Chương 12
“Nếu không muốn tình thế vượt kiểm soát, cậu nên trông coi người của mình cẩn thận một chút.” Nói xong, người đã cởi áo khoác bước tới, nhảy lên võ đài.
Trên đài, mấy tên đã phung phí thể lực quá nửa lập tức khựng lại nhìn Fiennes, một gã kinh ngạc không kịp nghĩ gì đã quát dẹp đường: “Mày cũng muốn ăn đập hả!?”
Hắn mặt lạnh như tiền tiến lên, làm như không thấy mọi trò khiêu khích, hai mắt bình tĩnh nhìn chăm chú Trần Cận: “Còn chịu được không?”
Trần Cận từ đầu đã không hề phản ứng, đến giờ mới đưa tay quệt miệng, cười dửng dưng: “Không sao, đã đến hiệp tám đâu”, nói rồi lắc lắc đầu ý bảo Fiennes xuống đi, “Tôi đỡ được, anh đừng xía vào.” Ông anh mà rụng mất một sợi lông, lão cáo già Gallo Ge còn không mò đến rầy rà thằng này ch.ết thôi giơ lưng ăn đòn của tổ chức không bằng bỏ mạng sa trường cho xong.
“Có gan lên đài rồi thì đừng cụp đuôi chạy xuống!” A Tổ lúc này mặt mày khinh khỉnh nghêng đầu nhìn dáng lưng Fiennes, “Ông anh không tính nhảy lên chỉ để khoe mẽ đấy chớ?”
“Nè!” Trần Cận lập tức bật lại, “Sếp tao xót lính thì lên gọi nghỉ giữa hiệp một cái không được hả?! Tụi mày ba đánh một còn mặt dày to còi cái gì?”
“Hết xí quách rồi thì cắp đuôi phắn về đi mày” A Tổ vừa nói vừa cười hô hố.
Fiennes vẫn tuyệt nhiên không để mắt đến bọn nhãi nhép, chỉ buông một câu với Trần Cận: “Đừng ương ngạnh quá, giữ mình thì hơn.”
“Tôi sẽ không thua.” Có kẻ cả đời chưa biết chịu thua là gì, lia mắt quét qua khắp sân, thình lình gằn giọng, “Lên đi.”
A Tổ xem chừng hết hứng đấm đá, bắt đầu chĩa mũi dùi sang gã đàn ông đẹp mã từ đầu đã làm hắn ngứa mắt, giờ còn dám không coi hắn ra gì: “Thằng kia, đứng lại.”
Fiennes đã quay người chuẩn bị xuống đài, không dè A Tổ sấn hai ba bước tới sau lưng, một tay thô bạo ghìm lấy vai phải hắn: “Ông anh, có bản lĩnh thì đừng chạy chứ.”
Trần Cận vừa thoáng trông tình hình này, bụng thầm la không ổn, đang tính xông lên đánh lạc hướng A Tổ đã bị hai gã bên cạnh nhào vào lần nữa, nãy giờ đình chiến thể lực đã khôi phục phần nào, nhưng vẫn có chút đỡ không xuể, không khỏi nóng mặt.
Ngay lúc ấy, một màn vượt sức tưởng tượng đột ngột bày ra…
Chỉ thấy Fiennes lạng người, thình lình chụp lấy thiết trảo của A Tổ, trong nháy mắt cùi chỏ đã thúc một cú vào ổ bụng đối thủ, gương mặt A Tổ căng cứng trợn trừng, như thể chưa từng bị kinh ngạc đến vậy, chờ đến lúc căm tức hoàn hồn, mạng sườn đã hứng thêm một cú đá trời giáng khiến cả người hắn bổ nhào xuống, toàn bộ quá trình gọn gàng lưu loát, xuất thủ cơ bản không thể nắm bắt.
Cả sân nhất thời im lìm ngừng bặt, sững sờ nhìn gã huấn luyện hàng đầu của Tường Long quán cứ thế bị người ta xử đẹp, tất cả đều không dám tin trợn trừng dán mắt vào Fiennes, như trông thấy quái vật.
