Chương 52
Trung thu này, một nhà ba người vượt qua ở phòng bệnh.
Vốn Tư Thần còn muốn đưa họ về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, với anh mà nói, chút vết thương nhỏ trên người ấy là không đáng kể chút nào, trước kia anh đã chịu nhiều tổn thương không biết là nặng hơn thế này mấy lần. Sở Nghiễm Ngọc cũng không phản bác anh, chỉ là cố tình chọt một vết thương tương đối sâu trên đùi anh một chút, cười hì hì hỏi ngược lại anh: "Không sao chứ?"
Tư Thần thực ra không thấy đau lắm, nhưng dáng vẻ kia của Sở Nghiễm Ngọc làm cho anh cảm thấy nếu như mình gật đầu, kết cục có thể sẽ rất thảm, thế nên vô cùng thức thời ngậm miệng lại.
Sở Nghiễm Ngọc rất hài lòng đối với sự thức thời của anh, chuyện lần này y còn chưa tính sổ với Tư Thần đâu, nếu dám nói ra nửa chữ "không", Sở Nghiễm ngọc thật không dám đảm bảo lửa giận trong lòng mình sẽ không phát tiết ra. Tuy việc này thực sự không thể hoàn toàn đổ lên người Tư Thần, nhưng trước giờ Sở Nghiễm Ngọc không phải là một người có tính tình tốt gì.
Vết thương trên người Tư Thần nói nặng cũng tính là nặng, nói không nặng cũng có thể coi là không nặng. Chủ yếu là bởi đều là vết thương bên ngoài cơ thể, nhìn có phần rất nghiêm trọng, khi xe rơi xuống vách núi, anh vì muốn thoát thân, trên người có rất nhiều miệng vết thương lớn, chảy không biết bao nhiêu máu. Đây là chuyện dùng thân thủ của anh cũng không tránh được thương tổn, Sở Nghiễm Ngọc không dám tưởng tượng nếu như Tư Thần chỉ là một người bình thường thì bây giờ người mà y thấy sẽ có bộ dạng gì nữa.
Vết thương chỉ cần điều dưỡng tốt là được, lượng máu bị chảy kia Bạch Hạc cũng đã mang đan dược cho anh bù đắp lại, thế nhưng Sở Nghiễm Ngọc lại không dám coi thường, nhỡ xử lí không tốt, lây nhiễm gì đó thì phải làm sao? Đồ vật mà y mất đi đã nhiều lắm rồi, thứ có trong tay lại không có bao nhiêu, thật sự không muốn mất đi bất kì thứ gì nữa.
"Hai người không về, vậy để chú Tần mang đồ tới nhé? Dù sao cũng là Trung thu mà." Tư Thần kéo nhẹ tay y nhắc nhở. Gian phòng bệnh này chính là phòng bệnh một người tốt nhất trong bệnh viện, thế nhưng dù tốt thế nào thì cũng vẫn là phòng bệnh, hôm nay lại là lễ đoàn viên, sao anh đành lòng để vợ con mình ở lại chỗ thế này với mình.
Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, gọi điện cho chú Tần. Chú Tần làm việc là cẩn thận nhất, sau khi nhận điện thoại xong, ông bảo người hầu gói cơm canh đã nấu xong vào, cũng chuẩn bị các loại đồ ăn, bánh Trung thu trong nhà, cuối cùng cũng không đến nỗi để cho một nhà ba người chỉ có thể giương mắt nhìn trong phòng bệnh.
Món ăn rất phong phú, có điều khu phòng bệnh chắc chắn sẽ không cho phép nhiều người ở lại cùng ăn, mấy người chú Tần đành phải về nhà đoàn tụ. Vốn đã thỏa thuận xong xuôi, nhóm rắn đen nhỏ và Bạch Hạc hôm nay đều cùng đến bệnh viện thăm họ, cũng chỉ có thể tạm thời đi về, cũng may quan hệ của chú Tần với họ tốt, thế nên ăn ở nhà thì cũng không khác gì.
Sở Nghiễm Ngọc gảy gảy thức ăn, cuối cùng cũng không biết người bệnh là Tư Thần có thể ăn được thứ gì, buồn bực tới khó giải thích, lại thở dài một hơi.
"Không sao, chỉ cần không phải là thức ăn có tính kích thích quá mạnh thì đều không sao cả." Tư Thần thấy y khó chịu, vội động viên.
"Thôi, để em đi hỏi y tá." Sở Nghiễm Ngọc bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng thực ra trong lòng cũng đã thấy hơi thất bại. Người ta cũng là đàn ông, thế nhưng trên phương diện này Tư Thần biểu hiện tốt hơn y nhiều, y cảm thấy bản thân cũng cần khắc phục một chút.
Ngày hôm nay Tư Thần có chút không dám chọc vào y, một cách khó giải thích, anh cảm thấy bề ngoài vợ mình trông bình tĩnh thế thôi nhưng bên trong lại đang ẩn chứa cả một ngọn núi lửa, có thể thấy tay đụng vào sẽ bạo phát, thế nên anh vẫn nên thức thời một chút.
Tư Cầu Cầu bây giờ còn chưa tự mình ngồi xuống được, đành nằm trong xe đẩy trẻ con của mình cười hì hì, cũng không biết một mình bé đang cười cái gì. Tư Thần dịch tới bên giường, đưa ngón tay nhéo khuôn mặt nhỏ của bảo bối, Tư Cầu Cầu còn tưởng là có người muốn cho mình ăn gì đó, há miệng a a cắn tới.
