Chương 1-1: Thư gửi độc giả
Để mọi người đợi lâu, thật xin lỗi! Quả tình cuốn này đã phải thiên hô vạn hoán đình đám dữ lắm mới xuất bản được. Om lâu như vậy, thật cũng lo lo, e văn phòng và các bạn độc giả không thèm thông cảm cho nữa, chịu đựng được tánh bê tha của tôi, mọi người thật là tốt bụng quá, từ sau xin hứa sẽ không kiếm cớ vậy nữa.
Văn này lúc viết đã bị bí ghê gớm, lâu lắm không viết A Cận, ngượng tay a. Mà nữa, nhà có con mọn, thời gian tâm trí đều bị phân tán ít nhiều. Mới nghĩ, thật đáng sợ, viết từ ngày thiếu nữ đến giờ thành thiếu phụ. Nghĩ kĩ rồi, thật hạnh phúc, viết từ hồi đó tới giờ, các bạn vẫn ở bên tôi.
Thời gian tôi dành để viết về anh em “Thạc quả Cận tồn” là lâu nhất, lòng cũng có nhiều tình cảm, nhiều khi buồn tay tự nhiên lại muốn viết về họ, rồi thấy nhớ nhớ, giống như đã thành thói quen mất rồi, không viết thấy khó chịu, viết dài quá tự mình lại phát hoảng. Cuốn tục này, tôi đã giữ trong lòng rất lâu. Vốn muốn nói, nếu các bạn đọc thấy phần truyện này có đôi chỗ không thống nhất với phần trước, mong hãy rộng lòng thứ lỗi, vì khi viết cuốn tục, tôi không hề mở cuốn trước ra coi lại, sợ đọc rồi là tiêu luôn tự tin viết tiếp, ha ha ha~
Cơ mà cuối cùng, dưới sự hối thúc của anh chị em tiểu biên tập và sự cổ vũ của bạn bè, sách đã viết hoàn. Tuy lúc viết cũng lo lắng nhiều, dù sao so với cuốn đầu được hoan nghênh như vậy, cuốn tục này lại chưa hề được đăng trên mạng (*Du: hình-như Hào Môn Diệm ban đầu là một tác phẩm trên mạng của Xuân đại, sau đó mới được xuất bản, cái này ứ chắc đâu, ta nói mò ó =))~), nhưng lòng tôi vẫn tràn đầy hy vọng đoạn tiếp theo về A Cận và Tiểu Fi này sẽ không làm những độc giả cố tri của Hào Môn Diệm cảm thấy dư thừa và nhàm chán.
Trong cuốn tục, tôi vẫn muốn nói nhiều hơn về Tiểu Fi, cuối cùng thành ra số lần xuất hiện của anh ta lại bị cắt giảm thê thảm, vì anh ta vốn bận rộn a… Lúc trước thật tình tôi tính viết chuyện thế giới riêng của hai người, blah blah~ sau lại thấy tạm thời rất không nên, bởi vậy đành để cho bọn họ làm ăn giải trí, vân vân~ Phần đong đưa ngoài luồng cũng hơi nhiều, vốn định lược bớt, sau chợt nghĩ thêm một cô gái xuất hiện cũng tốt, đặng giúp A Cận giữ được lòng tự ái của mình, rồi tiếp tục đi gieo rắc phong lưu bừa bãi, vậy là tôi để nguyên không lược nữa (này là loại lý do kỳ dị gì a)…
Đại để không có gì đặc biệt, cứ thoải mái thưởng thức, mọi người đọc rồi vui vẻ là được. Dù sao khúc cuối đã để cho Tiểu Fi cầu hôn, tuy Trần Cận vẫn ngúng nguẩy cự nự, còn nói người ta đầu óc có bịnh, nhưng A Cận kiêu kỳ dễ thương vậy mới đúng là tình yêu vĩ đại của Tiểu Fi a~
Sang năm mới, ta cùng nhau cố gắng nào! Các bè bạn đu bám A Cận, năm mới này, chúc các bạn mỗi người mỗi may mắn vui tươi!