Mà đối mặt với tình thế này, kinh hãi tột độ phải kể đến chính đại ca Trần Cận, hắn mắt lớn mắt nhỏ nhìn sếp anh nhà mình, còn may thần kinh vốn đã không mong manh lắm nên chưa bị ngây mặt tại trận hại hư hình tượng.
A Tổ giờ này chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng, gồng mình vùng dậy, điên cuồng gầm lên, chực liều mạng sấn tới đòi tái chiến.
“Ngừng lại!” Thôi Minh Long đột nhiên quát lớn, vừa lúc chặn đứng được cuộc ác chiến, trong khi dân tình còn bối rối chưa hiểu ra sao đã có mấy tên đàn em nhân cơ hội nhảy lên đài, vội vàng hầu võ sư đi xuống, coi như chừa lại cho nhau chút mặt mũi.
Tinh thần Trần Cận phần nào buông lỏng, sức lực trong người thoáng chốc cũng như bị rút cạn. Hắn chầm chậm ngã ngồi xuống đất, tựa lưng vào vòng đai quanh sàn đấu, ngửa đầu thở hồng hộc, trên khóe miệng, trên trán, giữa các khớp ngón tay đều bê bết không biết máu hắn hay máu gã nào, nửa thân trần cường tráng hoàn mỹ, mồ hôi mướt mát trên mặt giống như một con mãnh thú vừa trải qua trận chiến đẫm máu, toàn thân cuồn cuộn tản ra dã tính cường liệt, sinh động đến khó tin… kỳ thực giữa cái màn đong sức đọ ý chí này, hắn đơn giản chỉ là không muốn thua, vì trách nhiệm căn cố mà thôi.
“Người của Hào Môn quả nhiên rất có năng lực a.”
“A Long, đàn em của cậu thật không biết phép tắc.” Giọng điệu Fiennes đã lạnh băng.
“Thật xin lỗi, bọn họ quá lỗ mãng.” Thái độ trịnh trọng nhận lỗi của A Long khiến toàn bộ những người có mặt trên sân đều kinh ngạc, “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện cho rõ đã.”
Fiennes quay đầu liếc qua Trần Cận, đối phương cũng đang nhìn hắn: “Hôm nay khỏi cần nữa, giờ tôi muốn đưa người của mình về.”
“Khẩu vị của anh vẫn quái lạ thật.” A Long cười u ám, nét ch.ết chóc hằn trên khóe miệng, “Không phải anh luôn không ưa có kẻ vướng bận bên mình sao? Anh lôi gã đàn ông này theo vì hắn là một gã đàn em xuất sắc hay vì cái mẽ bóng bẩy và cái đầu trung thành của hắn? Hay… còn cớ gì khác nữa đây?”
Bọn họ đang nói cái gì a? Không phải về mình chớ… à ra Fiennes và thằng cha Tường Long này rành rành là người quen cũ. Trần Cận lúc này chỉ cảm thấy trên mặt thực ê ẩm, chẳng còn sức luận thêm nữa.
Ánh mắt Fiennes đã hoàn toàn lạnh lẽo: “Chuyện ấy không liên quan đến cậu. Hiện tại, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ kỹ, không cần phải đối đầu với tôi thêm nữa.” nói rồi liền bước tới xốc Trần Cận đang ngồi một đống dậy, dùng ngón tay xoa nắn sơ qua hai bên thái dương hắn, tỉ mỉ xem xét những nơi hắn bị thương, nhận thấy đều chỉ là xây xát ngoài da mới không làm căng nữa.
Trần Cận bực bội chụp lấy bàn tay Fiennes: “Đã bảo không sao rồi, mất sức chút thôi, nè, đưa cái vai đây mượn chút đi.” sau đó quay lại vẫy vẫy tay với mấy gã đối thủ, “Còn ba hiệp, nhớ đấy lần sau đánh nốt”
Fiennes nghiêng đầu, bình thản nói với A Long: “Ngày kia hãy cho tôi câu trả lời thuyết phục, cậu biết phải tìm tôi thế nào rồi.”
