Chương 55
Lý Nhiễm đi rất nhanh, khi Ôn Trường Ninh gọi cô, cô đã đi qua khỏi ngõ nhỏ đến đầu đường lớn.
Cô xoay người đối diện với Ôn Trường Ninh phía sau, trong lòng rất hiểu rõ... chuyện đến nước này, chỉ sợ rất nhiều chuyện cũng không phải là trùng hợp.
Gia cảnh của Ôn Trường Ninh hiển hách như thế, xuất thân của hai người khác một trời một vực như vậy thì vì sao Ôn Trường Ninh lại kết bạn với cô?
Ôn Trường Ninh còn nhiều lúc muốn nói lại thôi, bây giờ coi như đã giải thích rõ hết mọi chuyện.
Lý Nhiễm nhàn nhạt mà nhìn Ôn Trường Ninh: "Ừ?"
Ôn Trường Ninh ôm cánh tay, bên ngoài gió lạnh thấu xương, Ôn Trường Ninh chỉ mặc một chiếc áo mỏng nên bị đông lạnh đến chịu không nổi, nhưng vẫn mạnh mẽ cắn chặt răng nói lời xin lỗi Lý Nhiễm: "Thật sự xin lỗi cậu."
Lý Nhiễm cúi đầu, nhìn không thấy biểu cảm trên mặt.
Tuy rằng hai người bọn họ cách khá xa, nhưng đèn đường kéo bóng của hai người họ lại rất gần.
Cuối cùng Lý Nhiễm cũng không nhịn được nữa, chất vấn: "Vì sao cậu lại gạt tớ? Vì sao không nhận điện thoại của tớ?"
Ôn Trường Ninh cắn răng nhìn Lý Nhiễm không nói lời nào, cuối cùng hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Ôn Trường Ninh, rơi xuống áo lông màu đỏ.
Ôn Trường Ninh tự giễu hỏi: "Có phải bây giờ cậu rất ghét tôi không? Có phải cảm thấy loại người như tôi, đã nói dối còn tự cho là đúng không?"
Lý Nhiễm lắc đầu: "Không có."
Lý Nhiễm chưa từng nhìn thấy Ôn Trường Ninh khóc bao giờ.
Ôn Trường Ninh ngay cả khóc cũng cắn răng, không phát ra một âm thanh nức nở nào nhưng nước mắt lại giống như nước vỡ đê không ngừng chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp.
Ôn Trường Ninh bị lạnh đến độ không nói rõ chữ, quật cường mà nhìn Lý Nhiễm, tựa như muốn tìm điều gì đó chứng minh Lý Nhiễm không chán ghét mình từ trong ánh mắt của cô.
"Lên xe rồi nói, bên ngoài quá lạnh."
Lúc đến lấy chìa khóa nhà, cô cũng đã lấy chìa khóa xe luôn. Xe đậu cách đó không xa, Ôn Trường Ninh im lặng đi theo phía sau cô.
Vào xe rồi, sau khi cô mở máy sưởi lên thì cả hai đều không ai nói chuyện.
Qua một lúc lâu, chờ đến khi hàm răng của Ôn Trường Ninh không run lên nữa, Ôn Trường Ninh mới chậm rãi mở miệng: "Là tôi cố ý tiếp cận cậu."
Lý Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng cũng cảm thấy không bất ngờ: "Vì sao?"
"Vì cậu mà Vu Hồng Tiêu hối hôn với Ôn gia."
Lý Nhiễm xoay người lại, ánh mắt lộ ra tia khó hiểu: "Khi nào?"
"Khoảng tháng tám."
Lý Nhiễm nhớ lại, tháng tám? Đó là lúc cô chuẩn bị ra nước ngoài.
Vu gia mời cô qua ăn một bữa cơm, tuy rằng trên bàn cơm không nói gì nhưng bữa cơm kia làm cô vẫn luôn cảm thấy là lạ.
Khi đó Vu Hồng Tiêu đã hối hôn với Ôn Trường Ninh rồi?
Lý Nhiễm không quá tin tưởng: "Nếu hối hôn, vậy tại sao bây giờ cậu lại ở bên cạnh anh ấy?"
Chuyện này nói ra thì rất dài, Ôn Trường Ninh lảng sang chuyện khác: "Mình không phải cố ý không nhận điện thoại của cậu. Khi đó điện thoại của mình bị người trong nhà tịch thu mất rồi, mình chỉ biết cậu gọi điện rồi gửi tin nhắn cho mình, nhưng mình không thể trả lời được."
"Xảy ra chuyện gì?"
