng ảm đạm ủy khuất, so với Thượng Quan Nhu Tuyết giống nhau như đúc: “Sao có thể thế, đây vĩnh viễn là nhà của con, mẹ và cha con vẫn luôn hy vọng con có thể trở về.”
Con nhãi này bốn năm không thấy, thế nhưng miệng lưỡi càng ngày càng sắc bén, nói chuyện càng ngày càng khó nghe.
Hừ, cuối cũng không phải cô bị đuổi đi, Thượng Quan Trưng càng lúc càng chán ghét cô.
Cô ta toi công chăm sóc một kẻ sống thực vật nhiều năm như vậy, kết quả còn không phải đứa con gái của bà! Tạ Trác Quân căn bản không nhìn trúng cô ta!
Cô ta hai bàn tay trắng, xem thử còn có thể kiêu ngạo cái gì!
Thượng Quan Nhu Tuyết thấy không khí càng ngày càng nóng, lập tức chạy đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng, ôm lấy cánh tay cô, lộ ra một khuôn mặt ngây thơ tươi cười, giọng nói mừng rỡ: “Chị, chị cuối cùng cũng chịu quay về, em lần trước tự ý đi tìm chị, liền rất muốn đưa chị về nhà, chị... chị không nên lại trách em, có được không?”