Rốt cuộc, trước hàng loạt ánh mắt hung hãn độc địa của tất thảy thành viên Tường Long quán, Trần Cận ung dung khoác vai Fiennes rời đi, trên đường tuyệt nhiên không ai dám cản trở.
Ngay lúc bước ra, A Long mới lớn tiếng sau cánh cửa sắp khép kín lại: “Bảo đám đặc công kém cỏi ấy tránh xa tôi ra một chút!”
Nhóm đặc công làm ăn cẩu thả vậy à, xem ra sắp tới phải thay người rồi. Fiennes không quay lại, âm thầm ghi nhớ.
Một hồi về đến khu nhà trọ lụp xụp, lầu gác tạm bợ vẫn đang được canh gác rất nghiêm ngặt. Đại Lý vừa nhìn thấy Trần Cận cả người đầy chiến tích anh dũng, te tua nằm vật xuống sô pha, lập tức xót ruột gào ầm lên: “Đại ca a anh đừng làm bọn tôi sợ a ngộ nhỡ anh có mệnh hệ nào, tôi biết ăn nói làm sao với anh em Xích bộ a”
Trần Cận hé hé nửa con mắt, mày nhăn tít: “Nè nè Đại Lý, la ó cái gì a, mấy bữa tính đi diễn kịch kiếm cơm hở?”
“A! Đại ca, anh không sao à, thật dọa ch.ết anh em.” mặt mũi Đại Lý lại hớn hở, “Giờ cứ bắt tôi ngồi nhà nhận lệnh, anh ra ngoài cũng không cho tôi theo tháp tùng, thành ra rất lo anh xảy ra chuyện a”
“Khinh tôi là cọp giấy a, chuyện đâu ra mà xảy được khơi khơi vậy!” Đột nhiên như nhớ ra điều gì, vội vàng túm Lý Thăng xuống hỏi, “Đại Lý, nhìn tôi coi, không vấn đề gì chứ hả?”
Đại Lý tròn mắt nhìn ngược nhìn xuôi đại ca nhà mình, lúng túng nói: “Không… không sao hết.”
“Thật không?” Hắn sờ sờ miếng băng gạc trên trán, có vẻ không tin tưởng lắm, lại nhỏm dậy, trỏ trỏ phía toilet, “Mau, lấy cái gương qua đây.”
“Hơ?”
“Cái gương!” Trần Cận bực bội nhắc lại, “Bọn lỏi chơi ác thật, giở toàn bài hạ lưu xúm vô đả ông, mặt mũi ông bây mà hư hao chỗ nào rồi bọn bây liệu hồn!” Đầu thì chém được, máu cũng đổ được, nhưng riêng cái mặt không thể bị thương, nhan sắc là vốn liếng cách mạng a
Sau khi xác nhận mặt mũi không vấn đề gì, hắn mới yên tâm quay qua nhận lời Đại Lý – kiếm nhân viên đấm bóp chuyên nghiệp về mát-xa cho hắn. Trên lưng còn bầm một vết đá a, dưới cằm cũng sưng sưng a, mà khó chịu nhất là một mảng tím xanh trên cổ. Còn may thể chất hắn trời sinh mạnh như thú, tốc độ hồi phục hơn người, mà xương cốt cũng không bị ảnh hưởng gì mấy.
Giờ nhiệm vụ hàng đầu là đi tắm, chờ nước nóng xối xuống người, cơn đau ê ẩm thấu trời đất mới xông lên, Trần Cận lầm bầm chửi rủa, đầu lại nghĩ tới mấy chiêu của Fiennes ban nãy, giấu nghề a, sớm biết hắn có bản lĩnh như vậy, còn đòi mình bảo vệ này nọ, dẹp dẹp, ngày mốt nhất quyết xin nghỉ cho xong.
Hạ quyết tâm rồi, vênh vang xộc vào phòng sếp, cửa cũng không thèm gõ: “Ta nói chuyện được chứ?”