Đáy mắt Tư Thần lướt qua ý cười, bắt được cái tay đang giơ lên của con.
Dù không được ăn nhưng hôm nay Tư Cầu Cầu có lẽ là thấy được cả hai ba ba nên rất hưng phấn, miệng cười khì khì tới không ngậm miệng lại được, hai cái chân đạp đạp, miệng nhỏ của toe toét.
Tư Thần thấy thì ý cười trong mắt càng đậm thêm, đây là con trai anh, là con trai của anh và Nghiễm Ngọc, đây là điều mà một năm trước dù có tưởng tượng anh cũng không tưởng tượng ra.
Bởi vì hôm nay là Trung thu, y tá trực ban tâm tình không tốt. Có điều bởi Sở Nghiễm Ngọc đẹp trai, khi nói chuyện với phụ nữ cũng luôn ôn hòa mang ý cười, mấy người y tá nói chuyện với y vài câu, tâm tình cũng tốt hơn, cẩn thận nói cho y biết món gì ăn được, món gì không ăn được, còn phân tích nguyên nhân cho y, cực kì nghiêm túc.
Sở Nghiễm Ngọc âm thầm nhớ kĩ, cười híp mắt nói: "Cám ơn mọi người."
"Đừng khách khí." Các y tá nhiệt tình vẫy tay dùng mắt tiễn y đi, chờ sau khi y đi rồi mới kích động trao đổi.
"Ối chà, nghe nói là một đôi chồng chồng đấy, trông thật ân ái!"
"Đúng vậy, hơn nữa người trong phòng bệnh kia trông cực kì đẹp trai, kiểu ngầu ngầu ấy, chính là cường công x ôn hòa thụ nhỉ."
Một y tá khác lại nghĩ một chút rồi nói: "Tại sao em lại cảm thấy anh chàng đẹp trai vừa rồi trông lại càng giống nữ vương hơn nhỉ? Bề ngoài ôn nhu thực ra lại càng kiêu ngạo! Người trên giường bệnh thoạt nhìn mạnh mẽ, thực ra lại là một trung khuyển! Trung khuyển và nữ vương! Đáng yêu vlllll! Mọi người cũng biết trước đó em tới phòng bệnh thay thuốc đúng không, anh đẹp trai vừa rồi cứ như đại gia ngồi một bên, anh đẹp trai trên giường tuy rằng vẻ mặt không nhiều nhưng ánh mắt thì vẫn cứ nhìn anh kia chằm chằm, rõ ràng là mang theo vẻ mặt lấy lòng á!"
Những người khác cũng tưởng tượng một chút, không nhịn được kích động nắm tay, "Mẹ ơi, vừa nói đã thấy manh vcl ấy!"
Các y tá nhỏ giọng thảo luận chuyện mà chỉ các cô mới hiểu, Sở Nghiễm Ngọc đi rồi lại quay lại.
"Những món này chúng tôi vẫn chưa động tới, bởi anh ấy không ăn được nên cho các cô đấy, mọi người cùng nhau vui vẻ." Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt đặt mấy hộp đồ ăn lên quầy y tá, chào hỏi các cô xong thì đi.
Các y tá nhìn nhau, mở hộp ra, trong nháy mắt liền bị thức ăn phong phú bên trong làm hoa cả mắt, không nhịn được muốn ship nữ vương công... á, không được không được, nghịch CP sẽ bị sét đánh mất.
Tư Thần mới truyền vài bình dịch, thực ra không có khẩu vị gì, có điều anh không muốn để Sở Nghiễm Ngọc ngồi một mình, liền ngồi cạnh y, chầm chậm ăn. Sở Nghiễm Ngọc thực ra mới là người nửa đêm bị đánh thức, sau đó tâm tình lên voi xuống chó, lại chạy tới chạy lui, sáng không ăn, trưa tùy tiện vài đũa, lúc này tâm tình thanh tĩnh lại, vừa mệt vừa đói, ăn hơi nhiều.
"Anh cũng ăn nhiều một chút đi, như vậy cơ thể mới mau khỏe lại được." Bình thường khẩu phần ăn của Tư Thần khá nhiều, hôm nay lại chỉ chậm rì rì ăn vài đũa, Sở Nghiễm Ngọc ngồi cạnh nhìn, trong lòng vô cùng đau lòng. Bạch Hạc đã đồng ý với y, khi về sẽ luyện chế thuốc có thể trị vết thương, có điều luyện đan cũng không nhanh được như vậy.
Tư Thần có chút xin lỗi, nhìn y cười cười, nói: "Anh cố hết sức vậy..."
Sở Nghiễm Ngọc vốn thương anh, đương nhiên không nỡ bắt anh ăn nữa, cứ để anh tự làm theo ý mình.
Xe của Tư Cầu Cầu cũng được chuyển tới bên cạnh bàn ăn, nhưng tiếc là thằng bé quá nhỏ, ngoài sữa bột không mùi vị gì, bé không ăn được thứ gì khác.
"Ăn Tết là có thể ăn được một chút rồi." Tư Thần chậm rãi ăn, vừa ăn vừa bóp cái tay nhỏ của con, lập tức nhận được một nụ cười như thiên sứ từ con mình.
Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, cười đáp lại: "Ừ, ăn Tết nên ăn ở Bắc Kinh, tới lúc đó thằng bé có ông bà nội, còn có cả cụ nội, chắc là sẽ được chiều lên tận giời."
Tư Thầm mỉm cười gật đầu.
Hai người vừa nói chuyện, Sở Nghiễm Ngọc vừa cố gắng ăn chậm lại, lại muốn Tư Thần ăn cùng với mình thêm mấy đũa, bố sung dinh dưỡng.
