Quyển 1 - Chương 13
“Tôi không cần” Cố Tử Thần gầm lên: “Kiều Tịch Hoàn, cô muốn tôi nói bao nhiêu lần?”
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy năng lực của cô quả thực rất lớn, có thể chọc giận Cố đại thiếu thành như vậy!
Nhưng mà, làm sao bây giờ?.
Càng nhìn thấy anh ta tức giận, cô càng cảm thấy thích!
Cho nên, đôi mắt cô chớp chớp, khóe miệng cong lên nụ cười quyến rũ: “Mẹ giao nhiệm vụ cho tôi, nếu như tôi không hoàn thành, tôi thực sự rất thảm?”
“Rất thảm?!” Anh ta dường như phát ra tiếng hừ lạnh trong mũi: “Trước đây Kiều Tịch Hoàn đã rất thảm rồi, còn Kiều Tịch Hoàn bây giờ…”
Cố Tử Thần nhìn cô, giống như đang đánh giá!
Hiện tại, Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc là ai?.
“Đừng nói những lời lộn xộn nữa, chúng ta bắt đầu làm việc chính đi” Kiều Tịch Hoàn mở đèn thủy tinh treo trong phòng, trong nháy mắt cả căn phòng sáng hẳn lên.
Ban nãy, không biết có phải cô nhìn nhầm hay không, nhưng ánh mắt của Cố Tử Thần khiến lòng cô run lên.
Người đàn ông này, nhất định phải đề phòng.
Cho nên cô thông minh, nhất thời di chuyển tầm mắt.
Cố Tử Thần ngẩn ra, lớn tiếng uy hϊế͙p͙: “Kiều Tịch Hoàn, cô dám đụng vào tôi thử xem”
“Thử thì thử”.
Kiều Tịch Hoàn không chút do dự, lập tức kéo đũng quần của Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần đẩy cô ra.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên kéo mạnh, Cố Tử Thần ra sức ngăn cản, sắc mặt của anh đã trở nên đen thui rồi, dưới sự giằng co mãnh liệt của hai người, chỉ nghe “rẹt” một tiếng, đũng quần bị rách làm hai.
Kiều Tịch Hoàn trợn mắt há hốc mồm nhìn miếng vải trên tay mình, tối hôm nay cô thật có duyên chuyên làm rách vải của người khác!
Sắc mặt của Cố Tử Thần không thể dùng từ khó coi để hình dung, quần của anh bị rách, nhưng vẫn còn chiếc quần tam giác màu đen, Kiều Tịch Hoàn nhìn chỗ ấy, có một loại cảm xúc hận không thể xé nát cái quần ấy ngay lập tức.
“Cô nghĩ cũng đừng nghĩ”. Cố Tử Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi đã nghĩ..”
Còn chưa nói xong, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy có một sức mạnh đẩy cô ra, cả người cô hoàn toàn mất khống chế, bật ngã xuống dươi giường, trong một giây ấy, Kiều Tịch Hoàn cũng không quan tâm mình có thể với lấy thứ gì, chỉ lờ quờ bắt lấy người Cố Tử Thần, thầm nghĩ nếu có ch.ết thì cùng ch.ết!
Vì thế sau một trận leng keng, leng keng, hai người đều cùng nhau ngã khỏi giường, vang lên một âm thanh hết sức dữ dội, Kiều Tịch Hoàn còn hết sức “may mắn” được Cố Tử Thần đè dưới thân, mà dấu tay của mình….
Hả?!
Có cần chính xác như vậy không?
Cô cúi đầu, mà Cố Tử Thần cũng cúi đầu.
“A” Kiều Tịch Hoàn thét chói tai.
Cô cảm thấy tay mình sắp đứt rồi!
Cố Tử Thần nắm ngón tay, cả người tựa hồ đều không tốt, màng nhĩ sắp bị cô làm hỏng rồi.
“Đây không phải là kết cục mà cô muốn sao?. Cô la cái gì?” Cố Tử Thần chịu không được, lớn tiếng quát mắng.
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.
Đúng a!.
Không phải cô muốn làm chuyện này sao?.
Mắt cô xoay chuyển 2 vòng, cô cảm thấy não của mình đúng là bị chập mạch rồi!.
Khi cô mím môi muốn đẩy Cố Tử Thần ra, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào.
