Quyển 3 - Chương 13: Ánh mắt anh ta nhìn em
Thảo luận công việc xong cũng đã gần rạng sáng. Trong toilet, Tô Nhiễm rửa mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, thần sắc cô tái nhợt dần dần bình thường trở lại. Sự xuất hiện bốn năm sau của Lệ Minh Vũ, không chừng với cô cũng chỉ là một tai họa không được báo trước. Nhưng cô vẫn biết rõ, mọi thứ đã không thể quay về lúc ban đầu.
Guerlain đằng sau tiến lên trước, đưa tay ra vòi nước trước gương. Dòng nước từ vòi nước cảm biến ào ào chảy xuống. Guerlain rửa sơ tay rồi cầm khăn lau đưa cho Tô Nhiễm đang ở bên cạnh...
"Em với anh Lệ kia chắc không chỉ đơn giản là mới gặp mặt nhau một lần như vậy đâu nhỉ?"
Tô Nhiễm hơi sửng sốt, chần chờ một giây rồi nhận khăn, cô soi gương, chậm rãi lau nước còn đọng lại trên gò má, bình thản nói, "Không phải anh ta đã nói qua sao, anh ta là độc giả trung thành của em."
"Tiểu Nhiễm, chị là người từng trải. Chuyện giữa nam và nữ này rất khó mà giấu chị." Guerlain lau tay xong, lại cầm kem dưỡng da tay đặt trước gương lên thoa, "Theo chị thấy, người đàn ông này nhất định đến vì em. Bên cạnh anh ta có trợ lý Đồng Hựu, còn bên cạnh em có chị là chủ cửa hàng. Dù cho anh ta có coi trọng việc khai thác thị trường nước hoa đến thế nào cũng sẽ không yêu cầu một nhà điều chế hương như em một thân môt mình đi thảo luận công việc với anh ta?"
Tô Nhiễm khẽ thở dài một hơi, dựa người vào tường đá cẩm thạch bên cạnh, giơ tay xoa thái dương, mệt mỏi nhìn Guerlain, "Anh ta sẵn lòng đầu tư, còn chị mong muốn nhận được đầu tư. Người sẵn lòng hợp tác với người mong muốn. Em không hy vọng mình bị cuốn vào chuyện làm ăn này."
"Nước hoa thật sự có vấn đề sao? "Midi" em thay đổi sau này thực ra rất được hoan nghênh. Anh Lệ vừa rồi lại nói mùi hương không dai. Theo chị thấy anh ta bới lông tìm vết thì có, hoặc là giống như chị đoán, anh ta tới là vì em." Guerlain nhìn chằm chằm cô, dừng một chút rồi lại bồi thêm một câu, "Nói thật nha. Chị cứ thấy ánh mắt anh ta nhìn em có gì đó không hợp cho lắm."
"Được rồi, có gì không thích hợp chứ. Người muốn hợp tác là chị, bây giờ nói không muốn hợp tác cũng là chị. Vậy chị còn muốn hợp tác nữa hay không?" Tô Nhiễm ngẩng đầu vuốt tóc, ánh mắt chợt sáng rồi tối, "Nếu không thì quên chuyện hợp tác này đi. Ước muốn ban đầu khi em điều chế "Midi" là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của độc giả, vốn không nghĩ sẽ thương mại hóa nó. Nếu "Midi" thật sự rơi vào tay một người thương gia chỉ biết đến tiền thì hoàn toàn mất hết ý nghĩa của nó rồi."
"Ai nói không hợp tác? Cơ hội khó có được nha em." Guerlain hốt hoảng, gấp rút kéo tay cô, "Lúc này, em không được cáu kỉnh. Tiểu Nhiễm, coi như công sức chị giúp em phát triển "Hào môn kinh mộng" ra toàn thế giới, lần này em cũng phải giúp chị. Mấy ngày nay, em phải giao thiệp cho tốt với anh ta, coi anh ta rốt cuộc muốn thế nào, anh ta muốn dư vị kéo dài bao lâu. Em cũng đâu phải là không có cách."
Tô Nhiễm bất đắc dĩ nhìn Guerlain, "Em chỉ là một người điều chế hương, không phải thần tiên. Dư vị không phải nói cứ kéo dài bao lâu là kéo dài bấy lâu."
"Haiz..." Guerlain hết cách thở dài một hơi, "Cũng đúng ha. Tiễu Nhiễm, chẳng qua chuyện này chỉ vì anh ta là chủ tịch tập đoàn Hòa Thị nên mới vậy. Có thể em không biết Hòa Thị lập nghiệp từ nghề điều chế hương. Nước hoa "Đào Túy" năm xưa chính là nước hoa có dư vị kéo dài đầu tiên đó. Tới tận bây giờ vẫn chưa có nước hoa nào có khả năng sánh kịp nó đâu."