Sau khi ăn uống no đủ, trước giờ vẫn luôn đè nén cơn buồn ngủ và mệt mỏi xuống, giờ Sở Nghiễm Ngọc không nhịn được nữa mà ngáp một cái, nói: "Em đi ngủ trước đã, buồn ngủ quá."
"Ngủ đi, anh ở đây." Tư Thần đau lòng hôn lên trán y, đặt người nằm ngang trên người, lần này Sở Nghiễm Ngọc thực sự bị dọa, mệt mỏi vô cùng nhắm mắt lại, trong chốc lát thế mà còn vang lên tiếng ngáy nhè nhẹ.
Tư Cầu Cầu được Tư Thần đút sữa, bé con như lây bệnh buồn ngủ của ba mình, cũng rất nhanh đã nhắm mắt lại thiếp đi.
Lần này đổi thành Tư Thần im lặng trông coi hai người, hai bảo bối của anh.
...
Bạch Hạc đã đồng ý luyện đan trị thương với Sở Nghiễm Ngọc, thế nên dù sau khi làm phép cho Tư Thần tỉnh lại, sắc mặt đã tái nhợt thì sau khi ăn bữa cơm đoàn viên ở nhà họ Tư xong, hắn vẫn về chỗ của mình, bắt đầu luyện đan.
Chỉ là đan dược trị thương cho người bình thường, dù sao cũng không phải là thứ gì phức tạp, chỉ tốn một buổi tối của hắn, đã luyện xong đan.
Ngày đó Bạch Hạc tốn khá nhiều sức lực, khi hắn đi từ trong phòng luyện đan ra, sắc mặt lại càng thêm tái. Ăn một viên đan dược vào bụng, hắn gọi kim điêu tới.
"Mang thuốc này xuống dưới chân núi, để họ đưa cho Sở Nghiễm Ngọc, ta hơi mệt, đi nghỉ một chút." Người làm phép cho Tư Thần kia vô cùng lợi hại, ngày đó Bạch Hạc liên tục dùng mấy lần phép mới có thể loại được phép thuật của đối phương, sau đó lại tập trung tinh thần chế thuốc cho Tư Thần, có chút chịu không nổi.
"Ngươi có khỏe không?" Kim điêu nhìn sắc mặt của hắn, có chút lo lắng.
"Không sao đâu, nghỉ một lát là ổn rồi, đừng lo." Bạch Hạc vung vung tay với nó, quay người trở lại phòng nghỉ của mình.
Kim điêu đành phải ngậm đồ đi tới biệt thự lớn. Chú Tần thấy nó lập tức đi tới, cười hỏi: "Đã ăn gì chưa? Có muốn ta chuẩn bị thức ăn cho mi không?"
Kim điêu đặt bình ngọc đựng thuốc tới trước mặt ông, đồng thời giao tờ giấy Bạch Hạc viết cho ông.
Chú Tần vừa nhìn tờ giấy đã hiểu rõ kim điêu đây là đi giao đồ thay Bạch Hạc, ông thả bình thuốc trong tay xuống, nói: "Tôi sẽ mang tới cho mấy người thiếu gia, cảm ơn cả hai nhé."
Kim điêu liếc mắt nhìn ông, giương cánh bay về núi.
Chú Tần nhìn theo bóng dáng nó bay đi, gọi tài xế lái xe, tự mình mang thuốc tới bệnh viện.
Sở Nghiễm Ngọc ngủ từ chạng vạng ngày hôm trước tới tận sáng sớm ngày hôm sau, khi mở mắt ra thấy Tư Thần hiếm có lúc lại chưa ngủ dậy, Tư Cầu Cầu cũng đang nằm trong xe đẩy của mình ngủ khò khò, cái miệng hồng hồng hơi phồng ra, khóe miệng còn dính chút nước miếng. Sở Nghiễm Ngọc cười khẽ một tiếng, chậm rãi xoay người xuống giường, đẩy cửa sổ trong phòng ra, đổi chút không khí mới mẻ.
Mùa này ở Lan thành buổi sáng còn mang theo từng chút cảm giác mát mẻ, cây cỏ ngoài cửa sổ còn đẫm hơi sương, không khí ẩm ướt, hít thật sâu một hơi, lại thở ra, cảm thấy toàn thân đều được gột rửa một phen.
Khi chú Tần tới đây, Sở Nghiễm Ngọc còn đang do dự không biết có nên ra ngoài mua thức ăn hay không. Có thể coi đây là lần đầu tiên y tự tay chăm sóc người nằm viện, tưởng tượng tới bộ dáng Tư Thần nằm trên giường để y làm này nọ, liền nhịn không được nóng lòng muốn thử.
Có điều chú Tần tới đây, chắc chắn cũng mang theo bữa sáng do bếp trưởng trong nhà làm, căn bản làm cho Sở đại thiếu không có chỗ phát huy, điều này làm cho y hơi hụt hẫng.
"Đây là Bạch Hạc tiên sinh bảo tôi mang tới." Chú Tần đưa bình ngọc cho y, lại đưa tờ giấy kia cho y xem, bên trên có viết cách dùng.
Sở Nghiễm Ngọc nhận lấy đồ mà mắt sáng ngời, dùng sự hiểu biết của y về những đan dược kia của Bạch Hạc mà nói, có khi Tư Thần vừa dùng xong thuốc, vết thương trên người đã tốt trở lại hoàn toàn.