Hai người quay đầu, nhìn thấy Tiểu Linh đứng ở ngoài cửa, giờ phút này Tiểu Linh tựa hồ cũng sợ ngây người, miệng mở rộng nhìn hình ảnh trước mắt mình.
“Các người, các người đang làm gì?” Tiểu Linh không tin nhìn bọn họ.
Ở trong mắt của người khác, Cố Tử Thần đang đè Kiều Tịch Hoàn ở dưới thân, mà bàn tay cô đang đặt ở chỗ ấy của anh, khỏi cần phải suy nghĩ cũng biết, dáng vẻ ấy bị hiểu lầm đến mức nào!.
“Đã trễ thế này, còn ầm ĩ cái gì?” Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nữ nghiêm khắc
Tề Tuệ Phân khoác áo, không vui đi đến.
Tề Tuệ Phân đột nhiên ngẩn ra, bà cho rằng mắt của mình bị mờ nên không ngừng dụi dụi mắt.
“Mẹ, chúng con, chúng con…đang xoa tinh dầu” Kiều Tịch Hoàn vội vã buông tay, giật giật cơ thể.
Cố Tử Thần này không nhẹ tí nào, cả người anh ta đè lên người cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Xoa tinh dầu?!
Nói như vậy không phải càng thăng thêm không khí ám muội sao?.
Lỗ tai của Cố Tử Thần trong lúc lơ đãng, phiếm hồng.
“Vậy…Các con cứ tiếp tục, tiếp tục đi, tại vì động tĩnh hơi lớn ….Không sao, người trẻ tuổi thích là được rồi”
Tề Tuệ Phân tựa hồ phản ứng kịp, huých nhẹ Tiểu Linh một cái:
“Đứng lỳ ở đây làm gì, không thấy đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân đang bận việc sao?. Còn không đi?”
“Làm việc” cái gì?
Chẳng qua, cô nhìn thấy đôi mắt không cam lòng của Tiểu Linh, lúc rời đi, thậm chí trong đôi mắt ấy toát lên ánh nhìn ác độc.
Người này…
“Còn không đứng dậy?!” Cô đang suy tư, bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói hết sức lãnh khốc.
Kiều Tịch Hoàn hoàng hồn, nhìn Cố Tử Thần đang đè trên người mình: “Anh không đứng dậy, làm sao tôi đứng dậy được?”
Sắc mặt của Cố Tử Thần càng đen hơn.
Lại chọc đến chỗ đau của mỗ đại thiếu rồi.
Kiều Tịch Hoàn cam chịu số phận đẩy Cố Tử Thần ra, cả người ngồi dưới đất thở hổn hển một hồi lâu, mới đứng lên kéo cánh tay Cố Tử Thần:
“Tôi đỡ anh đứng dậy”
“Không cần. Cô trở về phòng của mình đi”.
“Không” Kiều Tịch Hoàn một mực chắc chắn: “Tôi muốn ngủ với anh”
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy tại sao mình có thể nói những lời như thế, không biết liêm sỉ!
Nghĩ lại, dù sao mỗ đại thiếu cũng không được!.
Sau khi trải qua đêm nay, cô càng thêm khẳng định!
Cô không biết, với vóc người của Kiều Tịch Hoàn dùng đủ mọi động tác khiêu khích như thế nhưng người đàn ông ấy vẫn không có động tĩnh gì, một là anh ta bị đồng tính, hai là anh ta chính là Liễu Hạ Huệ.
“Kiều Tịch Hoàn, lá gan của cô cũng đủ lớn rồi nhỉ?” Cố Tử Thần hung hăng nói.
“Bản thân tôi không có bản lĩnh gì, chỉ có gan lớn thôi” Kiều Tịch Hoàn đắc ý hả hê.
Mày của Cố Tử Thần căng thẳng.
“Cho nên, tôi không muốn nhớ lại hồi ức 3 năm trước đã bị anh ức hϊế͙p͙ như thế nào, nhưng mà Cố Tử Thần, tôi muốn nói cho anh biết, bắt đầu từ hôm nay, anh và người nhà của anh đã cho tôi bước vào cánh cửa này, thì nơi này chính là nhà của tôi, tôi chính là dâu trưởng của nhà này”
Thanh âm của mỗ nữ không ngừng truyền vào tai của Cố Tử Thần, cứ quanh quẩn ở đó không thôi!
Rất nhiều năm sau, anh nhớ lại, nếu như lúc đó anh có thể hiểu được lời cô nói, chắc sau đó cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện thăng trầm như vậy!