Câu nói vô tình của Guerlain rơi vào lỗ tai Tô Nhiễm, lòng cô chợt đau buốt, cô không nói chuyện, hàng mi dài che lấp đôi mắt chứa chan cô đơn trống trải.
Thần sắc của cô làm Guerlain hiểu lầm, vội nói: "Tiểu Nhiễm, kỳ thực không phải chị bức em phải làm thế này thế kia đâu. Chị..."
"Em hiểu mà." Tô Nhiễm khẽ lên tiếng cắt ngang Guerlain, nở nụ cười dịu dàng, "Chị yên tâm. Em sẽ theo chuyện này cùng chị." Tô Nhiễm biết Guerlain luôn cố chấp so đo cao thấp với người chồng trước. Phụ nữ có lẽ là vậy. Khi tình yêu đã không còn cách nào mang lại cảm giác an toàn thì điều duy nhất mà họ muốn chính là vật chất. Đàn ông bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội bạn, nhưng tiền trong thẻ vĩnh viễn chỉ biết thuộc một mình về bạn.
Guerlain lúc này mới thấy nhẹ nhõm. Khi thảo luận đến mục đích hợp tác, con bé này suýt nữa đã ngủ gục. Guerlain thật sự lo lắng vô cùng, nhưng cũng may anh Lệ không để tâm.
Nhưng càng như vậy, Guerlain lại càng thấy kỳ quái. "Midi" thật sự có sức hấp dẫn lớn đến mức khiến chủ tịch đích thân tới để bàn bạc chuyện hợp tác sao? Thậm chí ngay cả khi nhìn thấy Tô Nhiễm tỏ vẻ khó chịu không phối hợp, họ cũng chẳng hề bực bội và ác cảm?
Suy nghĩ một lát, cô không kìm được mà căn dặn Tô Nhiễm, "Tiểu Nhiễm, hợp tác chỉ là hợp tác. Nếu đối phương thật sự đưa ra yêu cầu quá đáng, em tuyệt đối đừng đồng ý. Nếu hợp tác này xây dựng trên sự hy sinh của em thì khoản tiền này chị thà không kiếm."
Tô Nhiễm nghe xong, trong lòng cảm thấy khó hiểu, vô thức hỏi, "Yêu cầu quá đáng? Chị ám chỉ cái gì?"
"Ví dụ như, aiz..." Guerlain suy tư, khó nói, "Anh ta đòi hỏi em...chuyện đó trên giường ấy, hay là làʍ ȶìиɦ nhân gì gì đó. Những chuyện này, em không được đồng ý."
Tô Nhiễm đờ người, mãi lâu sau cô không nhịn được mà bật cười, "Guerlain, chị đang nghĩ cái gì vậy?"
Trên giường? Bốn năm trước anh khinh thường chạm vào cô, với cô đây là chuyện nhục nhã vô cùng. Đòi cô làʍ ȶìиɦ nhân? Bốn năm trước cô đã ký đơn ly hôn với anh. Dù anh thật sự có mục đích, phương diện này cũng không thể có khả năng xảy ra.
"Cười cái gì? Chị nói chuyện nghiêm túc với em đó." Guerlain nóng nảy, vỗ cô một cái, "Em đừng cứ suốt ngày suy nghĩ đơn giản như vậy được không? Chị nói cho em biết, lúc nãy chị thấy rõ ràng ánh mắt anh ta nhìn em hoàn toàn không phải là ánh mắt của người đang bàn bạc chuyện hợp tác. Mà đó là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, là cái kiểu..phải nói thế nào ta? À đúng rồi, chiếm hữu! Ánh mắt anh ta nhìn em chính là chiếm hữu!"
Tay Tô Nhiễm run rẩy, đánh rơi giỏ xách...
—————————— hoa lệ phân cách tuyến ——————————
Bước ra khỏi phòng khách VIP của khách sạn, Guerlain vui mừng vì bắt được taxi ngay. Khi hai người đang định lên xe, tiếng kèn từ sau lưng truyền đến. Quay đầu nhìn lại, một chiếc xe màu tối chậm rãi dừng cạnh hai người.
Cửa sổ hạ xuống, đèn đường rực rỡ chiếu sáng gương mặt Lệ Minh Vũ. Đôi mắt anh sâu thẳm lẳng lặng nhìn Tô Nhiễm đang đứng trước mặt, môi mỏng cong lên một nụ cười đầy ý vị.
Tô Nhiễm hoang mang.
Guerlain thì giật mình, cất tiếng, "Anh Lệ?"
"Tôi tới đón "bạn cũ" đi ăn khuya. Từ lần trước gặp nhau, tôi luôn mong muốn được sum họp vui vẻ với cô Tô. Cô Guerlain, cho tôi mượn nhà điều chế hương của cô một tý, không sao chứ?" Giọng nói Lệ Minh Vũ đều đều, trầm thấp dửng dưng, như có như không nhấn mạnh hai chữ "Bạn cũ".