Khi Tư Thần ngủ dậy liền nghe lời y nuốt thuốc vào, đan dược kia vừa vào trong miệng, đã trực tiếp hóa thành một luồng khí mát, thuận theo họng trực tiếp chảy vào lục phủ ngũ tạng của anh, tứ chi bách hợi. Tư Thần kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn về phía Sở Nghiễm Ngọc đã đưa đan dược cho mình.
"Sao rồi, có hiệu quả không?" Sở Nghiễm Ngọc vội hỏi. Dù y rất tin vào đan dược của Bạch Hạc nhưng chuyện liên quan tới người mà mình để ý nhất, y đương nhiên vẫn rất lo.
Tư Thần cười cười với y, lại nói lại cảm giác vừa rồi cho y nghe, cuối cùng còn sợ y lo mà an ủi thêm, "Hẳn là rất hữu hiệu, anh cảm thấy miệng vết thương hơi ngứa."
Sở Nghiễm Ngọc do dự một chút, hỏi: "Hay là chúng ta mở băng ra xem một chút?"
Tư Thần gật đầu. Sở Nghiễm Ngọc liền nghiên cứu phần băng gạc băng chặt chẽ, gọn gàng lên vết thương của anh, thứ này... gỡ ra kiểu gì đây?
Tư Thần cảm thấy vợ mình như vậy rất đáng yêu, rụt chân lại nói: "Để anh tự gỡ ra đi."
Phương diện này Tư Thần chắc chắn có kinh nghiệm hơn y, Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, còn tránh sang bên cạnh một chút.
Thủ pháp gỡ băng của Tư Thần vẫn rất chuyên nghiệp, chờ tới khi băng gạc đã được gỡ ra hoàn toàn, Sở Nghiễm Ngọc cúi đầu đưa mắt nhìn, thấy không rõ lắm, lại hỏi: "Có phải là đã tốt hơn nhiều rồi không?"
"Là tốt hơn rất nhiều." Tư Thần nhìn kĩ một chút, lông mày nhướng lên thật cao, "Có vẻ như đã khép lại rồi."
"Thật sao?" Sở Nghiễm Ngọc vô cùng ngạc nhiên, nhưng y chỉ thấy các loại thuốc bôi lên vết thương nên căn bản không thấy rõ được.
Tư Thần gật đầu, cầm khăn lau khô nơi bị thương, vết thương dữ tợn đúng là đã không thấy đâu nữa, tựa như chưa từng bị thương vậy.
Sở Nghiễm Ngọc lộ ra nụ cười trên mặt, đây là vẻ mặt trước kia cơ bản y sẽ không lộ ra, dùng lời của y mà nói, vẻ mặt này quá ngốc, có lẽ trước kia y cũng không bao giờ có thể ngờ rằng mình cũng có ngày lộ ra nụ cười thế này.
Sự thật chứng minh thuốc của Bạch Hạc rất hữu hiệu, đúng là quá hữu hiệu. Có điều để cho an toàn, Sở Nghiễm Ngọc vẫn bắt Tư Thần ở lại trong bệnh viện thêm một ngày, đến tối, y tự mình dùng nước lau sạch thuốc trên vết thương của anh, xác định đã không còn vết tích gì, mới thả lỏng trái tim, phê chuẩn nói: "Về nhà thôi."
Được vợ tự mình phục vụ, Tư Thần vẫn có chút khó tin, Sở Nghiễm Ngọc hai ngày nay vẫn luôn vòng tới vòng lui xoay quanh anh, làm cho anh cảm thấy mình bị thương lần này đúng là rất đáng!
Có điều lời này anh không dám nói cho Sở Nghiễm Ngọc, chỉ là không nói ra cũng được, còn không cho anh vụng trộm vui vẻ trong lòng một hồi hay sao? Dù sao anh cũng muộn tao, người ta cũng không nhìn thấy được ý nghĩ trong lòng anh.
Chú Tần biết vết thương của thiếu gia mình nhanh như vậy đã khỏi hẳn, vô cùng hưng phấn, đối với thân phận "cao nhân" của thiếu gia Nghiễm Ngọc ông càng tôn sùng, thế nên căn bản không hoài nghi hay suy đoán gì cả, đặc biệt hưng phấn dặn bếp trưởng làm một bữa thật ngon, để hai chủ nhân bồi bổ sức khỏe, hai ngày nay mọi người đã thực sự bị dọa sợ rồi.
Sau khi về nhà, Sở Nghiễm Ngọc bắt đầu cân nhắc chuyện đi Bắc Kinh, liên quan tới hình vẽ bằng mực đỏ trên ngực Tư Thần, y không cảm thấy đối phương thấy nhàm chán nên mới vẽ nên, y nghĩ rất lâu, cuối cùng cho rằng đối phương làm vậy chỉ có một ý đồ, chính là cảnh cáo. Cảnh cáo họ, cho dù có là Tư Thần, đối phương cũng có thể dễ dàng lấy đi tính mạng anh.
Sắc mặt Sở Nghiễm Ngọc rất khó coi, y nhìn thấy dụng ý của đối phương, rồi lại đoán không ra vì sao đối phương muốn cảnh cáo họ? Là cảnh cáo Tư Thần hay cảnh cáo y? Họ đúng là miếng thịt bị đặt trên cái thớt của người ta! Chỉ có thể mặc người xâu xé mà không thể phản kháng lại!
Tư Thần thấy từ sau khi ra viện sắc mặt y cực kì không dễ nhìn, liền khoác một cái áo lên cho y, trấn an: "Đừng quá lo, đối phương không trực tiếp hạ sát thủ với anh, chắc chắn là có kiêng kị."
