Quyển 1 - Chương 15
Sáng sớm, ở cổng lớn đại viện Cố gia.
Ngôn Hân Đồng ôm mặt, hốc mắt hồng hồng nhìn Tề Tuệ Phân, nét mặt vô cùng ủy khuất:
“Me…”
“Đừng gọi mẹ” Tề Tuệ Phân lạnh lùng nói:
“Tối qua mẹ còn hoài nghi, có phải đã nghi oan cho con hay không?. Nhưng hôm nay xem như đã nhìn thấy bộ mặt thật của con rồi. Ngôn Hân Đồng con có phải chưa uống thuốc hay không, tối qua còn chưa đủ mất mặt sao, sáng nay còn ăn nói lỗ mãng như thế, không chỉ không lễ phép với chị dâu mà còn sỉ nhục anh chồng của mình. Sự giáo dục của con đi đâu hết cả rồi?”
“Mẹ, con cũng là…. Cũng bị chị dâu chọc tức thôi, cô ấy cương quyết muốn dùng xe đưa Minh Lộ đi học, mặc kệ Minh Lý và Minh Nguyệt”
“Con bé dùng xe đưa con trai mình đi học thì có vấn đề gì sao?. Nói đến thì tức giận, hai đứa con của cô độc chiếm chiếc xe này lâu như vậy, Minh Lộ vẫn tự mình đi bộ đi học, mẹ còn chưa tìm con tính sổ mà bây giờ con còn đóng vai người ác cáo trạng trước sao?” Tề Tuệ Phân hung hăng nói .
Ngôn Hân Đồng dường như không ngờ, Tề Tuệ Phân lại thiên vị Kiều Tịch Hoàn như vậy, thậm chí, người từng thương yêu cưng chiều Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt lại nói ra những lời như thế.
Trong khoảng thời gian ngắn, rõ ràng cô ta không tìm thấy bất cứ từ gì để phản bác, chỉ trừng đôi mắt to đầy ủy khuất nhìn Tề Tuệ Phân.
“Sau này, xe này sẽ nhường cho Cố Minh Lộ dùng” Tề Tuệ Phân gằn từng tiếng, tựa hồ không cho phép thương lượng.
“Vậy còn Minh Lý và Minh Nguyệt thì sao?”
“Trong nhà không phải còn một chiếc xe nữa sao?. Sao này bọn chúng dùng xe đó đến trường đi”
“Nhưng mà chiếc xe đó không phải sắp hỏng rồi sao?. Huống hồ trong nhà cũng không còn dư tài xế…”
“Đến giờ phút này mà con còn cò kè mặc cả với mẹ sao?. Con có tin mẹ sẽ để Minh Lý và Minh Nguyệt cảm nhận cảm giác mỗi buôi sáng phai thức dậy sớm để lội bộ đi học giống như Minh Lộ không?” Tề Tuệ Phân nhìn Ngôn Hân Đồng, không để lại cho cô ta một chút mặt mũi:
“Về phần lái xe, nếu như không có thì con tự mình đưa đi”
Ngôn Hân Đồng mặc dù bất mãn nhưng mà vẫn cắn môi không dám nói thêm gì nữa, chẳng qua là vẫn dùng ánh mắt ác độc đảo qua nhìn Kiều Tịch Hoàn
“Mẹ, mẹ không cần bắt em dâu mỗi ngày thức sớm đưa Minh Lý và Minh Nguyệt đến trường đâu, không nói em dâu không làm được ngay cả con cũng cảm thấy không cần thiết. nhất là em dâu còn có chuyện khác phải làm. Như vậy đi, cứ để lái xe đi theo em dâu đưa Minh Lý và Minh Nguyệt đi học, còn về phần Minh Lộ con sẽ mời lái xe khác” Kiều Tịch Hoàn đảm đương vai trò người tốt nói.
Cô biết bây giờ Tề Tuệ Phân đang nóng giận, không bao lâu sau nhất định cũng sẽ tìm tài xế khác cho Ngôn Hân Đồng, cô không cần phải so đo với cô ta. Huống hồ, nhìn người lái xe bên cạnh cô ta rõ ràng đã khiếp sợ rồi, nếu để người lái xe này đi theo cô, vì biểu hiện rộng lượng của mình bà ta nhất định sẽ không từ chối, nhưng trái lại sẽ bị người khác đàm tiếu. Đương nhiên, bây giờ Kiều Tịch Hoàn sẽ để cho người khác chiếm tiện nghi, hôm nay xảy ra cớ sự như thế hiển nhiên có liên quan đến người tài xế này. Với người có cá tính có thù tất báo như Ngôn Hân Đồng, không cần cô phải ra tay, thì người lái xe này cũng không có kết cục tốt.
Tề Tuệ Phân quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, hình như có chút không tin vì cô còn nói giúp cho Ngôn Hân Đồng, không chỉ cảm thấy có khí phách của một người con dâu trưởng nên có, mặc dù trong lòng nghi ngờ về sự thay đổi bất ngờ của cô, nhưng rõ ràng rất vui mừng, sắc mặt bà khẽ biến một chút: “Chị dâu của con đã che chở cho con như vậy, mẹ cũng không muốn nhiều lời, sau này con tự giải quyết cho ổn thỏa đi”
Ngôn Hân Đồng vội vàng gật đầu, nhu thuận nói: “Cảm ơn mẹ”
Tề Tuệ Phân liếc mắt nhìn Ngôn Hân Đồng, không nói gì nữa, quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều:
“Mẹ có hẹn đi làm đẹp, Hoàn Hoàn, nếu như con không có chuyện gì làm, thì đi với mẹ, được không?”
