Quyển 2 - Chương 11-7: Phong thái của khỉ con (7)

“Cô là trái cầu sao?” Cố Tử Thần tiến vào phòng, nhìn Kiều Tịch Hoàn lăn qua lộn lại giày vò trên giường.
Kiều Tịch Hoàn dừng một chút, “Em đang vận động.”
Cố Tử Thần chẳng thèm ngó tới.


Kiều Tịch Hoàn cũng không cần, nhìn Cố Tử Thần cầm áo ngủ đi vào phòng tắm. Lấy lại tinh thần, bản thân lại lăn đi lộn lại, lăn trái lăn phải.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhìn điện thoại.
Đúng là âm hồn không tan.


“Kiều Tịch Hoàn.” Bên kia truyền đến giọng nói đè nén tức giận của Dụ Lạc Vi.
“Nói.”
“Tôi đợi chị cả một buổi chiều, rốt cuộc chị đi đâu hả?!”
“Tôi về nhà.” Kiều Tịch Hoàn nói thật tự nhiên.
“Chị...”


“Khuyên cô đừng nổi giận với tôi, bằng không, tất cả mọi chuyện đều không bàn nữa.” Kiều Tịch Hoàn nói thế, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Người ở  đầu bên kia điện thoại, đã tức giận đến có ý định muốn giết người.


“Ngày mai chị sẽ đi công ty sao?” Dụ Lạc Vi đè nén, nói từng câu từng chữ.
Bây giờ cô không so đo với Kiều Tịch Hoàn, cô nhịn!
“Đi làm đương nhiên sẽ đi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Mai tôi tới tìm chị.”
Kiều Tịch Hoàn cười, chậm rãi cúp điện thoại.


Đi làm đương nhiên có thể đi, chính là quên nói cho Dụ Lạc Vi, ngày mai là Chủ nhật, không cần đi làm!
Tâm tình vui sướng lên, lăn lộn càng thêm khoái trá.
Cố Tử Thần từ phòng tắm ra ngoài nhìn Kiều Tịch Hoàn “Sung sướng” như thế, người phụ nữ này tự coi mình là trái cầu rồi?!
...


available on google playdownload on app store


Sáng sớm hôm sau.
Trong không gian yên tĩnh, điện thoại đột nhiên vang lên.
Kiều Tịch Hoàn mơ mơ màng màng cầm điện thoại, nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp tắt máy.
Mới sáng sớm như vậy phá vỡ giấc mộng đẹp của người khác, cho dù là ai, nhất định không nhận.


Một giấc ngủ ngủ đến tận mười giờ sáng.
Kiều Tịch Hoàn duỗi người, theo thói quen mở di động, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.
Thời điểm này, Cố Tử Thần nhất định không có ở trong phòng.
Cô rửa mặt ra ngoài, điện thoại lại vang lên.
Cô cầm lên, bắt máy, “A...”


Bên kia vang lên một giọng nữ thét chói tai.
Kiều Tịch Hoàn vội đưa điện thoại ra xa.
What the f.u.c.k!
Tai cô thiếu chút nữa bị chấn động rách.
“Kiều Tịch Hoàn, chị rốt cuộc ở đâu?!”
“Tôi ở nhà.”


“Chị không đi làm sao?!” Dụ Lạc Vi gào lên giận dữ, đã là chuyện người không thể nhịn rồi. die nda nle equ ydo nn


“Cô ngu sao? Hôm nay là Chủ nhật, Cố thị chúng tôi luôn luôn nghiêm khắc đi làm theo thời gian quy định của quốc gia, bình thường nghỉ Chủ nhật, chuyện này cô cũng không biết?!” Kiều Tịch Hoàn nói như chuyện đương nhiên, một chút ý tứ áy náy cũng không có!


“Kiều Tịch Hoàn, chị rốt cuộc có ý tứ gì! Chị cảm thấy trêu chọc tôi như vậy rất vui?!” Dụ Lạc Vi giận đến gầm thét.
Kiều Tịch Hoàn có vẻ bình tĩnh hơn Dụ Lạc Vi kích động nhiều, “Ừ, là chơi rất vui.”
“Chị!” Dụ Lạc Vi giận đến phát run.


“Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không ngu xuẩn để cho người ta đùa bỡn như vậy, Dụ Lạc Vi, chỉ số thông minh của cô thật sự đáng lo!” Kiều Tịch Hoàn nói xong, trực tiếp cúp luôn điện thoại.
Cô nghĩ cũng không cần nghĩ đã biết được giờp hút này Dụ Lạc Vi đã bị tức thành dáng vẻ gì rồi!


Đáng đời!
Bản thân tự tìm tai vạ!
Tâm tình của cô rất tốt từ trong phòng đi ra ngoài, chuẩn bị xuống lầu.
Điện thoại lại vang lên.
Cô cho là Dụ Lạc vi, kể cả nhìn cũng không nhìn nói thẳng luôn, “Thế nào, còn chưa bị chơi đủ?!”


“... Là tôi, Tiêu Dạ.” Bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của phái nam.
Kiều Tịch Hoàn cầm điện thoại lên nhìn hiển thị cuộc gọi đến, khôi phục tự nhiên, “Ừ, chuyện gì?”
“Người cô muốn tôi điều tra, tôi điều tr.a được.”


“Nhanh như vậy.” Nhịp tim của Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hơi nhanh.
“Tài liệu ở trên tay tôi, tự cô tới lấy. Đỉnh Hạo Hãn.” So sánh với tâm tình hơi kích động của Kiều Tịch Hoàn, tâm tình của Tiêu Dạ giống như nước lặng, không hề có chút gợn sóng, giọng còn lạnh đến dọa người.


“Tôi lập tức tới.” Kiều Tịch Hoàn chợp cúp điện thoại, lại gọi cho Vũ Đại, “Cô lập tức đến đại viện nhà họ Cố đón tôi.”
“Được.”
Kiều Tịch Hoàn đi hai ba bước xuống lầu, đi ra sảnh chính.


Cố Tử Thần vừa đúng từ bên ngoài đi vào, nhìn vẻ mặt Kiều Tịch Hoàn rõ ràng không giống như bình thường, dừng một chút, đang định mở miệng.
Kiều Tịch Hoàn giống như không nhìn thấy anh, đã trực tiếp lướt qua anh, chạy ra cửa lớn.
Cố Tử Thần quay lại, tròng mắt hơi căng thằng.
...


Kiều Tịch Hoàn đợi đại khái mười phút đồng hồ, Vũ Đại lái xe tới đón cô.
Dọc theo đường đi, Kiều Tịch Hoàn không nói dù chỉ một chữ.
Cô nắm chặt tay, không biết vì sao khoảnh khắc kia hơi hoảng hốt.


Chân tướng càng gần trong tay mình, giống như sẽ càng sợ, không nói ra đang sợ cái gì, cảm giác, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Cô một mực cắn môi, để cho mình giữ vững bình tĩnh.
Xe tới Đỉnh Hạo Hãn, Kiều Tịch Hoàn trực tiếp xuống xe, ngay cả cửa xe cũng không quan tâm đi thẳng vào.


Vũ Đại nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn, rất ít khi nhìn thấy cô ấy hoảng hốt như vậy. d1en d4nl 3q21y d0n
Cô xuống xe đóng cửa xe.
Chỉ mong, không xảy ra chuyện lớn gì!
Đảo mắt, lại thấy người đàn ông tên a Bưu đó đi về phía cô.
Trên mặt Vũ Đại hiện lên không bình tĩnh.


Người này nhất định là kiểu quấn quýt chặt lấy đến phát chán ghét.
Cho nên khi a Bưu còn chưa mở miệng, Vũ Đại đã nói thẳng, “Cho dù anh có nói bao nhiêu lần, tôi đều sẽ nói cho anh biết, không muốn.”
A Bưu nhìn Vũ Đại.


Lão đại tiếc tài như mạng, cực kỳ “Có tình cảm đặc biệt” với Vũ Đại.
Anh cũng không thích dài dòng dây dưa, nhưng có lúc cũng không hy vọng nhìn thấy lão đại thất vọng.


Anh mím môi, nói, “Tôi chỉ định nói cho cô biết, không thể đậu xe ở đây, chạy qua bên phải, đây là cửa chính, là chỗ đón khách.”
Khoảnh khắc kia Vũ Đại hơi xấu hổ, da không tính là trắng của cô hơi ửng đỏ.