Sở Nghiễm Ngọc hiếm có lúc lại thở dài, "Loại kẻ địch này hoàn toàn không biết đến từ đâu, em thấy lo, đối phương nhằm vào chúng ta, ngay cả cơ hội phản kháng chúng ta cũng không có."
Tư Thần ôm y vào lòng, không tiếng động nói cho y biết, dù có thế nào, lúc nào anh cũng ở bên y cả.
Chuyện Tư Thần xảy ra tai nạn giao thông, nằm viện mới đầu không có ai dám nói cho Tống Lan Phục và Tư Hưng Quốc, mà vệ sĩ bên cạnh họ đều từ Bắc Kinh tới, Sở Nghiễm Ngọc vào lúc Tư Thần nằm viện đã dặn họ trước đừng nói ra ngoài, miễn cho mọi người lo quá. Giờ Tư Thần đã hoàn toàn không sao, hai người làm cha mẹ ở đó nhất định không gạt được, quả nhiên họ vừa mới về bệnh viện chưa được bao lâu, điện thoại từ bên kia đã gọi tới.
Sở Nghiễm Ngọc mượn cớ phải chăm con, cực kì không có tình nghĩa bỏ lại Tư Thần tự ứng phó một mình, mình thì bế con ở phòng bên nghe trộm.
Tư Thần ngoan ngoãn thành thật nghe Tư Hưng Quốc dạy bảo một hồi, cũng không dám nói câu nào, chỉ ở nguyên đó mà nghe. Tư Hưng Quốc nói anh xong, Tống Lan Phục lại nhận điện thoại, bà không dạy bảo anh gì nhiều, nhưng lời nói mang theo sự lo lắng của bà lại càng làm cho Tư Thần thấy khó chịu trong lòng.
Cúp máy, cảm xúc của Tư Thần hơi trầm xuống, lời của cha mẹ, làm cho anh hoài nghi điều mà anh vừa bắt đầu có thật sự vô dụng như vậy hay không.
Sở Nghiễm Ngọc nhìn dáng vẻ của anh, không cần đoán cũng biết hai người đã nói gì, an ủi vỗ về anh, tuy rằng họ cũng biết hai người lớn đã thương lượng sẵn, một người diễn vai chính diện, một người diễn vai phản diện, nhưng người làm cha mẹ vì mình mà phải lo âu, trả giá nhiều như vậy, người làm con trong lòng sao có thể không có cảm xúc gì.
Tư Cầu Cầu kêu a a hai tiếng, cơ thể nhỏ xoay xoay, lại đổi một cái tay khác thò tới chỗ ba mình.
Sở Nghiễm Ngọc nhét luôn bé con vào lòng Tư Thần, lại chọt cái mũi nhỏ của bé, cười thở dài một hơi, "Nhìn dáng vẻ bây giờ của chúng ta, liền biết sau khi thằng bé lớn lên chúng ta sẽ như thế nào, chúng ta chắc chắn cũng hận không thể treo con bên thắt lưng như khi còn bé, có điều cho dù có là vậy, chúng ta cũng đâu cam tâm tình nguyện được, phải không? Tư Cầu Cầu?"
Tư Thần sao có thể không hiểu y cố ý nói vậy là để an ủi mình, anh nở nụ cười với y, tâm tình cuối cùng cũng tốt lên.
Tuy Sở Nghiễm Ngọc nói muốn cùng đi Bắc Kinh với Tư Thần nhưng họ vẫn còn chuyện chưa xong ở Lan thành, kế hoạch cũng không đuổi kịp biến hóa.
Sở Nghiễm Ngọc đang tính kế hoạch phát triển sau khi đi Bắc Kinh, bỗng lại nhận được điện thoại từ một người đã lâu không hề liên lạc.
"Anh họ? Sao anh lại có thời gian gọi điện cho em thế?" Tuy rất bất ngờ, nhưng Sở Nghiễm Ngọc vẫn rất vui, đã lâu rồi y không gặp người anh họ này.
"Anh về nước rồi, chuẩn bị về Lan thành phát triển, đương nhiên là không thể quên mất cậu."
Giọng nói mang ý cười của anh họ Hoa Thiệu Nhiên vang lên từ điện thoại, Sở Nghiễm Ngọc cũng cười, "Vậy anh đến Lan thành chưa? Hay là tới nhà em ở luôn đi?" Người anh họ này từ nhỏ đã có quan hệ thân thiết với y, chỉ là sau đó ra nước ngoài du học, hai người có sự nghiệp bận bịu của riêng mình, cũng không liên lạc thường xuyên, sau đó Sở Nghiễm Ngọc bị tr.a ra không phải là con trai ruột của Sở Gia Đức, cũng trực tiếp chứng minh rằng y không có quan hệ máu mủ của nhà họ Hoa, khi đó Sở Nghiễm Ngọc trong đầu rất loạn, căn bản không biết nên đối mặt ra sao với những người thân này, thế nên cũng gần như là không liên hệ với họ nữa.
Không ngờ Hoa Thiệu Nhiên đột nhiên trở về, còn liên lạc lại với y, đương nhiên y sẽ không né tránh, hơn nữa, chính Hoa Thiệu Nhiên còn bằng lòng coi y là em họ, y càng không có lí do gì để tránh anh ta.
Hoa Thiệu Nhiên hơi khựng lại một chút, cười nói: "Không cần đâu, anh có chỗ ở rồi, vậy đi, lúc nào chúng ta tụ họp một chút? Đã nhiều năm rồi không gặp, anh nhớ cậu muốn ch.ết đây."
