Chương 27
Ed: Thật kinh dị các thím ạ, t phải đi học 5 ngày/ tuần mà học từ 8h sáng đến 4h30 chiều huhu T^T. Đvs ai còn đi học thì 1 tuần đi học của mọi người thế nào?
Sở Hạo nhìn qua rồi lại nhìn lại hai người, sắc mặt càng thêm khó coi.
Gã đã quên trước kia vì muốn làm nhục mặt Sở Nghiễm Ngọc nên đã ném cái gọi là tài sản cha đẻ để lại cho Sở Nghiễm Ngọc, hoặc là căn bản gã cũng không ngờ rằng Sở Nghiễm Ngọc lại thật sự đi kế thừa cái phần tài sản keo kiệt tới không thể nhìn kia. Mới vừa rồi thấy Sở Nghiễm Ngọc tới tham gia buổi dạ hội này, gã cảm thấy rất giật mình, trong lòng còn hơi sợ, đang lúc do dự nghĩ xem có nên tiếp tục tham gia tiệc hay không thì không ngờ lại nhìn thấy cháu trai của Cao An Dân, trong lòng gã kinh hãi, nhất thời cảm thấy cực kì không ổn, theo phản xạ gã cũng không muốn để cho người này và Sở Nghiễm Ngọc gặp được nhau, nhưng gã có thế nào cũng không ngờ rằng, hai người này hình như đã câu kết với nhau trong lúc gã không hề biết gì!
Sở Nghiễm Ngọc cười đến là ôn hòa, trong mắt người khác, rõ ràng thái độ của cậu đối với Sở Hạo là vô cùng tốt, nhưng trong mắt Sở Hạo, thì người này chẳng khác gì ma quỷ!
Sở Hạo theo phản xạ lùi lại sau một bước. Vốn trong Hoa Vũ cũng có không ít người không hiểu chuyện nhà họ Sở tới, nhưng ít nhất bởi giao tình của mình với hai người Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần, Đường Huyền tuyệt sẽ không mời Sở Hạo tới, nhưng minh tinh nhỏ kia nghe nói Hoa Vũ có tổ chức buổi dạ tiệc từ thiện này liền năn nỉ Sở Hạo dắt tới. Sở Hạo không có thiếp mời, chẳng qua gã là người thừa kế của nhà họ Sở, muốn có một hai tấm thiệp mời cũng không khó, chỉ là gã không ngờ rằng lại gặp được Sở Nghiễm Ngọc ở đây và cả người mà gã không muốn để cho Sở Nghiễm Ngọc nhìn thấy nhất!
Sở Hạo tuy rằng biết Triệu Chí Tân nhưng lại không nhớ ra tên của người này, chỉ biết gã chính là cháu trai của Cao An Dân bên đằng ngoại, Sở Hạo thật không dám đối diện với Sở Nghiễm Ngọc, chỉ có thể tàn nhẫn trừng Triệu Chí Tân, hận không thể giết ch.ết người bằng ánh mắt, miễn cho hai người này gặp được nhau rồi lại xảy ra chuyện tự thiêu mình gì đó. Triệu Chí Tân bị lườm cũng không hiểu ra làm sao, hoài nghi không hiểu người này có bệnh không!
Sở Nghiễm Ngọc đứng một bên nhìn hai người một cái, cười hỏi: "Hóa ra hai người quen biết nhau à? Thật không ngờ lại khéo như vậy đấy."
Triệu Chí Tân vừa thấy Sở Nghiễm Ngọc nói chuyện với mình, nhanh chóng ân cần chạy tới bên cạnh cậu, cười nói với cậu: "Sở tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi cũng không hề quen biết gì vị tiên sinh này, không biết cậu ta là vị nào?"
Sở Hạo trở thành Đại thiếu gia, quần áo trên người gã Triệu Chí Tân vẫn có thể nhìn ra được một chút, nhưng gã cũng mơ hồ cảm giác được người này có vẻ không hợp nhau với Sở Nghiễm Ngọc, gã vừa mới nương nhờ vào Sở Nghiễm Ngọc, lúc này đương nhiên là muốn tỏ lòng trung thành, nói chuyện cũng rất để ý.
Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy thì nở nụ cười, lập tức giới thiệu cho gã: "Vậy để tôi giới thiệu cho anh, vị này chính là người thừa kế đại danh đỉnh đỉnh của tập đoàn họ Sở, người anh em của tôi, Sở Hạo." Cậu cố ý nhấn thật mạnh vào hai chữ "anh em", cười híp mắt nhìn Sở Hạo.
