Chương 18
“Anh đã thông minh quá rồi mà, cứ bắt người ta khen hoài vậy” Thấy đối phương có vẻ quyết tâm truy hỏi đến cùng, Trần Cận cũng hơi hoảng, “Tôi đã chịu tội vì vụ đó rồi nghe, anh làm ơn đừng có nhay lại chuyện cũ được không?”
“Chịu tội? Cậu nói việc làm vệ sĩ cho tôi… là hình phạt với cậu?”
“Ê… không có a, anh cả nghĩ rồi” Đành là hắn cũng có chút chút ý như vậy, cơ mà thiệt tình chỉ chút chút thôi. Nè nè! Không dưng ông dí sát rạt vô người ta làm gì đó?!
“Cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi.” Fiennes đột nhiên nghiêm túc lại, “Để kẻ khác không thể mượn cớ nhắc lại chuyện cũ.”
“Nghe anh nói kiểu ấy không khéo tôi lại hiểu thành anh đang tính giúp tôi.” Trần Cận lắc đầu cười khẽ, “Tôi không nghĩ thông cảm cho đàn em là truyền thống của Hào Môn đâu, hay ông anh là ngoại lệ?”
“Nếu cậu làm không được, tôi thật khó mà giữ cậu lại bên tôi.”
Trần Cận đột nhiên vùng thoát khỏi Fiennes, vẻ bất cần hoàn toàn biến mất, hai mắt lấp lóe long lên, hắn hơi nhíu mày nhìn đối phương: “Ý anh là muốn tôi đi theo anh? Cả sau khi kết thúc nhiệm vụ này? Không có chuyện ấy đâu!”
“Từ chối được tôi điều lên tổng bộ, cậu là người đầu tiên đấy.”
Đầu mày hắn càng nhíu tít lại: “Giờ tôi còn trò gì chưa phải làm nữa đâu, vậy nên tôi không định cho anh một câu trả lời nào hết.”
“Cậu thực sự khiến tôi khó nghĩ đấy, rốt cuộc cậu muốn tôi phải xử trí với cậu thế nào, cậu mới vừa lòng đây?”
“Tôi có mượn ông xử tôi đâu, tự ông vơ vào chứ!” Khó có dịp hắn dẹp luôn hình tượng, vần vò tóc, “Fi đại ca à, rốt cuộc thì anh muốn sao đây? Bộ tôi khiến anh sống ch.ết muốn lôi về sai vặt dữ vậy hả? Mắc gì anh cứ phải làm khó tôi vậy?!”
“Tôi đơn giản chỉ muốn sau khi kết thúc nhiệm vụ này, cậu có thể cùng tôi về Châu Âu.” Fiennes bình tĩnh quan sát cái tên đã bắt đầu gắt gỏng trước mặt, hắn không muốn vòng vo nữa, với hắn truy đuổi là bản năng, nhưng không phải mục đích.
“Ha, cuối cùng cũng nói trắng ra rồi, mẹ nó động cơ của ông ngay từ đầu đã có vấn đề! Chức ông to hơn tôi, theo luật thì dĩ nhiên tôi phục tùng ông, nhưng không có chuyện chịu sai sử vô nguyên tắc đâu, tôi cũng có quyền từ chối chứ!”
“Trần Cận, rốt cuộc cậu bất mãn gì về tôi nào, cậu cứ nói thẳng đi.”
“Này thừa lắm rồi, nói mãi lợi lộc quái gì đâu.” Lát phải gọi điện kêu Đại Lý mang một phần bánh chapatti Ấn Độ lên, nuốt giận không no à, càng bực càng đói tợn.
Gã đàn ông cao lớn ngời ngời chẳng mấy khi gặp khó khăn đằng sau đột nhiên mở miệng tuyên bố một sự thật kinh hoàng bằng giọng điệu vừa nghiêm túc vừa hết sức tùy tiện: “Tôi có cảm tình với cậu, cậu… rất đặc biệt.”
“Anh cứ việc thích chiến hữu, thích láng giềng, hay đồ A, B gì gì ngoài phố, ai cũng được, nhưng đừng có dây tôi vô, vì giữa chúng ta chẳng chung chạ cái gì hết.” Quay ngoắt một cái xứng gọi là tuyệt tình – tuyệt đẹp, né vội khỏi tầm mắt dọa người của gã nào đó.