Sở Nghiễm Ngọc nhạy bén cảm nhận được anh ta có ý định bỏ qua lời mình nói, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ bây giờ anh ta đang ở nhà họ Sở, y cũng không quá để ý, cười nói: "Được, thời gian và địa điểm anh chọn nhé?"
"Được, vẫn quy tắc cũ, đi Ngọc Lan Hương đi, đúng lúc anh có một người bạn muốn giới thiệu cho cậu." Hoa Thiệu Nhiên nói xong câu cuối cùng hơi ngượng ngùng, cười hì hì một tiếng.
Sở Nghiễm Ngọc nhất thời nhướng mày, cười nói: "Bạn? Là bạn gái ấy hả?"
"Khụ, cậu vẫn thông minh như trước, ai, anh có việc bận, không nói chuyện với cậu nữa... tới lúc đó nhất định phải tới nhé, anh chờ cậu đó."
"Nhất định sẽ đến, anh yên tâm đi."
Sở Nghiễm Ngọc cúp máy, khẽ thở dài một hơi. Khi Tư Thần tan làm về nhà, mới vừa thay quần áo, cho con trai ăn sữa, lại nghe thấy tiếng vợ mình thở dài, thì liền đi tới hỏi một câu, "Sao lại thở dài? Quan hệ giữa em và nhà họ Hoa không phải là rất tốt sao?"
Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn anh một cái, cười nói: "Chuyện gì của em anh cũng hiểu rất rõ đấy nhỉ."
Tư Thần sờ sờ môi không lên tiếng, nhớ lúc đầu vì để hiểu rõ hơn về người trong lòng, anh đều tìm hiểu tới một mức nhất định về những người xung quanh y, có điều những chuyện này đương nhiên anh sẽ không thừa nhận.
Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt một hồi, nhìn tới làm người toàn thân đều không dễ chịu, mới ung dung thong thả nói: "Anh ấy về Lan thành, hẳn là Sở Gia Đức bên kia sẽ liên lạc với anh ấy đầu tiên, muốn tìm anh ấy làm thuyết khách đây mà."
Tư Thần nghe vậy cũng lo y không thoải mái, lo lắng nhìn y, anh biết Sở Nghiễm Ngọc thoạt nhìn hào phóng, thực ra y rất quan tâm tới người thân của mình, đặc biệt là sau khi mẹ y qua đời, y gần như coi người nhà họ Hoa như mẹ mình mà đối xử.
Sở Nghiễm Ngọc cảm nhận được sự quan tâm từ anh, lắc đầu cười nói: "Không sao đâu, tới lúc đó, rốt cuộc là ai thuyết phục được ai còn chưa biết được đâu."
Mấy ngày sau, tới ngày giờ mà Hoa Thiệu Nhiên đã hẹn, Sở Nghiễm Ngọc sáng sớm hôm đó đã dậy cùng Tư Thần ngồi lên xe ra ngoài. Hai ba ba đều đã ra cửa, nhóc con Tư Cầu Cầu đương nhiên không thể bỏ lại rồi, Sở Nghiễm Ngọc bế bé con lắc lắc một chút, cười nói: "Cầu Cầu của chúng ta hình như nặng lên rồi, cũng không biết là cao hơn hay là béo ra nữa."
Tư Thần bế Tư Cầu Cầu đặt vào chỗ ngồi chuyên dụng cho trẻ em trên xe, nói: "Cao lên, cao hơn trước kia một centimet."
Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy thì kinh ngạc hỏi: "Anh đã đo rồi?"
"Ừm." Tư Thần đáp một tiếng, đặt Tư Cầu Cầu ngồi vào xong thì ngồi xuống cạnh y, đóng cửa vào.
Sở Nghiễm Ngọc và Hoa Thiệu Nhiên hẹn ăn trưa với nhau, y và Tư Thần xuất phát sớm như vậy, chính là muốn tới công ty của anh xem thử, xem xem mình có giúp được gì không. Bây giờ thiết bị đã được mua về rồi, Tư Thần liền trở nên bận rộn, Sở Nghiễm Ngọc có lòng muốn tới Bắc Kinh sớm một chút, thường xuyên giúp đỡ anh một chút.
Các nhân viên trong công ty đã quen trong phòng làm việc của ông chủ lại xuất hiện nhiều hơn một bà chủ quản lí mọi chuyện, và một bé con, dù sao công ty này cũng hoàn toàn thuộc về đôi chồng chồng này, đương nhiên sẽ không ai nhảy ra chỉ trích gì họ cả.
Sở Nghiễm Ngọc vừa dỗ con, vừa giúp Tư Thần xử lí một vài văn kiện, điều này làm cho các thư kí tình cờ vào văn phòng một chuyến nhìn thấy thì trong lòng đều thấy bội phục, lại vô cùng yêu thích Tiểu Cầu Cầu luôn ngoan ngoãn không gây ồn, lúc rảnh rỗi, họ còn có thể cầm đồ chơi các thứ tới đây trêu bé con một chút.
"Được rồi, em tới Ngọc Lan Hương đây." Y đã xử lí xong một văn kiện, ném bút lên bàn, nói xong lại nghĩ một chút rồi thêm vào: "Hay là anh đi cùng em đi?"
Tư Thần thực ra cũng muốn đi cùng với y nhưng thiết bị bên kia nhà xưởng đã lắp đặt xong xuôi, anh làm ông chủ duy nhất, đương nhiên là phải đích thân qua xem một chút.
"Không được rồi, em cứ mang con đi cùng đi, mang cả vệ sĩ theo, cẩn thận một chút." Tư Thần đi tới bên cạnh y, khom lưng hôn lên trán y một cái.