Triệu Chí Tân nghe thấy tập đoàn họ Sở trong lòng cả kinh, người trong Lan thành làm gì có ai không biết tới nhà họ Sở làm gì? Chỉ là chờ đến khi gã kịp phản ứng lại, lại cảm thấy có gì đó không ổn, nếu hai người họ đều là người nhà họ Sở thì tại sao Sở Nghiễm Ngọc lại là con của cậu họ của gã được?
Sở Hạo thì lại hơi giật mình, chỉ lo Triệu Chí Tân sẽ nói ra chuyện gì đó, hơi bối rối nói: "Tôi, tôi còn có việc phải đi trước." Nữ minh tinh đi bên cạnh gã còn muốn kéo gã lại, lại bị gã không nhịn được gạt ra, xoay người chạy về xe thể thao của mình, mở cửa xe, rất mau đã chạy mất.
Triệu Chí Tân đầy mặt mờ mịt, nhất thời cũng không biết nên phản ứng ra sao, "Ớ..."
Sở Nghiễm Ngọc nhìn bóng lưng chạy trốn của Sở Hạo, cười đến là ý vị sâu xa, sau đó quay đầu nói với Triệu Chí Tân: "Thật ngại, để anh chờ lâu rồi, đi thôi, chúng ta cùng vào trong."
Lúc này Triệu Chí Tân mới kịp phản ứng, nhìn Đường Huyền không ngờ vẫn còn đang đứng cạnh kiên nhẫn chờ, lúc này mới khẩn trương, lắc đầu liên tục, nói: "Không sao, không sao cả."
Đường Huyền cũng gật đầu với gã, Triệu Chí Tân nhất thời ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ lo bởi biểu hiện không tốt sẽ bị đuổi ra ngoài, những người này chính là những người mà nằm mơ gã cũng muốn bám vào!
Mấy người cùng nhau đi vào phòng yến hội, Triệu Chí Tân nhìn thấy những người tới tham gia dạ tiệc, ngoài các đại minh tinh hay thấy trong ti vi ra thì còn có các nhà đầu tư có tiền có thế, mắt nhìn tới sắp lòi cả ra, gã vốn là kẻ thích luồn cúi, bây giờ cứ như thấy được từng bó tiền lớn đang mọc cánh bay về phía túi tiền của mình, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Sở Nghiễm Ngọc đúng lúc nói với gã: "Triệu tiên sinh hẳn là quen không ít người nhỉ, có bạn thì cứ đi nói chuyện đi, không cần phải để ý tới chúng tôi, có việc gì tôi sẽ gọi cho anh sau."
Triệu Chí Tân lúc gật đầu đã sung sướng tới muốn bay lên, đầy mặt vui mừng nói: "Được rồi, vậy tôi đi trước nhé, Sở tiên sinh có việc chỉ cần gọi tôi là được!"
Sở Nghiễm Ngọc mỉm cười, vô cùng dễ nói chuyện. Triệu Chí Tân lập tức đi về phía một ông chủ có thể coi là khá quen thân.
Tư Thần tới cạnh Sở Nghiễm Ngọc, hai tay khoát lên vai cậu, còn bóp bóp.
"Làm gì vậy?" Sở Nghiễm Ngọc nghiêng đầu đưa mắt nhìn Tư Thần một cái.
Có điều đại muộn tao sở dĩ là đại muộn tao, trong lòng có chuyện cũng sẽ làm bản thân tự nghẹn ch.ết, anh không dễ gì nói lời trong lòng ra, thế nên lúc này cũng chỉ đưa mắt nhìn lại cậu, không nói gì cả.
Sở Nghiễm Ngọc thấy được ánh mắt kia của anh, tự dưng lại có thể hiểu thấu được, nhịn không được bật cười, sau đó quay đầu đi, đưa môi mình lại gần bên tai anh, thổi hơi một cái, cũng không mở miệng nói chuyện, trêu ghẹo người tới vô cùng cố ý.
Hơi thở của Tư Thần trở nên nặng nề, hơi nheo mắt lại, tay anh trượt từ trên vai cậu xuống, lại nhéo một cái trên eo cậu.
Sở Nghiễm Ngọc bị nhéo một cái liền giật mình, giơ tay gạt tay anh ra, lườm anh một cái, bước tới phía trước một bước, miễn cho lại bị người đùa giỡn trong đại sảnh nhiều người tới vậy, cậu vẫn rất cần mặt mũi đó.
