Quyển 2 - Chương 2-1: Cuộc chiến giao phong (2)
Edit: Ruby
Trong khoảng thời gian này, Kiều Tịch Hoàn đều toàn tâm toàn lực vùi đầu vào dự án của James tiên sinh, không thể cứu chữa, thậm chí có phần điên cuồng, nửa đêm hai ba giờ sáng trở về nhà là chuyện bình thường.
Cô rón ra rón rén vào cửa, rón rén đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lại rón ra rón rén nằm ở bên cạnh Cố Tử Thần, cô thề cô thật sự rất nhẹ, rất cẩn thận, chung quanh thật sự rất yên tĩnh.
“Cô nhẫn rất lâu rồi phải không, Kiều Tịch Hoàn?!” Bên tai đột nhiên vang lên một câu nói.
Kiều Tịch Hoàn lúc ấy không hề phòng bị, lại đang rất đắc ý vì mình không đánh thức Cố Tử Thần, cho nên câu nói bất ngờ của anh ta suýt dọa ch.ết cô, cô tự an ủi, hít thở, khiến bản thân bình tĩnh lại: “Tôi cũng nhịn anh lâu rồi, anh bỗng nhiên lên tiếng, muốn dọa ch.ết tôi sao?!”
“Đêm hôm khuya khoắc trở về, cô không thể ngủ phòng cách vách sao?” Cố Tử Thần không cho cô chút mặt mũi, nói một cách gọn gàng dứt khoát.
“Tại sao tôi phải ngủ ở cách vách?” Cô không muốn ngủ ở cách vách, giường ở bên đó rất nhỏ, điều kiện lại tệ như vậy!
“Kiều Tịch Hoàn, từ trước đến nay, cô không bao giờ suy nghĩ vì người khác à?!” Cố Tử Thần rống giận, thậm chí đã bật dậy, tựa hồ hắng giọng, dáng vẻ rất có tư thế.
“Vậy anh đã từng lo lắng cho tôi sao?! Tôi đường đường là con dâu cả của nhà họ Cố, dựa vào cái gì tôi phải ngủ ở phòng bên?”
“Cô!” Cố Tử Thần tức giận đến nổi trận lôi đình.
Thời gian gần đây, không hiểu sao anh thường mất ngủ, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận vì Kiều Tịch Hoàn chưa trở về mà anh ngủ không yên, anh chỉ thừa nhận, thời tiết lúc này bắt đầu nóng dần, cho dù có điều hòa cũng sẽ ảnh hưởng đến thói quen sinh hoạt đúng giờ của anh, mới mất ngủ, nhưng mỗi khi anh thật vất vả đi vào giấc ngủ, thì cô gái này lại rón ra rón rén trở về, còn tự nhận mình rất cẩn thận, không đụng đến chỗ này thì chạm đến chỗ khác, anh nhịn rất nhiều ngày rồi, quả thực không thể nhịn được nữa!
“Cô cái gì mà cô! Hết lời rồi thì ngủ đi, tôi rất mệt” Kiều Tịch Hoàn túm lấy Cố Tử Thần một cách mạnh mẽ, ép anh phải nằm xuống ngủ với mình.
Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn túm nằm xuống vì phòng ngừa anh sẽ bật dậy làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, hai tay cô ôm lấy tay anh, ôm rất chặt, vì thế bộ ngực cũng áp sát vào tay anh, sinh ra một loại phản ứng hóa học rất kì diệu.
“Buông tay!” Cố Tử Thần tựa hồ ý thức được điều gì đó, đột nhiên đẩy cô ra.
Kiều Tịch Hoàn bị Cố Tử Thần đẩy mạnh ra, cô vốn đang ngủ ngon giấc, bị người ta đẩy như vậy, cho nên nổi trận lôi đình, bộc lộ tính bướng bỉnh, không nói hai lời, xoay người trực tiếp ngồi bên hông của Cố Tử Thần, sau đó hôn lên môi anh.
Trong lòng thì nói thầm: Tôi cho anh nói chuyện này, cho anh nói chuyện này! Ghê tởm ch.ết anh luôn!
Cố Tử Thần bỗng nhiên dừng một chút, một giây sau, đẩy cô ra theo bản năng.
Cái cô gái này…
Bệnh thần kinh!
Kiều Tịch Hoàn giống như bạch tuộc quấn lấy Cố Tử Thần, nhưng làm thế nào cũng quấn không được.
Hai đôi môi vẫn gắt gao dính chặt vào nhau, kỳ thật cũng không có động tác xâm nhập gì đặc biệt, Kiều Tịch Hoàn chỉ đang giận lẩy mà thôi, dùng phương pháp không phải là khôn ngoan, nhưng có thể chọc tức Cố Tử Thần mà trả thù!
Bên trong phòng bỗng yên tĩnh!
Cũng không biết ai an tĩnh trước, nhưng dù sao cũng yên tĩnh lại rồi, sau khi yên tĩnh, lại cảm thấy không khí chung quanh có chút ái muội, lại không ngừng lan tỏa…
Tại sao có thể có ảo giác như vậy?!