"Vậy cũng được, em gọi thức ăn anh, anh ăn cơm trước đã." Sở Nghiễm Ngọc không yên lòng, y gọi thức ăn giao tới cho anh, y hiểu rất rõ về điểm này của Tư Thần, chỉ cần là cơm mình mua, anh nhất định sẽ ăn hết toàn bộ.
Quả nhiên Tư Thần nghe xong thì liên tục gật đầu, đối với chuyện gần đây vợ luôn quan tâm chăm sóc mình, Tư Thần vô cùng được chiều mà sợ, phải biết mới đầu anh cũng chỉ có thể đơn phương thầm thương trộm nhớ người này mà thôi, sau lại gặp may đúng dịp, dùng thủ đoạn không quang minh chính đại cưới người về, trong lòng Tư Thần không phải là không chột dạ, lúc ấy anh thậm chí còn có một vài suy nghĩ cực kì u ám, có phải là cả đời này, anh sẽ đều không có được trái tim của Sở Nghiễm Ngọc hay không.
Thế nên cuộc sống như thế này bây giờ với anh mà nói chính là thiên đường, anh còn dám không thành thật nghe lời vợ, vậy anh đúng là có nước trong đầu rồi.
Sở Nghiễm Ngọc gọi thức ăn ngoài cho anh, lúc này mới ôm con rời khỏi công ty.
Khi hai cha con tới Ngọc Lan Hương, Hoa Thiệu Nhiên cũng đúng lúc vừa tới, bên cạnh Hoa Thiệu Nhiên quả nhiên có một cô gái, dung mạo xinh đẹp, Sở Nghiễm Ngọc đưa mắt nhìn, cứ cảm thấy hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu.
Hoa Thiệu Nhiên cũng liếc mắt một cái đã thấy y, đang định chào hỏi, lại thấy một chiếc xe khác dừng lại sau xe của y, mấy người mặc tây trang vây xung quanh y, Hoa Thiệu Nhiên nhìn mà ngơ ngác.
"Anh họ, có phải là đi mấy năm không gặp, quên em rồi không?" Sở Nghiễm Ngọc cười vui vẻ đi về phía anh ta, phát hiện người anh họ này khác biệt rất lớn so với năm đó, cũng đúng, từ một sinh viên ngây ngô, bước chân vào nơi xã hội ngư long hỗn tạp, không có ai lại không thay đổi, không phải y cũng như vậy hay sao?
"... Vớ vẩn, em trai của anh, anh còn không nhận ra?" Hoa Thiệu Nhiên giơ tay vỗ vai y, lúc này lại để ý thấy trong lòng y còn đang bế một đứa bé, nhất thời cả kinh, vội thu tay lại, "Đây là con trai của em và... vị kia? Mới khoảng hai tháng tuổi thôi nhỉ?"
"Là con trai em, mới đầy hai tháng." Sở Nghiễm Ngọc cúi đầu trêu bé con trong lòng, nói qua quýt có lệ, "Cầu Cầu, đây là bác của con, sau này thấy nhớ phải chào nhé."
Hoa Thiệu Nhiên đè cảm giác kì lạ trong lòng xuống, cười nói: "Thằng bé nhỏ như vậy, sao mà nhớ được mấy thứ này." Anh ta vừa nói xong thì thấy bé con dùng đôi mắt đen láy nhìn về phía mình, anh ta ngẩn ra, phát hiện đứa bé trông giống em họ mình vô cùng? Đây không phải là con trai của... người kia hay sao?
Hoa Thiệu Nhiên còn dẫn người đi cùng, bởi giật mình vì đủ sự thay đổi xung quanh em họ mà quên cả bạn gái của mình, ngay cả việc giới thiệu đôi bên cũng quên mất.
Sở Nghiễm Ngọc cũng không tiếp tục nói về con mình nữa, chủ động hỏi: "Đây là bạn gái của anh họ hả?"
Hoa Thiệu Nhiên cũng tỉnh táo lại, có chút giật mình lại nhanh chóng đáp lại: "Đúng đúng, Nghiễm Ngọc, đây là bạn gái của anh, Đổng Nhạn Thanh, Nhạn Thanh, đây là em họ của anh, Sở Nghiễm Ngọc."
Đổng Nhạn Thanh có vẻ là một cô gái hoạt bát, nghe hai người cuối cùng cũng nhắc tới mình thì lập tức cười, chào hỏi Sở Nghiễm Ngọc, "Chào cậu, em họ, tôi đã sớm nghe Thiệu Nhiên nhắc tới cậu, không ngờ nghe tên không bằng gặp người thật, cậu còn đẹp trai hơn cả Thiệu Nhiên kể."
Sở Nghiễm Ngọc bắt tay cô, cũng cười nói: "Tôi cũng không ngờ anh họ lại có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, lần này đúng là anh ấy được lãi to rồi."
Đổng Nhạn Thanh nghe vậy thì che miệng cười, nói với Hoa Thiệu Nhiên: "Em cũng không ngờ là anh còn có một cậu em họ biết ăn nói như thế đấy, hai người trông cũng không giống nhau nhỉ."
Cô không biết trong lúc vô tình mình đã nói ra chân tướng, Hoa Thiệu Nhiên lúng túng ho khan một tiếng, nói: "Đừng đứng trước cửa nói chuyện nữa, mau lên nào, anh đã đặt phòng riêng rồi, chúng ta vào trong rồi nói."