Sức khỏe của Đường Viêm không tốt, buổi tối Đường Huyền bình thường không cho cậu ra cửa, thế nên đã ở trong phòng chờ trước, lúc này lại thấy họ, ai ngờ lại thấy hai người đang mày mắt qua lại với nhau, ám muội như có như không, cậu cười híp mắt nói: "Có cần phải chuẩn bị cho hai người một căn phòng riêng không vậy? Bộ dáng này của hai người có vẻ không kịp chờ thêm."
Sở Nghiễm Ngọc bị trêu cũng không giận, "Cám ơn ý tốt của cậu, có điều phòng ấy mà, trong nhà tôi cũng có rất nhiều, không cần đâu."
Đường Viêm hơi trợn mắt, "Không ngờ cậu lại phóng khoáng cởi mở như vậy, thế thì cậu phải nói hết mọi chuyện nãy cậu vừa nói thầm ra cho tôi!"
"Tôi có nói gì đâu, chỉ là cậu tự tưởng tượng ra mà thôi, chẳng liên quan gì tới tôi hết."
"Cậu ngại nên không muốn thừa nhận chứ gì, tôi hiểu mà." Đường Viêm nháy mắt với cậu.
Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy cái tên này đúng là chỉ do bị bệnh trên người ảnh hưởng, bằng không bằng với tính cách nhí nhảnh này của cậu, không biết cuộc sống sẽ còn đặc sắc tới mức nào.
Tư Thần nhìn Đường Viêm một cái, tay lại đặt lại trên vai Sở Nghiễm Ngọc, anh vẫn là không quen nhìn bộ dáng thân thiết của hai người.
Đường Viêm bĩu môi, cảm thấy người này có dục vọng chiếm hữu mạnh không ai bằng! Có thấy phiền không vậy!
Tới tham gia dạ hội có rất nhiều người, còn có nhiều minh tinh lớn, đương nhiên còn cả những ông trùm kinh doanh. Tư Thần bây giờ cũng có thể coi như là một ông chủ, rất nhanh cũng đã bị Đường Huyền kéo đi xã giao.
Sở Nghiễm Ngọc vốn chính là do Đường Viêm mời tới, vừa nãy ở cửa Đường Huyền còn giúp cho cậu một cái ơn lớn, thế nên lúc này cậu không có ý định chạy đi xã giao mà cùng Đường Viêm đi tới khu nghỉ ngơi bên cạnh tán gẫu.
Tinh thần của Đường Viêm hôm nay rất tốt, thấy có minh tinh liền kể mấy tin đồn về những minh tinh kia cho cậu nghe, rất có hứng thú, cuối cùng còn nói tới chuyện Đường Viêm làm gần đây nhất, cậu ngập tràn phấn khởi nói với Sở Nghiễm Ngọc, "Lúc trước tôi cũng đầu tư cho một bộ phim truyền hình, kiếm lời được không ít tiền, đúng rồi, cậu có muốn cùng tham gia không?"
Sở Nghiễm Ngọc cũng đúng lúc đang có ý này, nghe xong cũng thấy có hứng thú, "Tôi cũng đang muốn hỏi cậu đây, có điều tôi không hiểu gì cái nghề này, hay là cậu giới thiệu cho tôi đi?"
Đường Viêm tuy rằng ít tiếp xúc với chuyện của nhà họ Đường nhưng dù sao cũng là người nhà họ Đường, hiểu biết hơn Sở Nghiễm Ngọc nhiều, nghe cậu nói cảm thấy hứng thú, liền rất vui vẻ, cậu liền cực kì có tinh thần giới thiệu cho người bạn mới mình vừa mới kết được.
Trong cả buổi dạ tiệc, cả hai đều không thể dời lực chú ý sang chuyện khác, chỉ ngồi nguyên trong khu nghỉ ngơi nói chuyện.
Tư Thần tuy vẫn luôn uống rượu xã giao với những người khác nhưng lực chú ý vẫn đặt về bên này, thỉnh thoảng anh sẽ quay đầu nhìn về phía họ. Nhưng mỗi lần anh nhìn sang, Sở Nghiễm Ngọc lại tựa như có cảm ứng, cũng sẽ quay đầu đưa mắt nhìn anh từ xa, có điều cậu cũng chỉ cười nhìn anh, cũng không có ý định tới giúp anh.
Đường Viêm nói chuyện với Nghiễm Ngọc một lúc, cũng phát hiện người này không ngờ vẫn cứ liếc mắt đưa tình cách cả một đống người, không nhịn được mà hếch mặt lên nói: "Thật hâm mộ hai người, tôi cũng muốn yêu đương."
"Vậy thì yêu đi." Sở Nghiễm Ngọc nhíu máy nói.
