Chương 37
Xem ra quyết tâm vượt sông của Diệm đúng là đã đánh giá quá cao khả năng bơi lặn của hắn rồi, nếu cứ vậy mà hy sinh lãng xẹt, rồi có nên ăn vạ bắt ổng chịu trách nhiệm không ta? Tốt xấu cũng phải truy tặng cho người ta một cái mề đay liệt sĩ chứ lại… Bất quá thiệt tình ba trò xúi quẩy ra quân chưa ăn thua gì đã ch.ết nghẻo này lâu lắm không bị rồi, còn tưởng chí ít cũng có thể kề vai chiến đấu đến cùng, ai ngờ đâu nửa đường đứt gánh vậy, này rõ là trời tị anh tài, lam nhan bạc mệnh a!
Nào giờ chưa từng nghĩ mình sẽ phải bế mạc đời phong lưu bằng cái lối khó coi vậy, thậm chí còn chẳng kịp nói với Trần Thạc một tiếng, thôi thì giờ hắn đã rộng rãi bỏ qua cho thằng Trịnh kia rồi, đôi bên cũng nên gặp nhau giảng hòa là vừa còn cả Diệm, thằng chả quả nhiên đích thị là khắc tinh đời mình a A Địch, Tiểu Lệ ở tít New York a, không chăm bẵm tụi bây được nữa rồi, giờ muốn ăn thịt bò thì đi đòi chú Đại Lý của tụi bây vậy…
Tứ chi đã bắt đầu chìm dần mất kiểm soát, chỉ biết quơ quào hòng tiến về phía trước theo bản năng, những động tác rời rạc dưới sức ép của khối nước đục ngầu căn bản chẳng còn chút thăng bằng kỹ thuật nào, vừa lúc ý thức được sợi dây thừng cột quanh lưng vẫn đang quyết liệt lôi kéo mình về phía trước, tinh thần đã muốn chìm lỉm dưới đáy sông của hắn lại một lần nữa được cơn bình tĩnh khó hiểu xốc tuột lên, chỉ một tia hy vọng sáng lòa như vậy, dù xem ra chẳng đáng gì với sức mạnh của thiên nhiên trước mắt, nhưng vẫn đủ tiếp thêm phấn chấn cho Trần Cận, hắn cắn răng chịu đựng, cố gắng phối hợp với bước tiến của người đằng trước, đã hết đường lui rồi, nhất định phải chống chọi đến cùng, không thể để liên lụy đến… đồng đội của hắn.
Fiennes rõ ràng cảm nhận được sức nặng sau lưng càng lúc càng trầm xuống, căng thẳng ngoái lại nhìn vài lần, lại dốc hết sức sải tay bơi tiếp, sức nước dường như mỗi lúc mỗi điên cuồng thêm, hắn chỉ có thể tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với dòng chảy xiết vô tình, cố hết sức giữ vững khả năng phán đoán tỉnh táo trong nước, tuyệt đối không cho phép mình có cơ hội suy nghĩ lung tung, nhưng từ đáy lòng hắn vẫn không kìm được muốn thét lên: Trần Cận, cậu gắng lên! Tôi chưa từng đánh giá sai một ai, cậu không thể để tôi thất vọng, nhất định không thể làm tôi thất vọng! Trần Cận, Trần Cận…
Cho đến khi tiếp cận bờ sông, thoát khỏi tầm ngắm của thiết bị giám sát, Fiennes vùng ngoi lên khỏi mặt nước, hớp lấy một ngụm không khí trong lành, rồi ngay tức khắc ngụp xuống, lôi Trần Cận lại sát bên mình, đẩy xốc lưng hắn để đầu hắn được ngoi khỏi mặt nước, may là Trần Cận rất hợp tác, hoàn toàn không vùng vẫy chống cự, nhờ vậy đôi bên chung sức, cùng quạt nước bơi về bờ. Vừa leo lên mặt đất, Trần Cận lập tức ngã quỵ, quả nhiên đời hắn chỉ chơi được với bồn tắm bự chứ không thể dây vô ao hồ sông biển gì sất.