Ôn Trường Ninh nghẹn ngào hai tiếng: "Sau khi Vu gia từ hôn với Ôn gia, Ôn gia tin tưởng sai người nên đắc tội với một nhân vật phía trên rất lợi hại. Hiện tại Ôn gia rơi vào tình cảnh đầu sóng ngọn gió, tuy rằng gia sản bạc triệu, nhưng lại không có năng lực tự bảo vệ bản thân."
Nói đến đây, đôi mắt Ôn Trường Ninh lộ ra hận ý: "Bọn họ đều ngóng trông Ôn gia phá sản, sau đó hung hăng mà cắn một ngụm, vì Ôn gia tin sai người nên sắp trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến tranh giành quyền lực, ba mình phải đến cầu xin Vu gia."
Ôn Trường Ninh che lại đôi mắt, giọng nói như chịu đựng sự sỉ nhục: "Ông ấy nói không để ý việc Vu Hồng Tiêu đi tìm kiếm chân ái đích thực. Cũng không để ý sau này Vu Hồng Tiêu tìm được người mình thích rồi ly hôn với mình. Chỉ cần bọn họ giúp đỡ Ôn gia vượt qua cửa ải khó khăn này, về sau Ôn gia sẽ không ngừng cung cấp tài lực cho Vu gia."
Nói xong lời cuối cùng, Ôn Trường Ninh khóc không thành tiếng.
Lý Nhiễm nhẹ nhàng hỏi: "Vu gia đồng ý rồi?"
Ôn Trường Ninh gật đầu, giọng khàn khàn: "Kiếp nạn này của Ôn gia cũng có liên quan ít nhiều đến việc Vu gia từ hôn, vốn là lợi ích trói buộc của hai nhà mà đột nhiên Vu gia bội ước nên Ôn gia mới trở tay không kịp mà phải giơ tay đầu hàng."
"Hơn nữa, Ôn gia có tài lực hùng hậu nên con đường thăng quan tiến chức của Vu Hồng Tiêu vốn bằng phẳng, cho nên hai nhà kết hợp với nhau chính là lựa chọn tốt nhất."
Ôn Trường Ninh nói nhiều như vậy nhưng lại không nói bản thân mình nghĩ như thế nào.
"Vậy cậu có đồng ý mối hôn sự này không?"
Ôn Trường Ninh không che giấu: "Đồng ý hay không đồng ý thì có gì khác nhau đâu? Đi đến một bước này, có bước nào là sự lựa chọn của mình đâu?"
Trong lòng Lý Nhiễm hụt hẫng, đều là người có năng lực toàn diện, đều là người có xuất thân danh môn, nhưng Hạ Phương Nam có thể làm chủ Hạ gia, nói một không ai dám nói hai.
Còn Ôn Trường Ninh, ngay cả hôn sự của bản thân còn không thể quyết định, trở thành vật hi sinh liên hôn.
Lý Nhiễm không biết nên nói gì nữa, bởi vì chưa từng trải qua cảm giác của Ôn Trường Ninh, cái loại cảm giác thân bất do kỷ, bị người khác thao túng vận mệnh này cũng không phải nói mấy câu là có thể xoa dịu được sự đau xót trong lòng Ôn Trường Ninh.
"Anh Hồng Tiêu biết chuyện này không?"
Ôn Trường Ninh lau nước mắt: "Biết, anh ấy là một người đàn ông tốt. Anh ấy không có ép buộc mình bất cứ cái gì, chỉ bảo mình yên tâm, mọi chuyện đã có anh ấy."
Lý Nhiễm không hề bất ngờ khi Vu Hồng Tiêu nói lời đó, anh là một người vô cùng có trách nhiệm, bất kể xuất phát từ mục đích gì đi chăng nữa thì chỉ cần anh chấp nhận Ôn Trường Ninh thì đã chứng minh anh sẽ chăm sóc Ôn Trường Ninh cả đời.
Từ một mặt khác mà nói, nếu Ôn Trường Ninh có thể gả vào Vu gia, cũng không phải là chuyện xấu gì.
"Cậu nghe tớ nói này, chuyện anh Hồng Tiêu từ hôn với Ôn gia tớ không hề cảm thấy biết ơn vì điều đó, nhiều năm như vậy, tớ theo Hiểu Hiểu gọi anh ấy một tiếng anh trai, đó là vì thật lòng xem anh ấy là người thân của tớ, trong lòng chưa từng có ý nghĩ vượt rào."
Thật ra về điểm này thì Ôn Trường Ninh tin tưởng Lý Nhiễm: "Mình biết, người cậu thích không phải Vu Hồng Tiêu."