Kiều Tịch Hoàn rời khỏi cánh môi Cố Tử Thần.
Ban nãy hơi mạnh, răng nạnh cắn ở trên môi anh, vẫn còn vươn một chút máu.
Cô không nhịn được nhìn nhiều hơn vài lần, bởi vì đôi môi của anh dưới ánh sáng lờ mờ lại toát lên vẻ khêu gợi mê người, ánh mắt mê ly ấy trong khoảnh khắc mang theo chút mị hoặc, khiến cô hơi thất thần.
“Đủ chưa?” Anh hỏi cô.
Cô cảm nhận giọng nói từ tính của anh khiến tim cô đập mạnh liên hồi trong chốc lát.
Cố Tử Thần đáng ghét, người đàn ông phiền phức này, đại thiếu tàn tật không hề biết tình thú là gì, anh ngoài bày sắc mặt ra, còn biết làm gì nữa?!
Không phải là muốn khiêu khích cô đấy chứ?!
Sao cô có thể bị anh mê hoặc?!
Ngừng lại!
ch.ết tiệt!
Cô đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi eo của anh.
Cô cần giấc ngủ!
Thời gian nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này quá ngắn, không ngừng sửa chữa dự án, liên tục tìm kiếm cơ hội, cùng mọi người chu toàn khắp nơi, thân thể cô rất mệt, mệt đến tinh thần hoảng hốt cho nên mới dễ dàng nảy sinh ảo giác.
“Ưm.” Mắt cô đột nhiên trừng lớn.
Cô rõ ràng đã rời khỏi eo của anh rồi, vì sao lúc này môi của cô lại bị anh hôn lấy, ghê tởm hơn là cô căn bản không có đề phòng, cũng cảm giác được đầu lưỡi ấm áp ấy đã đột nhập vào khoang miệng của cô, không ngừng dây dưa với chiếc lưỡi của cô.
Cái gì là cảm giác!
Trong phút chốc đều trở nên trống rỗng.
Sau khi trọng sinh, đều hôn qua rất nhiều người, cả ba anh em nhà họ Cố đều hôn qua… nhưng…. Mỗi người một vẻ, nhưng lại có chút bài xích.
Kiếp trước.
Cô yêu Tề Lăng Phong, hai người sẽ có những cử chỉ thân mật của những đôi yêu nhau, cô từng cho rằng thứ tốt đẹp nhất trên đời này chính là nụ hôn của Tề Lăng Phong, tràn đầy che chở, tràn đầy nhu tình và ấm áp.
Mà khi sự thật xé nát mộng ảo, cô hận cái tư vị khiến người ta không dừng lại được này đến thấu xương…
Thế nhưng, hôm nay…
Cô chậm chạp nhìn Cố Tử Thần ở dưới thân, nhìn đôi mắt thâm thúy của anh lộ ra cảm giác như gần như xa, nhìn anh hơi nhăn mày, sóng mũi cao thẳng, cảm nhận độ ấm trên cánh môi anh, và từng đợt gợn sóng ở sâu trong lòng….
Cố Tử Thần có lẽ là cao thủ tình trường…
Nếu không, tại sao có thể làm gợn lên những khoảng lặng sâu trong lòng cô….
Đêm, không biết qua bao lâu.
Chung quanh trở nên yên tĩnh, phảng phất có thể nghe được tiếng tim đối phương đập rộn lên.
Cố Tử Thần đẩy cô ra, nhìn ánh mắt mê ly hơi mất tập trung của cô: “Đừng trêu chọc tôi, Kiều Tịch Hoàn…”
Đừng trêu chọc tôi…
Đừng trêu chọc tôi…
Kiều Tịch Hoàn nằm ở bên cạnh Cố Tử Thần, cô nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cảm nhận tiếng tim đập dữ dội trong lồng ngực, bên tai vẫn lơ lửng câu nói của anh, câu nói này mang theo ý cảnh cáo nhưng cũng mang theo sự mê hoặc, khiến cô không hiểu sao lại run rẩy.
Bỗng nhiên, cô đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh.
Cô cần phải bình tĩnh lại.
Sự việc này đã vượt quá tầm kiểm soát của cô!
Thật lâu sau, đợi khi cô bình tĩnh lại.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nóng nảy!
ch.ết tiệt! Cô lại bị Cố Tử Thần tính kế, bây giờ cô đã chủ động rời khỏi phòng của anh, rõ ràng anh đã đạt được mục đích!
ch.ết tiệt!
…
Bên trong phòng ngủ.
Cố Tử Thần nhìn cánh cửa của phòng cách vách.
Anh hơi mấp máy môi, tựa hồ trên cánh môi vẫn còn lưu lại hương vị của cô.
Đôi mắt anh hơi đổi, nhìn cảnh đêm ở ngoài cửa sổ.
Từ lúc nào, Kiều Tịch Hoàn bắt đầu có thể hoành hành ở trong thế giới của anh, hoành hành đến mức anh suýt mất kiềm chế.
Anh đưa tay vuốt đùi của mình, khóe miệng cong lên!
P.s: Nụ cười của anh có ý gì a?