“Được ạ” Kiều Tịch Hoàn đồng ý.
“Vậy đi thôi” Tề Tuệ Phân ý bảo Kiều Tịch Hoàn đi về phía chiếc Roll-Royce đã đậu cách đó không xa.
“Mẹ, hôm nay Minh Lộ không có tài xế, chúng ta đưa Minh Lộ đi học trước rồi đi làm đẹp cũng không muộn được không ạ?”
“Trễ một chút cũng không sao, đúng lúc đã lâu rồi mẹ cũng không nói chuyện với Minh Lộ, trách nhiệm của một người bà cũng làm không tốt” Giọng điệu của Tề Tuệ Phân hết sưc vui vẻ, hơn nữa còn yêu thương cười cười với khỉ con.
Khỉ con tựa hồ có chút thụ sủng nhược kinh.
Kiều Tịch Hoàn vội vàng nắm tay khỉ con còn đang ngẩn người bước lên chiếc xe Roll-Royce
Ngôn Hân Đồng nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cả người tức giận đến run rẩy, cô ta hung hăng nhìn người lái xe, thanh âm ác liệt rống giận nói: “Đều là chuyện tốt của ông làm đấy, ông lập tức cuốn đồ ra khỏi đây cho tôi, biến càng xa càng tốt, càng xa càng tốt”
Người lái xe kinh hãi nhìn Ngôn Hân Đồng, ông ta biết công việc của mình đã bị mất thật rồi.
Bây giờ ông ta cảm thấy hối hận vô cùng, ban nãy có mắt không tròng, hiện tại rơi vào kết cục như thế này cũng là lẽ dĩ nhiên!
“Còn không cút cho tôi” Ngôn Hân Đồng thét chói tai.
Lái xe vội vàng rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn! Kiều Tịch Hoàn!
Dám chống đối với tôi. Cô cứ chờ đó cho tôi!
…
Kiều Tịch Hoàn đưa Cố Minh Lộ đến trường trước, sau đó cùng Tề Tuệ Phân đi làm đẹp.
Tề Tuệ Phân quả nhiên là người biết hưởng thụ, rất biết cách chăm sóc, thảo nào bây giờ đã ngoài 50 tuổi, nhưng nhìn cũng không khác những quý bà mới 40 tuổi.
Làm đẹp xong thì đi dạo phố, Kiều Tịch Hoàn và Tề Tuệ Phân mua rất nhiều đồ đắt tiền, cuối cùng bước chân ngừng lại ở một khu chuyên bán lễ phục dạ hội cao cấp, Tề Tuệ Phân nói cứ vào xem những mẫu mới trước, nếu như nhìn thấy mẫu nào tốt, thì cứ đặt trước, lần sau khi tham dự tiệc, có thể trực tiếp gọi người chuyển thẳng đến biệt thự, không cần phải mất thời gian đi chọn lựa.
Tề Tuệ Phân cẩn thận lựa chọn lễ phục dạ hội, cũng như như số tuổi của bà, không được qua loa, tùy ý, có thể không cần quá hoa lệ nhưng nhất định phải có khuynh hướng nội hàm.
Kiều Tịch Hoàn cũng tùy tiện quan sát khắp nơi, nhưng bước chân bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ.
“Đại thiếu phu nhân thích bộ lễ phục đó sao?. Cô có thể mặc thử?” Lần trước, người phục vụ bị Kiều Tịch Hoàn làm cho hoảng sợ, bây giờ đối với cô rất cung kính.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, chỉ vào một chỗ trống: “Bộ lễ phục lúc trước treo ở đây đâu rồi?”
“Đã được khách đến lấy đi rồi”. Người phục vụ giải thích: “Thật ra bộ lễ phục ấy treo ở đây cũng không may mắn, bởi vì bộ lễ phục ấy là chuẩn bị cho hôn lễ của Hoắc tiểu thư, nhưng cô cũng biết cô ấy vừa mất trong tai nạn giao thông…”
“Là Tề Lăng Phong đến lấy đi sao?” Kiều Tịch Hoàn trực tiếp ngắt lời hỏi.
“Sao đại thiếu phu nhân lại biết?” Người phục vụ sau khi kinh ngạc mới tự nhiên nói:
“Cũng đúng, vị hôn phu của Hoắc tiểu thư chính là Tề tiên sinh. Nhưng mà không phải Tề tiên sinh đích thân đến lấy, có lẽ ngài ấy sợ thấy vật sinh tình, trước đây Tề tiên sinh đối xử với Hoắc tiểu thư tốt lắm, từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy một người đàn ông nào yêu một người phụ nữ như vậy, Hoắc tiểu thư bỗng nhiên qua đời, Tề tiên sinh hẳn là rất đau lòng, sợ là ngài ấy sẽ không gượng dậy nổi…”
Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười!
Nếu nhìn kĩ sẽ thấy là một nụ cười châm chọc.
Khoảnh khắc ấy, cười đến mức rơi nước mắt!
Tề Lăng Phong, anh nhìn xem, anh diễn xuất thật hay, toàn bộ mọi người trên thế giới đều bị anh lừa gạt.