Nước đục quá chỉ e làm nghẹn đường thở của hắn, Fiennes vội vàng súc sạch bùn cát trong miệng, mũi cho hắn một cách thành thạo, rồi xốc bụng, dốc cả ngực lẫn đầu hắn xuống ép nước, đến khi Trần Cận ọc ra mấy ngụm nước, Fiennes mới yên tâm đặt hắn nằm ngay ngắn xuống đất, cởi khuy áo và thắt lưng cho hắn, nhịp mạch đập bắt đầu đều đặn trở lại khiến tinh thần mới vừa căng như dây đàn của Fiennes dần dịu xuống một cách thần kỳ, tiếp đó, hắn lại quỳ xuống thổi ngạt và xoa bóp tim ngoài ***g ngực cho Trần Cận, thực tình Trần Cận đã tỉnh từ hồi nào, thành ra màn hô hấp nhân tạo có vẻ hơi bị thừa, một hồi lại hóa ra hôn hít…
Cũng chẳng phải Fiennes không biết rõ mình đang cứu người, thế nhưng đầu lưỡi nhàn nhạt cùng bờ môi mềm mại dường như đã dung hòa toàn bộ sự lãnh đạm lẫn sắc sảo vẫn luôn toát ra từ người bên dưới hắn này, khiến hắn ta thoạt trông thực vô hại mà tràn đầy ma lực quyến rũ tội lỗi, nụ hôn của hắn chưa từng trân trọng, lưu luyến trên môi một ai như vậy, ngoại trừ Trần Cận, người luôn khiến hắn lo phiền không ngơi này.
Trần Cận mất mười giây đồng hồ để xác nhận rõ ràng cảm giác ấm áp dai dẳng trên môi mình từ đâu mà ra, luồng mắt hắn và Fiennes rốt cuộc đụng nhau cách chóp mũi đúng một centimét, hơi thở nóng hổi phả ra từ miệng đối phương vẫn đang mơn man trên da mặt hắn. Fiennes vừa thấy hắn mở mắt, động tác lập tức khựng lại, như thể đứa con nít lén nghịch ngợm bị bắt quả tang, tự nhiên còn ngượng ngùng ngửa đầu tránh ra. Cứ như một việc vốn đã được ngầm chấp thuận, nhưng còn chưa “hợp pháp hóa” đến ngọn ngành, thành ra mỗi lần muốn làm đều phải chờ cơ hội thích hợp lẫn sự đồng tình của đương sự, hôn lén như vầy thật tình có hơi… không giống những việc Fiennes hắn nên làm, nhưng thực tế là… hắn đã làm thật, mà còn muốn dừng không nổi.
Còn may đầu óc ai đó đã bị ngâm nước đã đời, thành ra không hoạnh họe gì được, bất quá chắc lúng túng cũng là phản xạ có điều kiện, hắn vừa đẩy Fiennes ra vừa chống tay ngồi dậy, húng hắng ho vài tiếng tượng trưng, lúc lắc đầu trong vô thức, muốn vớt vát chút thể diện, thành ra hắn lạnh giọng nói: “Tôi không sao.”
Fiennes đứng dậy, không nói gì, lấy chai nước dự phòng duy nhất bên cạnh ra đưa cho hắn. Trần Cận cầm luôn, dốc chai làm một ngụm súc miệng, thấy khá hơn nhiều, còn may chưa lớn chuyện làm xấu mặt thêm.
“Giờ không thể đi tiếp được, ra kia nghỉ một lát đã.” Fiennes xốc cả ba lô quân trang của Trần Cận lên vai, rồi chìa một tay về phía hắn, “Đi thôi.”
Trần Cận không buồn nhận ý tốt của Fi đại gia, tự mình đứng dậy, có chút lấp ɭϊếʍƈ đưa tay lên quào quào mớ tóc ướt rượt, cổ áo phanh hở, thắt lưng buông thõng, cả những giọt nước không ngừng lăn dài trên mặt hắn… khiến hắn thoạt trông mang một vẻ uể oải đặc biệt gợi cảm, ***g ngực Fiennes thoáng chốc nghẹn ứ, hắn đưa mắt tránh đi, Trần Cận đã kịp bướng bỉnh cự nự: “Tôi đâu có ẻo vậy.” May còn có cơn quyết chí cứng cỏi nổi lên chống đỡ giùm hắn, bằng không thật không biết sẽ thê thảm đến nước nào ngay trước mặt Diệm, mém ch.ết đuối đã đủ mất mặt lắm rồi, nếu lại tỏ ra ngớ ngẩn thêm nữa, rồi còn biết làm ăn sao đây!