Người mà cô thích chính là Hạ Nam Phương, chính bản thân Ôn Trường Ninh cũng thích Hạ Nam Phương, nhưng Ôn Trường Ninh đem chuyện yêu thầm này giấu kín trong lòng này mãi mãi.
"Đúng vậy, nếu các cậu ở bên nhau, thì phải sống thật hạnh phúc đó. Đừng vì mở đầu không hoàn mỹ mà làm cho hôn sự của các cậu không được vui vẻ."
Ôn Trường Ninh ngơ ngẩn nhìn Lý Nhiễm, hình như cô đã hiểu được ý của Lý Nhiễm rồi, bản thân bắt đầu với Vu Hồng Tiêu, thật sự không phải là không được, chỉ như hai người hoàn toàn xa lạ bị buộc chặt lại với nhau, mạnh mẽ sắm vai nhân vật vợ chồng.
Sau khi Lý Nhiễm nghe Ôn Trường Ninh nói hết mọi chuyện, lại không trách cứ Ôn Trường Ninh một câu, so với sự lo lắng của mình thì Ôn Trường Ninh mới là người thân bất do kỷ lại tứ cố vô thân. Cô duỗi tay ôm lấy Ôn Trường Ninh: "Tin tớ đi, mọi chuyện nhất định sẽ tốt lên. Người cậu yêu sẽ yêu cậu, các cậu sẽ hạnh phúc cả đời, trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão."
Lúc đó Ôn Trường Ninh cũng không tin lời chúc phúc của Lý Nhiễm lắm, chờ đến khi Ôn Trường Ninh và Vu Hồng tiêu đặt đối phương trong lòng rồi, quyết định làm bạn cả đời thì Ôn Trường Ninh mới phát hiện ngay từ đầu Lý Nhiễm đã đem lời chúc phúc tốt đẹp nhất trên thế giới này đưa cho mình rồi.
Ôn Trường Ninh xuống xe trước, Lý Nhiễm muốn đưa áo khoác cho Ôn Trường Ninh mặc, nhưng Ôn Trường Ninh từ chối: "Cậu nhanh về nhà đi thôi."
Đêm đã rất khuya, tuy rằng từ đây về Vu gia không xa lắm nhưng Lý Nhiễm vẫn không yên tâm, cô vì phòng ngừa Ôn Trường Ninh xấu hổ vì mới khóc xong, cố ý gửi tin nhắn khẩn cấp cho Vu Hiểu Hiểu, để Vu Hiểu Hiểu ra đón Ôn Trường Ninh một chút.
Trong phòng khách, Vu Hiểu Hiểu nhận được tin nhắn, gãi gãi đầu, buồn bực nói: "Anh mình không phải đã sớm ra ngoài đón rồi sao? Sao Nhiễm Nhiễm còn bảo mình đi đón chứ?"
Ôn Trường Ninh ôm cánh tay đi về, lúc đi ngang qua ngõ nhỏ trong lòng cô có chút lo sợ, đang chuẩn bị hít thở sâu làm tinh thần phấn chấn hơn một chút, đột nhiên ở góc tường đen như mực có một người thình lình nhảy ra.
Ôn Trường Ninh bị dọa giật mình, lui lại vài bước.
Vu Hồng Tiêu từ chỗ tối đi ra ngoài sáng, hình dáng dần dần trở nên rõ ràng. Trên cổ tay anh cầm theo áo khoác lông vũ, khi cách Ôn Trường Ninh khoảng một mét thì dừng lại, sau đó đưa áo khoác cho Ôn Trường Ninh: "Mặc áo vào đi."
Ôn Trường Ninh nhận lấy áo khoác, vừa mới khóc xong nên giọng còn hơi nức nở: "Cảm ơn."
Vu Hồng Nhiêu nhìn hai mắt cô: "Khóc?"
Ôn Trường Ninh cúi đầu mặc áo khoác, không trả lời.
Vu Hồng Tiêu cũng không an ủi, chỉ nói một câu: "Sau này có chuyện gì không vui thì nói với tôi."
Đôi mắt khóc đến đỏ bừng của Ôn Trường Ninh nhìn chằm chằm Vu Hồng Tiêu, dưới ánh đèn, cặp mắt kia còn vươn nước mắt, yếu ớt xinh đẹp chiếu thẳng vào trong lòng Vu Hồng Tiêu.
"Tôi là chồng của em, sau này bất cứ chuyện gì cũng có tôi rồi."
___
Ngày hôm sau Lý Nhiễm đến khách sạn đón cha Lý, buổi sáng trước khi Lý Nhiễm về một ngày cha Lý ngồi tàu hỏa đến đây, chờ ở khách sạn gần ga cả nửa ngày.