Nếu ông trời đã lo Trần Cận hắn rảnh quá thể, phải tống bằng được cho hắn ít nhiều phiền phức, thì cái gã đó và cả cái vụ vừa xong nhất quyết là sự kinh khủng nhất trên đời, đã vậy lại còn cực kỳ cực kỳ khó xử lý, hắn không hề định suy xét xem thái độ của Fiennes đối với mình là sao, vì chính hắn cũng chẳng biết tự mình đang đặt Fiennes ở đâu nữa, từ khi gã cứng đầu đó xuất hiện, đời hắn thiệt không đâu vào đâu, mỗi chút mỗi bị hắn ta chọc ngoáy quấy rối, trầm trọng nhất là vô số quyền lợi bị tước đoạt sạch sẽ, đến giờ gã đó lại còn trắng trợn đòi hắn xong nhiệm vụ rồi phải theo hắn ta luôn thể, thế chẳng bằng ch.ết dí dị, khỏi ngoi lên luôn hả?! Ai cứ việc mừng húm phát điên đi, đằng nào được đích thân Andre Fiennes mở miệng mời mọc cũng chẳng dễ mà có đâu, nhưng với Trần Cận hắn thì đừng hòng, hắn còn phải phới về New York hưởng thụ đời tự do đây
Đóng cửa phòng mình lại, tạm thời được cách ly khỏi cục phiền phức bự chảng kia, quên luôn cả vụ kêu chapatti. Bắt đầu suy tính làm sao đối phó với San Lệ Tô, làm sao đặng không phạm vô điều kiện với Trần Thạc, mà A Địch với Tiểu Lệ liệu có nhớ hắn quá thể mà gầy giơ xương không, cả Trình Hân mấy bữa nữa không nghe tin tức gì của hắn rồi sẽ nghĩ sao nữa… Đương đứng ngồi không yên, máy nội bộ lại có tín hiệu, Trần Cận xuội xị bắt máy, bao nhiêu khí thế phừng phừng lên gân với Fiennes vừa xong đã bay biến sạch trơn.
“A Cận, Giang Uy đây.”
“Ờ…”
“Bây ấm ách gì đó, vừa bị ăn đòn hở?”
“Uy ca, anh tử tế giùm coi, có chuyện nghiêm chỉnh thì nói lẹ đi.”
“Lại có ngày được bây giục nói chuyện nghiêm chỉnh nữa, vừa xong đúng là anh quên coi mặt trời có mọc lộn hướng không à”
“Cảnh cáo anh đó, giờ tôi không bực mình thường đâu.” Tuyên bố tình hình chiến sự hết sức căng thẳng.
Đã vậy, thì nói chuyện nghiêm chỉnh: “Anh tr.a được vài mối về Thôi Minh Long rồi.”
“Hở?” đã có chút hứng thú, “Nói nghe coi nào.”
“Gã đó có dây mơ rễ má với Hào Môn.”
Trần Cận không phản ứng gì, vụ đó hắn thì hắn biết, còn xác minh qua rồi, hắn hy vọng Giang Uy có thể cung cấp thông tin gì có ích hơn kia, giờ hắn không đời nào muốn đi dò hỏi gì Fiennes nữa, biết thừa gã đó kín như bưng, chuyện bí mật còn lâu hắn ta mới chịu nói.
Giang Uy tiếp tục: “Hình như hắn ta từng phục vụ cho tổng bộ, tin này không chắc chính xác được mấy phần.”
“Tổng bộ?” Trần Cận nheo mắt, “Biết cụ thể hắn làm việc cho ai không?”
“Vụ đó là cơ mật, không tr.a được.”
“Hắn ta thoát ly Hào Môn rồi mới tự lập băng riêng.” Này hầu như đã khẳng định, “Sao hắn làm được nhỉ?”
“Anh hiểu ý cậu, chuyện như vậy rất khó xảy ra ở Hào Môn, vụ này đặc biệt đây.” Giang Uy cũng có chút nghi hoặc, “Nếu chỉ mai danh ẩn tích thì còn giải thích được, nhưng gã này lại còn đánh trống khua chiêng lập cả một băng Tường Long.”
Thậm chí dám ngang nhiên đối địch với đầu não Hào Môn, rõ ràng rất bất thường, “Anh chẳng bảo tôi còn gì, hậu thuẫn của gã đó rắn lắm.”
“Rắn cỡ nào mà chọi được cả tổ Trung Đông của Hào Môn?”
“Phần tử ly khai.” Trần Cận lẩm nhẩm mấy chữ, vừa ngẫm nghĩ vừa đi ra ban công, “Tôi nghĩ tôi biết đáp án rồi.”
“Hy vọng giúp được cậu, tuy anh không rõ giờ cậu dây gì tới Thôi Minh Long, nhưng A Cận a, anh phải nhắc cậu, gã này nguy hiểm đấy, trước khi biết rành rẽ tình hình của hắn, cậu không nên đi châm ngòi nổ, trên đầu cậu còn các sếp kia kìa.” Này là lời chân tình anh em mới nói.
“Rồi, cảm ơn, đợi tôi… giải quyết xong bên này sẽ liên lạc với anh, anh cũng làm ăn cẩn thận đó.” Còn giờ đầu hắn sắp sửa nổ tung bành rồi, không dưng vọc vào một mớ rắc rối.