Ngừng gõ phím, sếp anh đứng dậy thản nhiên quét mắt nhìn hắn một lượt: “Ổn chưa?”
“Đánh được như thế, sao trước giờ anh không nói?”
“Cậu tìm tôi không phải để cằn nhằn chuyện đó chứ?”
“Bộ trông tôi nông cạn vậy hả?!” Đặt mông ngồi phịch xuống giường người ta, “Tôi chỉ không hiểu thế quái nào mình lại bị vời vô, và thế quái nào lại phải mướn anh tiễn giùm về chầu ông bà ông vải”
“Cậu muốn hỏi gì?”
“Được, tôi nói thẳng. Gã A Long kia rốt cuộc sắm vai gì trong vụ này? Anh biết hắn ta chứ gì, rõ ràng hắn ta không chỉ là một gã hậu trạm nhãi nhép.”
“Đúng, hắn có vai vế.”
“Ha?” Câu trả lời này khiến Trần Cận cũng thoáng giật mình, “Không lẽ đến mức cả Hào Môn cũng phải kiêng dè? Xem ra anh biết rất rõ hắn hả?”
Fiennes cười cười không đáp, tay tiếp tục thao tác với cái máy tính.
“Không giải thích cho tôi, tôi tự đi điều tra.” Ngất ngư đứng dậy chực bỏ ra ngoài, “Bữa nay mệt ch.ết được, lâu lắm không bán mạng vậy”
Đối phương cũng chẳng ngẩng lên, buông một câu: “Bản lĩnh của cậu không tồi.”
“Nhớ mai xin trợ cấp thuốc men giùm tôi đó, tổn thất tinh thần thôi không tính toán với anh.” đẩy cửa ra, lại nói, “Mấy bộ đồ đen thui xúi quẩy này là dẹp đấy nhé.”, ý là từ mai sẽ lại bắt đầu ăn diện màu mè sặc sỡ.
Bật lại cái máy di động đã tắt liền hai ngày, một list tin nhắn dài dặc vênh vang chứng minh Trần đại thiếu gia có đông đảo người đẹp giành giật tơ tưởng chừng nào, lại lắc đầu tắt máy tiếp, đành chịu thôi công việc trên hết, còn nỗi lòng cô đơn của hắn nào ai thấu đâu, mấy em bồ bỏ vắng không chăm thiệt là hoài của mà
Giờ cả người ê ẩm rệu rã, không ch.ết vì mỹ nhân lại đi ch.ết vì miếng ăn của thằng khác, đời người bi đát nhất cũng đến thế mà thôi
Tối đến hắn quyết đi ngâm bồn nước thuốc vật lý trị liệu lần nữa, tắm đủ hai giờ đồng hồ, da lông bỏng phừng phừng mới chịu đứng dậy quấn khăn tắm ra phòng khách, kết quả đã thấy trên màn hình TV cỡ bự 54 inch đang chiếu một màn sống động lả lướt đầy hương sắc, nhất thời Trần Cận cũng ngớ người.
“Wow, ông anh nhịn lâu cuống ruột đến vậy a? Tôi đã bảo rồi, kiêng cữ quá là hại người lắm.” Hắn hớn hở chọc tức Fiennes rồi tùy tiện ngồi luôn xuống bên cạnh.
“Xem cô gái này đi.”
Trần Cận quả nhiên thật thà ngồi xem, một hồi cũng thật thà kết luận: “Vóc dáng ok, kỹ xảo cũng số zách.”
Fiennes khẽ cười: “Sao nào, có hứng thú?”
“Cảm ơn, tôi không thiếu phụ nữ.”
Lúc này, màn ảnh đã chuyển qua cảnh một nam một nữ quần nhau quên trời đất.
Thái độ Trần Cận đột nhiên chăm chú cực kỳ: “Wow, vậy mà cũng chơi được hả?! Lợi hại…”
“Cô ta chính là San Lệ Tô, năm năm trước là ngôi sao AV bậc nhất.”
===========