Chương 93: Tiệc đính hôn (3)

“Thượng Quan Ngưng, mày câm miệng cho tao! Hôm nay là ngày em gái mày đính hôn, không phải làm loạn! Mau lại đây ngồi xuống, không được nói hươu nói vượn!" Thượng Quan Chinh tức giận, trên trán nổi đầy gân xanh, lập tức đứng ra trách cứ Thượng Quan Ngưng.


Trong cuộc đời ông, quan trọng nhất là mặt mũi, đối với danh dự của bản thân cực kỳ coi trọng, sợ không cẩn thận truyền ra tin gì khó nghe sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông.


Hôm nay làm trò trước mặt nhiều người như, Thượng Quan Ngưng cũng dám hủy danh dự ông, ông ta hận không thể ngay lập tức đem cô đuổi ra ngoài.


Thượng Quan Nhu Tuyết sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, hai mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nói: “chị à, việc bà nội qua đời không dính đến mẹ em đâu, chị đừng hiểu lầm bà ấy? Nếu chị hận em, vậy thì trừng phạt mình em là được, không nên liên lụy cho người khác. Chị, rốt cuộc chị muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho em? Chỉ cần chị nói em sẽ làm, cho dù muốn em ch.ết...."


Thượng Quan Ngưng đĩnh đạc thẳng tắp, cười lạnh nói: “Lại muốn ch.ết à? Chỉ sợ chính tôi cũng không đếm được bao lần cô muốn ch.ết, nhưng sao vẫn sống sờ sờ ở đây như vậy? Tôi cũng không ác độc gì, chỉ cần cô từ bỏ Trác Quân, không cùng anh ta kết hôn nữa là được, rất đơn giản mà, phải không?"


“Chị à, em……” Thượng Quan Nhu Tuyết muốn nói lại thôi, một khuôn mặt trắng hồng đỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống.


available on google playdownload on app store


Khách khứa vây xem đều thập phần đau lòng, có một số người muốn xem diễn tuồng, nhưng đại đa số là không biết vì sao Tạ Trác Quân đính hôn với chị nhưng hiện tại lại cùng em đính hôn!


Thượng Quan Ngưng không biết đã nhìn cô tay diễn như vậy bao nhiêu lần, mặt không biến đổi,nhàn nhạt nói: “Sao? Không làm được? Làm không được thì không cần ở chỗ này giả vờ đáng thương, cút sang một bên ngẫm nghĩ lại lời kịch, nghĩ kỹ xem nên diễn như thế nào rồi hãng lại đến nói trước mọi người ở đây."


Cô nói xong, không hề coi trọng Thượng Quan Nhu Tuyết, ngược lại nhìn về phía một nhà Tạ Trác Quân.
“Tạ phu nhân, bà cảm thấy tôi đưa cho bà bao nhiêu tiền thì bà có thể nguyện ý đem con trai mà giao cho tôi?”


Vương Lộ không nghĩ tới Thượng Quan Ngưng sẽ cùng bà nói chuyện, lúc này nghe cô hỏi như vậy, còn tưởng rằng cô muốn dây dưa với con trai mình không buông, lập tức nói: “Con trai tôi làm sao có thể dùng tiền mà đo được, cô có,cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng không bé! Con trai tôi là báu vật vô giá, cô đừng hòng mơ tưởng đến con trai tôi!"


Bà vừa nói, liền đem con trai bảo vệ ở phía sau, như sợ bị Thượng Quan Ngưng cướp đi con trai.
Thượng Quan Ngưng biểu tình không thay đổi, lãnh đạm nói: “Báu vật vô giá? Vậy được, tôi cũng không muốn gì nhiều lắm, cho bà một cái giá thấp vậy, một tỷ đi, mau mang tiền đến!"


Vương Lộ sửng sốt, thốt lên nói: “Cái gì mà một tỷ?”


“Nga, tạ phu nhân tuổi đã cao nên trí nhớ cũng giảm xuống sao, nể tình cảm nên tôi có thể tha thứ, tôi có thể nhắc nhở bà một chút. Bảy năm trước, con trai bà là Tạ Trác Quân xảy ra tai nạn xe cộ, bị đâm thành người thực vật, ngươi nghe thầy bói đoán mệnh nói mệnh của tôi tốt, có thể giúp con trai bà tỉnh lại, liền buộc tôi đính hôn cùng anh ta!"


“Tôi hầu hạ cái con người sống thực vật hơn hai năm, rốt cuộc cũng cứu sống anh ta, nhưng là do các ngươi trở mặt liền không nhận người. Không quan hệ với tôi, anh ta thích em gái tôi cũng không quan trọng lắm, chỉ cần đưa tôi một tỷ. Tôi ngay lập tức sẽ đem tiền rời đi."


Khách khứa nghe được việc Thượng Quan Ngưng, lời bàn tán ầm ầm vang lên, hiển nhiên là hầu hết mọi người ở đây không biết chuyện năm đó.


Vương Lộ bị Thượng Quan Ngưng nói lại sợ ngây người, một hồi lâu mới phản ứng lại đây, bất chấp sự bàn tán và ánh mắt của khách khứa xung quanh, mặt mũi trắng bệch nói: "muốn một tỷ thì sao cô không đến ngân hàng mà cướp."
Con nha đầu này cũng thật gan!