Tình hình hiện giờ cơ bản đã rõ ràng: Fiennes thuộc cấp cao của tổ Trung Đông, Thôi Minh Long cũng từng đảm nhiệm một vị trí nào đó trong tổ chức, gián tiếp hoặc trực tiếp chịu sự chỉ đạo của Fiennes, bọn họ có giao tình nhất định sau này A Long bị trục xuất vì vi phạm luật lệ Hào Môn, lúc nguy cấp Fiennes lại không lên tiếng đỡ cho hắn, thành ra hắn ta ôm bụng thù hận, tìm tới nương tựa bọn ly khai Hào Môn rồi tự lập băng mới, vẫn lăm le tìm cách chống đối. Còn lý do khiến hiện giờ Fiennes kiêng dè A Long chắc có liên quan đến “hậu thuẫn” của hắn ta, hôm đó gã “hắn” mà bọn họ nhắc đến khi tranh cãi hẳn là kẻ cầm đầu đang giấu mặt kia.
Thủ lĩnh nhóm ly khai chính là mục tiêu của kế hoạch lần này, đối phương vốn đang thông qua nhiều con đường nhiễu loạn trong ngoài Hào Môn, lần này lại thêm vụ trộm bảo vật quốc gia, khiến chính phủ bắt đầu chĩa mũi dùi vào Hào Môn, kết quả đã ép được lãnh đạo tối cao của Hào Môn ra mặt… tổng chỉ huy chiến dịch này là “Diệm”, một nhân vật mang đầy màu sắc thần bí huyền thoại, hắn đang ở vị trí cực kỳ khiến người ta vọng tưởng, thao túng từng đường đi nước bước. Trần Cận không chỉ một lần muốn được tới tổng bộ gặp “Diệm”, nhưng chỉ có lãnh đạo tổ Trung Đông hay Bắc Mĩ có được vinh hạnh ấy, mà bọn họ từ xưa đến nay luôn kín như bưng.
Nhìn thái độ kính nể của sát thủ “Ve Gió” tiếng tăm bậc nhất với Fiennes mà nói, Fiennes nhất định từng cộng tác với “Diệm”, chức vị chắc chắn cũng không thường, tuy ông anh mặt cá gỗ coi ù lì vậy, bất quá ổng đích thị là minh chứng hùng hồn cho sự “vật cực tất phản”, nếu đã biết ổng làm cách nào nội một tháng đã thanh toán gọn gàng ba gã trùm phản động Nam Mỹ, thật khó mà không hết hồn với thủ đoạn của ổng… vậy mới nói cả thế giới này, dám quang minh chính đại “bắt nạt” Ve Gió, đại khái chỉ có mình hắn vô-cùng-vĩ-đại đây thôi à
Đương lúc dần dần chắp nối rành mạch được sự việc, Fiennes lại đột ngột đẩy cửa vào, Trần Cận quay lại, tằng tằng từ ban công trở vào phòng, vắt chân ngồi xuống cái sô pha đơn. Hừ, còn chưa đến bước phải trốn ông đâu.
Trần Cận nói thẳng: “Tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng anh đừng có nhay lại vụ đòi tôi ở lại cạnh anh gì gì đó nữa.”
“Vậy cậu có thể chọn làm cùng tôi một lần, tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau đấy.”
“Hở? Làm… làm?! Làm là làm gì?!!” Biểu cảm này muốn bảo mắc cười cỡ nào cũng không quá thể, chưa được một phút đã trở chứng, Trần Cận thật nghi ngờ gã Fiennes này có phải trời sai xuống hành hắn không không biết, thân hắn đã thấy khó đỡ lắm rồi, cư nhiên còn có kẻ lợi hại hơn nữa.
Fiennes bình thản tiến đến, thái độ nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ yếu thế, hại Trần Cận cũng hơi hoảng hồn: “Tôi muốn biết chúng ta rốt cuộc có thể ăn ý đến mức nào.”
“Nè… anh nghĩ kiểu đó là không hay đâu à…” trừng trừng theo dõi từng cử động của Fiennes, tròng mắt đã muốn nứt toác, ngay lúc ý thức được đối phương không hề nói giỡn với mình, hắn mới nghe tim đập bình bình, miệng lưỡi khô khốc.
“Cậu sợ làʍ ȶìиɦ với tôi à?”
“Anh nói cái gì đó?!” Tiến tới nữa là tôi cuống thiệt nha! “Sao anh cứ phải làm rối tinh lên thế hả? Bộ không lái bằng được qua chuyện đó người anh rấm rứt chịu không nổi hả?”
“Phải, không làm với cậu một lần, tôi thấy không thoải mái.”