Một khi nói tới vấn đề này Đường Viêm liền phẫn nộ, "Anh tôi không cho phép."
Sở Nghiễm Ngọc: "..."
"Hừm, anh cậu có thể là lo người ta chăm sóc cho cậu không được tốt." Sở Nghiễm Ngọc tốn công an ủi một câu.
Đường Viêm lắc đầu, một lát sau mới miễn cưỡng cười một cái, đáp: "Thực ra tôi như vậy đã làm liên lụy tới anh ấy, bởi tôi, anh ấy đã từ chối nhiều mối hôn ước trong nhà sắp xếp cho anh ấy."
Đường Huyền quan tâm tới người em trai này tới mức nào, trước đó Sở Nghiễm Ngọc đã biết, lúc này lại nghe thấy cậu nói vậy, sau khi hâm mộ, vẫn cảm thấy có hơi khó tin.
Cùng là con cháu thế gia, cậu hiểu rõ, hôn nhân của họ gần như rất ít người có thể có quyền tự chủ, quá nửa là do bậc bề trên quyết định. Gia thế, tính tình, học lực gì đó, mỗi người càng giỏi hơn một người, đều cần phải đắn đo chọn lựa. Nhưng cũng không phải là không có lý, chuyện như hôn nhân, đại đa số dưới tình huống, đều là chuyện giữa hai nhà, kết được một mối nhân duyên tốt, chính là trợ giúp được cho gia tộc, là chỗ dựa lớn nhất cho đời kế tiếp, kết không tốt, đừng nói tới chỗ tốt, mà còn có thể gây họa tới ba đời, thậm chí là gây họa cho cả gia tộc cũng có khả năng, Sở Nghiễm Ngọc hiểu rõ điểm này.
Chỉ là cậu không ngờ rằng người như Đường Huyền, không ngờ lại vì em trai mình mà không ngừng từ chối sự sắp đặt hôn nhân của cha chú, dưới con mắt của người đã được giáo dục, tiếp thu từ nhỏ trong gia tộc như cậu mà nói, thật ra vẫn có chút thật khó giải thích. Nếu không xảy ra chuyển biến trong thân thế, Sở Nghiễm Ngọc sẽ tiếp thu cuộc hôn nhân gia tộc đã sắp đặt cho mình, kết hôn với Đại tiểu thư nhà họ Dương —— xét thấy cô gái này rất giống mẹ cậu, cậu sẽ tôn trọng và bảo vệ cô, làm một đôi vợ chồng tương kính như tân, cử án tề mi —— mà nếu sau này cậu có con, hôn nhân của con cái cũng sẽ phải do cậu sắp đặt, chuyện này cậu thấy rất bình thường, tình yêu đối với những người thừa kế cao cao tại thượng mà nói, cũng không phải là thứ quá cần thiết, cậu không cần tốn tâm tư đi tìm hiểu.
"Vậy anh của cậu, có phải là anh ấy đã có người trong lòng rồi không?" Sở Nghiễm Ngọc đoán.
Đường Viêm chỉ lắc đầu, "Tôi cũng không biết."
Sở Nghiễm Ngọc nhìn cậu, sau đó lại hỏi: "Vậy cậu có muốn anh cậu kết hôn không?"
Đường Viêm nghĩ một lát, thấp giọng đáp: "Muốn." Nhưng cậu nói xong chữ này, Sở Nghiễm Ngọc lại đọc ra được một chút hụt hẫng từ mắt cậu.
Dạ tiệc từ thiện tổ chức rất thành công, Tư Thần quyên góp một triệu, danh nghĩa chính là tên của cả anh và Sở Nghiễm Ngọc, dù sao bây giờ họ cũng là đôi chồng chồng hợp pháp.
Đường Viêm mặc dù khi nhắc tới anh mình có vẻ hơi ưu thương, có điều những lúc khác vì vẫn rất tốt, Đường Huyền từ sớm đã thấy Sở Nghiễm Ngọc vẫn luôn ở bên cậu, nên rất cảm kích với Sở Nghiễm Ngọc, trước khi về còn cố ý tiễn họ ra ngoài, lại lần nữa nói với cậu: "Nếu như có chuyện gì cần giúp, xin cứ nói thẳng."
"Tôi biết rồi, Đường tổng yên tâm." Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy hắn đã quá khách khí, hoặc là nên nói hắn quá để tâm tới Đường Viêm, dù sao cậu cũng chỉ là ở bên cạnh Đường Viêm một buổi tối thôi mà.
Tối khi về, Sở Nghiễm Ngọc không nhịn được mà hỏi nghi vấn này ra.