Đi được một dặm, thể lực cả hai đều có phần chịu hết nổi, Trần Cận la rầm rĩ: “Sếp à, cái chỗ “kia” anh nói là chỗ nào?”
“Là đây đây.” Nói rồi, quả nhiên dừng lại.
Hai mắt Trần Cận đã muốn tối sầm, dừng chân ngay tắp lự, giờ có điệu xe bò đến kéo cũng đừng hòng hắn bước thêm bước nào nữa.
Fiennes quay lại nhìn hắn: “Tại tôi sơ suất, không nên ép cậu qua sông, đã biết cậu không có kinh nghiệm thủy chiến, thực ra không mấy ai có thể hồi phục nhanh như vậy, cậu đã làm rất tốt.”
Trần Cận không buồn đáp, bụng thầm nghĩ: không thấy người ta chân cẳng liêu xiêu luôn rồi hở? Khỏi tán nhau sớm vậy, hồi nữa đùng cái thành “cục nợ” luôn, rồi cho đồng đội tốt là ông anh tha hồ lãnh đạn!
Cúi xuống nhìn đồng hồ, mới đó đã giữa trưa rồi. Fiennes thành thạo nhặt cành cây nhóm lửa, sau đó đắp đất thành ụ xung quanh rải túi lên trên, xong xuôi mới quay lại nói với “đồng đội” đứng nhìn kế bên: “Cởi đồ ra.”
“Hở?”
Fiennes đã bắt đầu tự cởi khuy áo mình: “Nếu cậu định mặc nguyên bộ đồ đó tới tận núi đá, tôi không có ý kiến, nhưng nếu ngã quỵ giữa đường… lợi bất cập hại.”
Cả người ướt sũng thực tình khiến bọn họ khó chịu vô cùng, mà Trần Cận nãy giờ đi đường đã mấy bận rùng mình rét run, cảm giác bị dồn ép khi dòng nước sông lạnh buốt xộc thẳng vào ***g ngực, sự đau đớn khi những mảnh đá dăm sắc lẻm cào qua da thịt khiến hắn nghĩ lại còn phát sợ, hắn hất giày rớt ra, cũng bắt đầu cởi đồ, thực hiếm có chuyện hắn tự nguyện buông thả tùy tiện đến nước này trước mặt gã đàn ông tự mình rõ ràng vô cùng muốn tiếp cận mà hết lần này tới lần khác đều phải giữ khoảng cách từ xa quan sát kia.
Fiennes vừa cởi quần áo vừa tiến tới đống lửa, dựng cành cây thành giá phơi đồ, chọn lá to cuốn lại như cái bát, đổ nốt số nước còn lại vào, rồi hơ trên lửa một hồi mới hất hất cằm ra hiệu cho Trần Cận lại gần: “Cậu phải uống một chút cho ấm bụng.”
Trần Cận chậm chạp bước lại, chẳng buồn nghĩ mặt mũi mình giờ khó coi đến mức nào, hắn nhận cái lá, không khỏi có phần cảm động vì sự chu đáo của sếp Fi, bất quá cứ nghĩ tình trạng te tua thảm hại của mình giờ này là nhờ ơn ai gián tiếp ban cho, bụng dạ lại được một phen hậm hực.
Thấy Trần Cận bình thường mồm miệng tía lia giờ lại không nói không rằng, ngoan ngoãn lạ lùng, Fiennes cũng hơi ngạc nhiên, hắn ướm thử: “Cậu có vẻ không khỏe đâu, nghỉ một chút đi.”
“Khỏi cần, ngồi một lát là được.” Uống xong miếng nước nóng, cả người vẫn rét run, nhưng chẳng đời nào hắn lại chịu tỏ ra yếu ớt vậy.
Trần Cận lùi lùi ra cách Fiennes chừng năm mét, tiếp tục cởi tuột nốt quần áo còn trên người, giờ gì cũng chấp tuốt, mặc mớ vải vóc sũng nước này quá bằng phải vạ, thôi thì cứ cởi ra cho mau là khôn ngoan hơn cả.