Trần Cận sa sầm mặt, quyết định nghiêm túc đàn áp lại đối phương ngay tức khắc, bản sắc đại ca lập tức thể hiện: “Nếu để xảy ra loại quan hệ đó, giữa chúng ta chỉ càng tồi tệ thêm.”
“Không thử xem sao cậu đã khẳng định? Huống chi, tôi lại không nghĩ vậy đâu.” Miệng nói, tay đã bắt đầu cởi nút áo.
“Anh nghe cho rõ đây, tôi không phải tình nhân của anh! Anh là sếp thế à, sếp thì được đi tùy tiện lằng nhằng với cấp dưới hả?!”
“Việc đó cậu yên tâm, tôi không bao giờ tùy tiện với vấn đề này, hơn nữa, cậu có thể coi tôi như tình nhân của cậu.”
Người này thật đúng là ưa độc đoán, tôi không làm nhân tình của ông, ông lật mặt thế hả, có lộn không vậy?!
“Sao anh phải cố chấp điên khùng vậy hả?”
“Tôi đã nói rồi, tôi rất thích cậu.” Rốt cuộc hắn triệt để ra dáng bề trên, oai vệ đứng trước mặt Trần Cận, “Cậu thực sự cho rằng làm cùng tôi khó chấp nhận đến vậy à?”
“Tôi không thể lên giường với một gã đàn ông được.”
“Nhưng cậu đâu có từ chối nụ hôn của tôi.”
Nghẹn rồi ta? Có gan làm, làm gì không có gan nhận nào, đời cũng loạn từ khuya rồi “Đó là vì… vì anh là cấp trên của tôi.” Chứ không lẽ nhận vì kỹ thuật hôn của ông anh giỏi quá đi?
“Cấp trên? Cậu có từng nghĩ như vậy sao? Sao tôi không hề cảm thấy thế nhỉ?” Nghe xong kết luận này của Trần Cận, ánh mắt Fiennes phút chốc sắc lẻm, quét ngang khuôn mặt ưa nhìn của hắn, như thể điềm báo giông tố, coi bộ thực sự bị chọc giận rồi, “Tôi là cấp trên thì cậu để tôi tự do hôn cậu? Lý do lạ tai thật đấy. Vậy tôi có nên dùng luôn lý do này yêu cầu cậu phục vụ tôi trên giường không nhỉ?”
“Anh…” Rốt cuộc cũng được nếm nỗi uất ức của Michael mỗi lần vọt miệng kiểu này, “Tôi lại muốn đấm anh rồi, tính sao đây?”
“Vậy đến đây đi.”
“Anh nghĩ tôi không dám hả?” chưa dứt lời đã vung chân đá, Fiennes lập tức lên gối đỡ đòn, đôi bên cùng bị đau đến chùn chân.
Trần Cận nhảy dựng khỏi sô pha, tức tốc đấm thốc tới, nhất thời hai người đấm đá túi bụi, ngặt nỗi không gian có hạn, đồ đạc đều bị va đụng rầm rầm!! Tuy chưa xài hết sức, nhưng đương nhiên vẫn có mùi uất ức phát tiết, mỗi cú thượng cẳng chân hạ cẳng tay cũng không đến mức vu vơ, lưng ghế vách tường hứng quá nửa màn bạo lực. Trần Cận đã biết tầm đối phương, nhẩm đoán chắc một phút nữa tình thế của hắn sẽ vô cùng thê thảm, cái gã ngoài mặt ra vẻ doanh nhân đứng đắn lịch thiệp này, kỳ thực lại là một tay cao thủ thâm tàng bất lộ rạch trời vá đất, nửa phút sau, hắn đã tự cảm thấy không ổn vì sự lỗ mãng của mình, nhưng nhất thời chẳng có mặt mũi nào kêu đình chiến, kết quả hòa bình chỉ được tạm thời lập lại sau một cước nương chân đá vào khoảng không của Fiennes.
“Tôi thua.” Trần Cận phủi phủi quần, thẳng lưng ưỡn ngực tỉnh bơ nhìn hắn, câu này nói ra cũng chẳng có gì miễn cưỡng, “Tôi cũng không tính đánh lộn với anh.”
“Tôi vẫn hy vọng cậu suy nghĩ về đề nghị của tôi.”
“Nếu cơ thể tôi không hấp dẫn nổi anh, tự anh sẽ dẹp cái ý tưởng quái dị ấy đi chứ gì?”
“Có thể nói như vậy.” Người này quả thực rất thẳng thắn, hầu đa thiên hạ đến giờ vẫn tin rằng xác thịt, linh hồn đương nhiên chẳng dính gì đến nhau.
Cơ mà trực giác Trần Cận chỉ cảm thấy… tình huống càng lúc càng không ổn…
==============