A Bưu lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này xấu hổ, nói cho đúng cũng chưa từng gặp mặt mấy lần, chưa từng thấy cũng coi như bình thường, anh chỉ vẫn cảm thấy, người phụ nữ này sẽ không có tâm tình như vậy, cho nên không nhịn được chăm chú nhìn thêm.


Cái nhìn này, khiến mặt của Vũ Đại càng thêm đỏ hơn.
A Bưu không khỏi buồn cười, trên mặt vốn không quá thích cười hiện lên ý cười nhẹ, “Dĩ nhiên, mục đích cuối cùng của tôi vẫn là thuyết phục cô, đi theo chúng tôi làm việc.”


“không.” Như đinh chém sắt, Vũ Đại đã xoay người đi về ghế lái.
Xe chạy rất nhanh, nghênh ngang rời đi.
A Bưu không nhịn được cười to.
Đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này, chơi thật khá hơn tưởng tượng.
Chỉ có điều đáng tiếc.


Thái độ của người phụ nữ này kiên quyết như vậy, cũng không dễ dàng thuyết phục như vậy.
...
Đỉnh Hạo Hãn, trong phòng bao.
Kiều Tịch Hoàn ngồi đối diện Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ để người đưa phần tài liệu kia cho Kiều Tịch Hoàn.


Kiều Tịch Hoàn nhận lấy, nhìn như tỉnh táo, nhưng nhịp tim lại nhanh đến khiến cho bản thân hơi không chịu nổi. dinendian.lơqid]on
Cô nhanh chóng lật xem nội dung bên trong, nhìn bối cảnh của Ngô Kiệt này, sau đó thấy được người sau lưng của Ngô Kiệt, “Long Đằng?”


Tiêu Dạ gật đầu, “Mới nổi lên ở Thượng Hải lúc này, coi như là một bang xã hội đen nhỏ tương đối có thực lực, Long Đằng là người phụ trách bang xã hội đen đó, trước mắt bang xã hội đen này đang chủ yếu làm việc ngầm, trước mắt nghề nghiệp không thuộc về phạm vi quản lý dưới quyền của tôi, cho nên tôi cũng không lưu ý  nhiều, nhưng nhìn xu thế, chắc phải phát triển được vài năm, nuôi sống một đám côn đồ cũng không thành vấn đề.”


“Người này có quan hệ với Tề Lăng Phong sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi, hoặc giống như đang lầm bầm lầu bầu.


Tiêu Dạ dựa vào trên ghế sa lon, hai chân vắt chéo, “Nói đến Tề Lăng Phong... Tôi vốn không biết người này có quan hệ gì với Tề Lăng Phong, nhưng lần đó cô kêu tôi cho người đến Hoàn Vũ gây chuyện, tôi không phải nói với cô có vài tên côn đồ trấn áp ở bên trong sao? Những người đó chính là tay chân của Long Đằng.”


“Nói như vậy, Long Đằng và Tề Lăng Phong nhất định có lui tới đúng không?” Kiều Tịch Hoàn nhướn mày hỏi.


“Lui tới còn không cạn.” Tiêu Dạ nói từng câu từng chữ, “Bằng không gặp phải loại chuyện gây rối nhỏ nhặt như vậy, Long Đằng cũng sẽ không ra tay tới lội nước đục này, hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, gây ra xung đột với chúng tôi, trước khi Long Đằng bỏ chạy còn cố ý cho Tề Lăng Phong lời khuyên, Tề Lăng Phong mới nghĩ ra cách hóa giải cảnh khốn khó của anh ta!”


“Quả nhiên” Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
Quả nhiên người này chính là thủ phạm hại ch.ết cô, hại ch.ết cha mẹ của cô!
Quả nhiên người này chính là hung thủ giết người do Tề Lăng Phong mua chuộc!
Cô hung hăng siết chặt ngón tay!
Rốt cuộc đã để cho tôi tr.a ra được, Tề Lăng Phong!


Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng!
Tiếp đó, chúng ta có thù báo thù, có oán báo oán!






Truyện liên quan