Fiennes từ đầu đến cuối vẫn để mắt trông chừng hắn, trong lòng cũng có chút cảm giác lạ lùng, người này thật đúng là ưa cậy mạnh a, rõ ràng có triệu chứng không ổn từ lúc lên bờ, nhưng cứ một mực làm bộ “khỏi lo tôi khỏe lắm đây”.
Ngồi xuống mô đất được rải túi khô ráo sạch sẽ, tựa lưng vào thân cây củ tùng nhắm mắt nghỉ ngơi, những bắp cơ săn chắc ưa nhìn thi thoảng vẫn khẽ run run vì khí lạnh, lâu lâu những tràng ho khan lại húng hắng bật ra.
Fiennes vừa dàn được đống quần áo để hong khô quanh đống lửa, trông hắn như vậy cũng không kìm được lo lắng, liền đứng dậy tiến lại bên hắn, có lẽ vì không muốn làm hắn giật mình, bởi vậy giọng nói cất lên cũng dịu dàng đến khó tin: “Cậu đang run kìa.”
Qua vài giây, Trần Cận mới miễn cưỡng mở mắt ra, khàn khàn đáp: “Cởi đồ thì phải lạnh chứ gì nữa.”
Fiennes có lo nữa cũng phải bật cười, vừa do dự đưa tay ấp lên trán hắn, sắc mặt lại trầm xuống: “Tình trạng của cậu không ổn chút nào đâu.”
“Tôi chịu được, dính tí nước đã làm sao, bao nhiêu chuyện nguy hiểm hơn chán vạn cũng gặp cả rồi.” Hắn lại khép mắt, khẽ rùng mình một cái, “Tôi chỉ cần… chỉ cần ngồi chút là đi được.”
Fiennes không phải hối hận, nhưng hắn có chút tự trách mình, vì muốn tiết kiệm vài tiếng đồng hồ mà chọn con đường nguy hiểm này, lại còn lôi Trần Cận vốn không hề có kinh nghiệm thủy chiến xuống sông, thực tình bất quá hắn chỉ muốn cùng Trần Cận hoàn thành kỳ thi Scotch. Không muốn phải vì quá lo lắng đến sức chịu đựng của Trần Cận mà ảnh hưởng đến quyết định hành động tiếp theo, đó cũng chẳng phải “ý tốt” mà Trần Cận sẵn sàng nhận từ hắn, Trần Cận cũng giống như hắn, chưa bao giờ là kẻ yếu.
Mạo hiểm là phản ứng bản năng của Fiennes đối với cuộc thi này, nếu muốn cả hắn và Trần Cận đều được thỏa mãn, vậy chỉ có cách phát huy đến cùng để không phải tiếc nuối, trước kia chỉ có mình hắn tham gia Scotch, hắn đã chọn cho mình chiến lược hành động tuyệt đối khác người, cũng là con đường ít ai dám tưởng tượng, kết quả hắn đã thành công. Hôm nay, hắn muốn cùng người đàn ông sở hữu chung lý tưởng với mình này, hoàn thành sứ mệnh của riêng họ, một khi đã cùng bước chung những bước đầu tiên, dù cuối cùng có chiến thắng hay không, nhưng nhất định trong lòng mỗi người đều sẽ có sự nhìn nhận mới mẻ về cả bản thân mình lẫn đối phương.
Nơi này không có một dụng cụ cấp cứu thiết yếu nào, mà trong kỳ thi nghiêm túc này, bỏ cuộc giữa chừng là điều cả hai đều không muốn, giờ quan trọng nhất là phải giữ ấm cho Trần Cận, giúp hắn xua bớt khí lạnh trong người, đó là kiến thức thông thường, bị ngấm nước rồi nhất định phải xử lý thật thận trọng, tránh để nhiễm viêm phổi hay bệnh gì khác, bởi vậy Fiennes cũng không buồn do dự nữa.
Trải một lớp lá khô bên cạnh đống lửa, rồi đứng dậy ôm ngang thắt lưng Trần Cận, kéo hắn lại gần, lần này Trần Cận quả nhiên không nhịn được la lên: “Ơ nè, sếp! Xấu tốt gì cũng nhân đạo giùm đi.”