Lúc Lý Niễm đến, cha Lý đang đứng dưới đại sảnh trong khách sạn chờ cô. Ông nhìn như rất nôn nóng, cau mày, đi tới đi lui không ngừng trong đám đông ra ra vào vào.
Cho đến khi nhìn thấy Lý Nhiễm, tinh thần lo lắng mới hạ xuống được, mày cũng giãn ra.
Lý Nhiễm tiến đến ôm lấy ông: "Ba ơi!"
Cha Lý quan sát cô thật kỹ, một lát lại nói cô gầy, một lát lại nói cô béo. Tóm lại, cả người vui vẻ nên nói năng lộn xộn: "Nhiễm Nhiễm."
Lý Nhiễm lái xe chở cha Lý đến nhà cô vừa mua. Về đến nhà, cô lấy sổ đỏ công chứng nhà đất cho cha Lý xem: "Ba ơi, cuối cùng chúng ta cũng có chỗ dừng chân ở thành phố N rồi."
Cha Lý vui đến độ không khép miệng được: "Con gái cưng của ba thật sự có bản lĩnh, có nhà của mình rồi."
Lý Nhiễm nghe thấy câu "có nhà của mình rồi" thì trong lòng cảm thấy chua chát. Chuyện lúc trước hai cha con ở tại Hạ gia, bị Hạ phu nhân làm khó làm dễ, ném xuống mâm cơm của bọn họ đã qua thật lâu, hiện tại cô cũng có nhà của mình rồi.
Cha Lý tham quan nhà cửa, nhìn trong nhìn ngoài, từ trên xuống dưới nhìn hồi lâu.
"Ba phòng được đó, ba bốn phòng tốt hơn hai phòng."
Lý Nhiễm hiểu ý của ông, mua nhà ba phòng ngủ, chứng minh sau này Lý Nhiễm đồng ý đón ông đến ở. Cho nên trong lòng cha Lý đặc biệt vui vẻ.
Ngày hôm sau là đêm giao thừa, sáng sớm trời chưa sáng, cha Lý đã tất bật dọn dẹp nhà cửa. Sau đó đi đến chợ mua thức ăn. Chờ đến khi Lý Nhiễm thức dậy, trong nhà đã có không khí Tết hơn rất nhiều, sau khi ăn sáng xong, cha Lý cầm bút mực đến phòng khách viết câu đối.
Cha Lý viết chữ rất đẹp, dòng chữ được viết bằng thư pháp kia còn muốn đẹp hơn được in từ máy tính. Viết vài chữ Phúc, sau đó viết câu đối.
Lý Nhiễm mặc áo ngủ lông xù xù, chạy ra ngoài dán câu đối.
Khi chuẩn bị vào nhà, nhìn thấy phía xa xa có đứng một người, nhìn một lát cô mới nhận ra đó là Khổng Phàn Đông.
"Sao anh lại ở đây?"
Đây là nhà mới của cô, người biết không đến năm người, nhưng tuyệt đối không bao gồm người của Hạ Nam Phương.
Khổng Phàn Đông cũng thành thật, anh ta sờ sờ cái mũi: "Gọi đến trường thì nghe nói học sinh đang nghỉ đông nên đến đây xem cô có về nước không."
Anh ta không trực tiếp trả lời, nhưng Lý Nhiễm cũng hiểu, ngay cả số của trường anh ta cũng tr.a được thì huống chi địa chỉ của cô.
"Có chuyện gì sao?"
Sắc mặt Khổng Phàn Đông ngay lập tức nghiêm túc hẳn: "Bệnh tình của lão gia trở nên nguy kịch."
Lý Nhiễm nghe xong có chút không tin được lỗ tai của mình: "Bệnh của ông nội trở nên nguy kịch? Sao có thể? Lúc tôi đi, ông nội vẫn còn khỏe mạnh mà."
Khổng Phàn Đông chua xót nói: "Cô đã đi gần nửa năm rồi, mà thọ mệnh của lão gia thì qua một ngày lại thiếu thêm một ngày."
Lý Nhiễm hiểu rõ đạo lý này, nhưng vẫn không thể chấp nhận được.
"Hạ Nam Phương đâu? Vì sao anh ta không gọi điện cho tôi?"
Chuyện này cách đơn giản nhất là Hạ Nam Phương gọi điện cho cô là xong, vì sao còn muốn vòng một cái vòng lớn, để Khổng Phàn Đông đến đây tìm cô.
"Lão đại không biết tôi đến đây tìm cô."
"Vì sao?"
"Bởi vì hiện tại cậu ấy rất..."
"Rất cái gì?"
Khổng Phàn Đông suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được một từ miêu tả.
"Yếu ớt."