Tư Thần sau khi trầm mặc một lúc, mới lên tiếng, "Đường Viêm, cũng không phải là con cháu nhà họ Đường.
"Cái gì?" Sở Nghiễm Ngọc có phần không tin được vào tai mình.
Tư Thần đưa mắt nhìn cậu, giơ tay không nói gì, ôm cậu vào lòng, sau đó nhẹ giọng nói: "Đường Viêm là cháu của em trai của bà Đường Huyền, cũng chính là cháu họ của bà ấy, em trai và cả cháu trai của bà nội Đường đều qua đời sớm, sau khi bà nội Đường qua đời, nhà họ cũng chỉ còn lại một đứa bé, Đường lão gia tử nhớ vợ, liền đưa cậu ấy trở về nhà họ Đường, đồng thời để cậu được mang họ Đường, kế thừa cổ phần của nhà họ Đường, Đường Viêm hồi nhỏ cũng không có tên là Đường Viêm, bởi trở về nhà họ Đường làm con nuôi nên mới đổi sang họ Đường theo tên của cha mẹ nuôi trên danh nghĩa - chính là cha mẹ của Đường Huyền, khi cậu ấy còn bé sở dĩ bị rơi xuống nước trong mùa đông lạnh giá, cũng là bởi mấy người trong nhà họ Đường đố kị, cố ý khuyến khích mấy đứa trẻ khác đẩy cậu ấy xuống nước, sau đó sức khỏe của cậu ấy vẫn luôn không được tốt, Đường lão gia tử mới sửa tên cho cậu ấy là Đường Viêm, chính là hy vọng hỏa khí trong người có thể vượng lên một chút, sức khỏe cũng tốt hơn."
Sở Nghiễm Ngọc nghe xong liền hiểu rõ vì sao anh lại trầm mặc, hóa ra thân thế của Đường Viêm cũng có phần tương tự với cậu, không khỏi nở nụ cười, "Tôi không yếu ớt tới vậy, dù gì cũng là đàn ông, không có cha mẹ thì thôi, cũng đâu phải là đứa trẻ, thiếu cha mẹ là không sống nổi."
Tư Thần ôm cậu lại càng chặt hơn nữa, hai má kề sát bên trán cậu, thấp giọng nói: "Sau này anh sẽ luôn ở bên em."
Từ khi biết được thân thế của mình, thực ra thỉnh thoảng Sở Nghiễm Ngọc cũng sẽ nghĩ, nếu như vẫn luôn có một người có thể ở bên mình cảm giác nhất định sẽ rất tốt, mẹ Sở khi còn sống thật sự thương cậu như con ruột, khi bà qua đời cậu còn rất nhỏ, đối với một đứa trẻ mà nói, đột nhiên mất đi mẹ, nỗi tuyệt vọng chẳng khác nào trời đất sụp đổ, sau đó trong lúc bất chợt cậu lại bị báo cho biết mình cũng chẳng phải là con trai ruột của Sở Gia Đức, cảm giác đó, thật sự làm cho cậu có cảm giác như bị toàn bộ thế giới từ bỏ...
Tim cậu như bị ai đó bóp, ngay cả hít thở cũng khó chịu, cậu cố gắng bình phục một chút tâm tình, ừ một tiếng.
Hy vọng lần này vận mệnh sẽ không đùa giỡn cậu nữa, cậu cũng có thể có một người luôn bầu bạn bên mình.
Một lát sau, Sở Nghiễm Ngọc mới tỉnh táo lại, còn nói: "Tình cảm của Đường Huyền đối với Đường Viêm là tình cảm gì? Tôi luôn cảm thấy nếu chỉ là tình anh em mà nói, thì cũng hơi quá mức rồi." Nói không nên được cảm giác.
Tư Thần nghĩ một chút rồi nói: "Hẳn là yêu, cậu ta chưa từng nói với anh, nhưng có lúc anh nhìn cậu ta, cảm giác như đang được nhìn thấy chính mình."
Sở Nghiễm Ngọc ngơ ngác, tựa như không ngờ rằng tại sao anh lại đột nhiên dời đề tài lên người mình..
Có điều thực ra cậu vẫn luôn khá tò mò, Tư Thần hình như cũng không phải là tự dưng có ý kết hôn với mình, cũng không giống như là coi trọng tài phú của nhà họ Sở, muốn thông gia với nhà họ Sở, vậy anh rốt cuộc là tại sao lại làm vậy? Cũng là bởi cái gọi là tình yêu trong miệng anh sao? Nhưng yêu rốt cuộc là thứ gì? Sở Nghiễm Ngọc cũng không hiểu lắm.