“Còn mạnh miệng nữa, sáng mai cũng đừng hòng đến đích.”
“OK, tôi hợp tác được chưa?” Cựa mình thoát khỏi vòng tay Fiennes, tự bò đến gần đống lửa, “Ở đây cũng hay nhỉ, vô ở ẩn thì hợp.”
“Ừ, tôi trèo cây, cậu ăn quả.” Fiennes vừa vặn bồi thêm một câu.
Trần Cận ngồi xuống rồi bắt đầu quay qua nhìn nhìn bộ dạng *** của cả hai, so thử với hình tượng người rừng, ờ đúng là… cũng hao hao há, bất quá, trong vòng mấy trăm dặm quanh đây bọn họ hẳn phải là cặp dã nhân đẹp trai nhất chứ lị.
Tiện thể săm soi nghiên cứu dáng Fiennes một phen, quả tình có bảo “hoành tráng” cũng phải, làn da trơn láng màu đồng thiếc, những bắp cơ hoàn hảo rải từ ngực xuống bụng, bắp đùi lẫn phần mông rắn chắc thật đủ khiến vô số phụ nữ phát điên, trăm phần trăm giống tụi người mẫu trang bìa mấy cuốn tạp chí *** bán cháy hàng, lại còn cái chỗ phàm là đàn ông gã nào cũng phải lăn tăn để ý kia nữa, của ổng coi bộ cũng rất chi là… Tốp lại! Mày đang làm trò gì đó hả hả?! Vừa xong não ngấm nước một cái, quả nhiên bắt đầu hư hại tùm lum rồi… hai con mắt lập tức biết điều lia qua hướng khác.
Trần Cận vốn định để tự cơ thể thích ứng dần, khốn nỗi những luồng hơi lạnh buốt vẫn không ngừng xộc lên, khiến hắn sắp sửa chịu hết nổi, không phải hắn không biết, tình trạng mình thế nào tự hắn rõ nhất, hắn đang bị đúng những triệu chứng ch.ết tiệt sau khi ch.ết đuối hụt! Giờ thứ duy nhất hắn cần là được nghỉ ngơi và giữ ấm, chứ không phải tiếp tục phi đi bắn nhau. Đợi đến khi đụng độ ánh mắt quan tâm nhưng vô cùng bình tĩnh của Fiennes, hắn biết đối phương cũng nghĩ như vậy, bất quá chỉ là muốn để tự hắn quyết định mà thôi.
“Nếu sáu giờ chiều có thể đến được núi đá, tôi vẫn đi.” Dù mục tiêu phá kỷ lục càng lúc càng xa vời, nhưng hắn không thể không đi đến cùng.
“Được.” này coi như là ý kiến của Diệm cho hắn.
Trực giác bảo rằng, phải có điều gì phân tán tư tưởng mới hòng xua bớt được cơn rét lạnh đang sục sạo trong người: “Nói chuyện gì với tôi đi.”
“Không phải vẫn đang nói sao?” Fiennes ngồi nhìn hắn tại đúng chỗ hắn ngồi ban nãy.
“Thấy tôi dở lắm hở?”
“Khả năng thích nghi của cậu rất mạnh.”
“Anh nói vậy là tính cho tôi ít dũng khí sống tiếp chứ gì?” Trần Cận quen thói vặn vẹo.
Fiennes mỉm cười: “Cậu muốn hiểu vậy cũng được.”
“Hứ.” có chút rầu rĩ, “Tôi vốn nghĩ đối tượng là anh, không chừng chúng ta phá được kỷ lục thiệt.”
“Cậu vẫn thật là cố chấp.” Qua một lát, Fiennes mới nói tiếp, “Thực ra… không phá kỷ lục cũng không hẳn là vô ích.”
Trần Cận hiểu rõ ý của hắn, nên chỉ cười cười, lại bắt đầu cao hứng: “Nói tôi nghe coi, sao anh lại thành Diệm được?”