Một tỷ, hiện giờ tài sản của bọn họ còn không đến một tỷ, mà cho dù có bà ta cũng sẽ không cho cô! Toàn bộ thành phố A, người có tài sản trên một tỷ chỉ đến được trên đầu ngón tay, Tạ gia bọn họ còn chưa đạt đến trình độ đấy.


Hơn nữa, năm đó nhà bọn họ cũng không phải là nhất định muốn đòi cô làm con dâu, chức vị phó thị trưởng của Thượng Quan Chinh, chính là bọn họ lót tiền hộ! Bất quá loại việc này bà lại không dám nói trước mặt mọi người.


Bà nhớ rõ, trước kia Thượng Quan Ngưng không phải người có tính cách hùng hổ dọa người như vậy, cô rất hiền lành ngoan ngoãn, không hề giống như bây giờ.


Thượng Quan Ngưng không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi không phải do bà nói, con trai bà là báu vật vô giá sao? Mọi người cũng đều nghe thấy, ta chỉ muốn một tỷ thôi mà, đâu có nhiều lắm! Vẫn là nói, bà thấy mạng sống của con bà không đáng giá một tỷ?"


Mọi người tới tham gia tiệc đính hôn đều không có nghĩ đến, lại có thể chính mắt nhìn thấy một cuộc hào môn đại chiến, mà cô gái nhỏ nhắn thanh mảnh kia một mình đấu lại sáu người, nhưng đến một chút cũng không yếu thế, có thể thấy được năng lực chiến đấu của cô rất cuất sắc.


Thượng Quan Ngưng nói, lại bỗng nhiên cảm thấy bên hông của chính mình đau xót.
Cô lập tức xoay người, vừa lúc thấy Thượng Quan Nhu Tuyết vừa mới thu hồi bàn tay mảnh khảnh lại.
“Ngươi lại đang làm gì? Lúc này dùng tân đa dạng?”


Nàng có một loại dự cảm không hay, lập tức giữ chặt tay của Thượng Quan Nhu Tuyết, muốn đoạt lấy đồ vật trong tay cô ta.


Thượng Quan Nhu Tuyết lập tức lui về phía sau, mặt rơi đầy lệ nói: “Chị à, từ trước nay em đều không có muốn cướp đồ vật của chị, em cùng Trác Quân là thật lòng yêu nhau, anh ấy không thích chị, chị đâu cần miễn cưỡng như vậy. Chị đừng làm Tạ phu nhân khó xử, mọi việc không liên quan đến bác ấy, muốn trách thì trách em không tốt."


Cô ta nói song, bỗng nhiên hướng đến vết thương trên người Thượng Quan Ngưng dùng sức va chạm một cái rồi sau đó hô đau một tiếng ngã xuống trên mặt đất.
Thượng Quan Ngưng bị cô ta đâm cho ngực tê rần, cả người đều lui về sau hai bước.


Nhưng là, người ở bên ngoài xem chỉ nhìn thấy là Thượng Quan Ngưng cố ý đem Thượng Quan Nhu Tuyết đẩy ngã trên mặt đất.


Thượng Quan Ngưng lạnh lùng đứng ở nơi đó, không thèm để ý ánh mắt khinh thường bốn phía, nhàn nhạt nói: “Nhiều năm như vậy, cô vẫn chỉ dùng một chiêu bửn thỉu như,vậy, nhưng buồn cười chính là, vẫn có rất nhiều người tin tưởng cô."


Tạ Trác Quân đau lòng tiến lên ôm lấy Thượng Quan Nhu Tuyết, nhìn cô trợn mắt.
Dương Văn Xu nhìn con gái sốt ruột, lôi kéo tay con gái không ngừng hỏi, nhìn thấy ánh mắt của cô ta không chút nào che dấu để lộ ra hận ý.


Thượng Quan Chinh càng cau mày, trong ánh mắt lại là phẫn nộ lại là thất vọng. Vợ chồng Tạ thị cũng đều chán ghét nhìn cô, đối với hành vi của cô rất khinh thường.


Kỳ quái chính là, ngay lúc này đây cô cũng không có bất luận sự khổ sở gì, ít nhất cô đã đem những sự thật nói hết ra ngoài, đem phá nát tiệc đính hôn của bọn họ!
Chỉ là, vì cái gì mà cô càng ngày càng hôn mê?


Trong thân thể có một cỗ khô nóng ở khắp nơi len lỏi vào, máu dần dần sôi trào, đây là có chuyện gì?!
Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua thứ Thượng Quan Nhu Tuyết gắt gao nắm ở tay, rất nhanh liền hiểu được, vừa rồi bên hông cô có chút đau đớn là vì cái gì.


Cô cảm thấy thế giới xung quanh đều hơi hơi lay động, chỉ trong một lát, cả người cô liền vô lực ngã xuống mặt đất.
Trong nháy mắt, cô có một loại cảm giác rất quen thuộc, tựa như đã từng trải qua hết rồi.


Cả người cô vô lực, khô nóng khó chịu, nhưng lại không có mất đi ý thức, mọi việc xung quanh tất cả đều rành mạch.
Cô nhìn thấy người cha sinh ra mình nhìn cô như một đồ vật bỏ đi, trên mặt ông ta cười nhẹ như trút được gánh nặng.


Cô nghe được, Thượng Quan Nhu Tuyết khẩn cầu Tạ Trác Quân đưa cô ta ôm vào khách sạn để nghỉ ngơi, tựa như đã sớm biết việc cô sẽ ngất xỉu.






Truyện liên quan