Quyển 2 - Chương 11: Đoán không ra
"Minh Vũ..." Môi anh nóng bỏng xuôi thẳng xuống dưới. Cô kìm không được khẽ kêu tên anh, rung động ngọt ngào dập dờn giữa hai chân làm cô vô lực, tay cô cài sâu vào mái tóc anh, tìm kiếm nơi an toàn ngả vào, đau đớn đã không còn, chỉ còn muôn vàn khoái cảm xoay quanh. Cô mềm mại vặn vẹo nhiệt tình, bàn tay nắm chặt vào ga trải giường.
"Lẳng lơ trời sinh." Anh nhìn cô chằm chằm, tàn nhẫn lên tiếng, giọng nói anh vì dục vọng hừng hực mà thêm trầm đục.
Câu nói nhục nhã khiến Tô Nhiễm khóc không ra tiếng, cô khẽ lắc đầu nhưng thần trí lại bị hạ thân nóng hổi của anh dìu dắt đến biển cả rộng lớn vô hạn.
Cô chỉ cảm thấy anh đang nhẹ nhàng cọ xát, xâm nhập cạn hẹp, độ nóng ch.ết người gần như muốn đem cô nung chảy.
"Minh Vũ..." Cơn sóng tình ái tê dại xa lạ khiến cô không biết làm gì ngoài việc gọi tên người cô yêu.
#màn che đậy#
Tô Nhiễm cảm thấy toàn thân mình đau đến không thể đau hơn được nữa. Việc nam nữ với cô chỉ là con số không, hoàn toàn xa lạ, toàn thân cô run rẩy.
Lần đầu tiên Lệ Minh Vũ cảm nhận ham muốn đàn ông như dung nham phun trào. Nhiều lần kích động mãnh liệt, anh chỉ muốn đâm sâu vào cô, anh khao khát được hưởng thụ ngay thế nào là tư vị khi lấp đầy cô. Anh cong môi nhìn đôi mắt cô long lanh chứa chan vui thích mà mê ly của kích tình mạnh mẽ.
Tô Nhiễm cắn môi để cơn thủy triều lạ lẫm cuốn đi, ánh mắt cô đê mê bắt chặt lấy cánh tay anh, phủ lên cơ thể đầy mềm mại thẹn thùng theo tiết tấu của anh, kịch liệt đong đưa không ngừng, hòa hợp hạnh phúc thống trị cảm xúc của cô.
"Minh Vũ..." Cô thở hổn hển gọi tên anh, nhận lấy quà tặng âu yếm mà anh tặng cho.
Rất lâu sau, khi anh tuôn trào lên tấm chắn cuối cùng của cô, cô thét lớn rồi ngất đi theo tiếng gầm nhẹ của anh...
—————————— hoa lệ phân cách tuyến ——————————
Sáng sớm.
Tuyết vẫn rơi dày ngoài cửa sổ, ánh sáng mỏng manh chiếu vào bờ vai trần của Tô Nhiễm, làn da trắng nõn nổi bật trên nền chăn mền màu đen. Cô khẽ ưm một tiếng tỉnh dậy từ giấc mơ, ngoại trừ cảm giác đau nhức, hai chẫn cô vẫn còn run rẩy.
"Minh Vũ..." Cô khẽ gọi, nhưng khi mở mắt ra, cô thấy bên giường đã trống rỗng.
Khuôn mặt Tô Nhiễm hiện lên bao phần thất vọng, nhưng nhanh chóng lại được tư vị hạnh phúc vây lấy, ngọt ngào như kẹo đường trong tay bé con, không khí vẫn còn thấp thoảng mùi hương của anh, ngay cả môi cô cũng có mùi hổ phách dịu nhẹ, anh hôn cô, nhưng lại...
Nhưng mà cô nghĩ không ra, trải qua tối hôm qua cô có được tính là người của anh không, hay chỉ là "nửa người" thuộc về anh? Cô không hiểu vì sao Lệ Minh Vũ phải kiềm nén như vậy, rõ ràng cô thấy anh chịu đựng rất khổ cực, nhiều lần thỏa mãn nhưng anh vẫn không hài lòng. Hơn nữa, vì sao anh vẫn giữ thân hoàn chỉnh cho cô?
Đang nghĩ ngợi, chị Hoa gõ cửa bước vào, Tô Nhiễm vội vã lui người vào trong chăn, chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.