Câu trả lời nhận được cũng rất chi màu mè: “Bởi vì ông nội tôi là thượng tướng năm sao Philip Anand, tài năng kiệt xuất, tiếng tăm bốn biển còn ông cha người khác chỉ là nông dân cày ruộng hoặc…”
“Dân cờ bạc.” Trần Cận tiếp lời, “Rồi cảm ơn, tôi đủ đả thông tư tưởng rồi”
“À, vậy thì tốt.”
Nhắm mắt lại lần nữa, hai tay ôm vai, gục cái đầu nặng bưng bưng xuống gối, quả tình hắn đang run dữ dội, thật không biết màn vật lộn với chính mình này còn phải chịu đựng đến chừng nào nữa, ngồi kiểu này cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng ít ra còn khiến hắn thấy an toàn hơn những tư thế khác, hắn rất hiếm khi vòng tay ôm mình, thường chỉ có lúc hắn gặp thất bại ghê gớm, tự nhốt mình một nơi mới làm như vậy, thậm chí cả trước mặt Trần Thạc, hắn cũng chưa từng thế này, mà giờ hắn không thể để thân thể run bần bật lẫn sự yếu đuối của mình bị bại lộ, bởi vậy hắn chỉ có thể dùng cách này để che giấu. Thời buổi này làm đại ca đâu ngon ăn gì, kém cạnh chút chút là bị sửa lưng liền, không chứng tỏ được bản lĩnh tử tế là lập tức bị lôi ra lãnh đạn, hắn không muốn trở thành một trong những kẻ đó, bởi vậy hắn phải liều đến cùng.
Vẫn bảo Trần Cận bề ngoài có vẻ bất cần đời, nhưng bên trong đủ thông minh kiên định, đầy trách nhiệm… kỳ thực hắn thế nào chỉ có hắn hiểu rõ nhất, thân hắn bất quá hơn đời ở vài phần huyễn hoặc lạc quan, như kiểu một gã cao mét chín thích ăn kem vậy, lập trường vẫn có đó, mà nhiều cái muốn tự chủ cũng chẳng nổi.
Cũng không rõ hắn đã ngồi thế bao lâu, cho đến khi một cơ thể nóng rực bất ngờ áp sát lại gần, nhiệt lượng phút chốc cuồn cuộn truyền tới từ sau lưng hắn, rồi cứ thế vây trọn lấy toàn bộ thể xác lẫn tâm trí hắn, như một lời thỉnh cầu kiên quyết mà không kém phần ý nhị, một sự trao tặng chân thành không thể hoài nghi… chỉ có thể là người đó! Chỉ có hắn mới khiến mình hết lần này tới lần khác đón nhận sự thân mật vượt xa giới hạn, đón nhận cả những tình cảm mãnh liệt như bão tố, ý chí vốn kiên cường là vậy mà mỗi lúc mỗi bị lối “đột kích” bất thần của hắn dội sạch trơn.
Trần Cận cảm thấy máu trong cơ thể đang dần dần nóng lên, khí lạnh cứ thế bị người phía sau đẩy lui quá nửa như kỳ tích, ngăn cách một tầng da thịt, hắn thậm chí vẫn mơ hồ cảm giác được nhịp tim đập của người đó, mạnh mẽ vững vàng, hai thân thể dán sát không một khe hở, vòng tay rắn rỏi kiên định vây chặt quanh mình hắn, thực sự giống như tên của hắn ta… Diệm, dễ dàng thiêu đốt tất thảy trong khoảnh khắc!
“Thấy đỡ hơn không?” Fiennes siết chặt thêm vòng tay, áp môi trên cổ Trần Cận, khẽ hỏi.
“Sao anh phải tham gia Scotch?” Ngẩng đầu đáp một câu chẳng liên quan.
“Cậu không muốn tôi tham gia sao?”
“Tôi không nói vậy.”
“Vậy cậu nói tôi nghe, đã không chắc chắn, tại sao lại đồng ý qua sông với tôi?”
“Không thấy tôi hối lắm rồi đây hả?” Bởi vậy mới nói, lời các sếp trần đời chớ có nghe.
Fiennes không kìm được rà môi qua bên tai hắn: “Ấm hơn chút nào chưa?”
“Có ôm bếp lò cũng chưa chắc bằng được vậy.” Im im một lát, lại nói, “Cảm ơn.”
“Đừng cảm ơn.”
————