Sở Nghiễm Ngọc thực ra cũng không để ý một chút nào, cũng phụ họa: "Cũng đúng, đây cũng phải là nơi nên nói chuyện."
Từ hồi còn là sinh viên Sở Nghiễm Ngọc đã thường xuyên tới Ngọc Lan Hương ăn cơm, nhân viên phục vụ đều nhận ra, sau khi dẫn họ vào cửa, đã có người mang một cái xe đẩy trẻ em tới, còn cầm trống bỏi, lục lạc tới để cho Tư Cầu Cầu chơi.
Hoa Thiệu Nhiên đứng cạnh nhìn mà thần sắc phức tạp, đợi nhân viên phục vụ đều đã ra ngoài rồi, anh ta mới hỏi: "Cậu ta đối tốt với em chứ?"
Sở Nghiễm Ngọc lắc trống bỏi chơi với con trai, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, nở nụ cười, "Anh à, em cũng đâu phải phụ nữ, lời này anh nói ra không thấy kì lạ sao?"
Thần sắc của Hoa Thiệu Nhiên càng thêm phức tạp, anh ta đương nhiên biết em họ mình không phải phụ nữ, nhưng chính bởi vậy nên trong lòng mới không dễ chịu. Đối với người em họ dung mạo đẹp đẽ, trí tuệ hơn người này, từ nhỏ anh ta đã chỉ có thể ngước nhìn, đúng, chính là ngước nhìn, bởi anh ta tự biết mình không thể nào đuổi kịp nổi được y, dù là bề ngoài, sự tài hoa hay gia thế, thậm chí là cả tính cách cũng không theo kịp nổi.
Lúc còn rất nhỏ, bởi quan hệ với mẹ Sở, khi họ đi chung, còn thường thường bị người ngoài đem ra so sánh với nhau, anh ta cũng bởi vậy trong rất nhiều năm, vẫn luôn đố kị, thậm chí là chán ghét người em họ này. Không có một đứa trẻ nào lại đồng ý bị mọi người coi thường, đáng buồn nhất, ngay cả chính nó cũng cho rằng mình không thể nào thắng nổi đứa trẻ kia...
Chỉ là tính anh ta vốn không phải loại người âm u, càng lớn lên, anh ta càng nhìn thấu được nhiều chuyện, con người vốn dĩ không giống nhau, đã như vậy, anh ta cứ nên làm chính bản thân mình, mình thế nào thì cứ giữ nguyên như thế, ai cũng là độc nhất vô nhị, không phải là tốt rồi hay sao?
Chỉ là anh ta có thế nào cũng không ngờ tới, nhiều năm sau đó, đối phương thế mà lại bị tr.a ra không phải là con trai của nhà họ Sở, cũng không phải là con ruột của cô mình, không phải là em họ của mình, lúc đó anh ta liền nghĩ, sao có thể có chuyện như vậy? Người em họ xuất sắc như thế, sao có thể là một đứa con trai của một nông dân bình thường?
Thế nhưng sự thật chính là như vậy, bằng chứng huyết thống chính xác rõ ràng đặt ở đó, không ai có thể thay đổi được. Sau nghe nói Sở Gia Đức gả em trai mình cho một người đàn ông, anh ta chỉ cảm thấy thật hoang đường, nhưng đối với sự thật lúc trước, anh ta cũng chẳng thể thay đổi được điều gì. Nhưng chỉ cần trong lòng vừa nghĩ tới, người em họ đã từng phong quang vô hạn này lại gả cho một người đàn ông, chung sống như vợ chồng với một người đàn ông, thì anh ta cảm thấy cực kì không dễ chịu, trong lòng khỏi nói lại càng thấy khó hiểu tới bao nhiêu, hôm nay khi tới đây, anh ta còn tự mình an ủi trong lòng rất lâu, mới không biểu hiện gì kì lạ trước mặt em họ, làm cho y lúng túng...
"Nói mấy chuyện này làm gì, không phải là tới để ăn cơm hay sao? Hai người cũng không động, để em gọi món vậy." Đổng Nhạn Thanh cười cầm lấy menu, lên tiếng cắt đứt bầu không khí kì dị giữa hai người.
"Lady first, đương nhiên là chị gọi món trước rồi." Sở Nghiễm Ngọc trước giờ vẫn luôn rất galant với phụ nữ.
Đổng Nhạn Thanh cười gật đầu, gọi xong chút đồ ăn, lại liếc nhìn bé con trong xe đẩy, cười hỏi: "Bé con có ăn được đồ ăn này không?"
Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu, "Tạm thời vẫn chưa, cháu nó vẫn còn nhỏ."
Đổng Nhạn Thanh gật đầu, Hoa Thiệu Nhiên cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự lúng túng của bản thân, cười khan hỏi: "Bé con đặt tên là gì vậy?"
"Vẫn chưa có tên chính thức, tên ở nhà thì là Cầu Cầu, em định tới Bắc Kinh rồi lại đặt."
Hoa Thiệu Nhiên nhớ ra điều gì đó, sờ sờ trên người, lúng túng nói: "Ai, lúc trước anh quên mất vụ này, cũng không chuẩn bị tiền lì xì cho cháu rồi." Anh ta đúng là không cố ý, chỉ là anh ta không ngờ rằng em trai lại mang cả con trai của người kia tới.
"Anh họ anh nói vậy cũng quá khách khí rồi đấy? Lại nói trước khi đến em cũng đâu bảo với anh là sẽ mang con tới, sao có thể trách anh được."
Hoa Thiệu Nhiên vẫn còn ngượng, hôm nay anh ta tới đúng là chưa chuẩn bị sẵn sàng, lời vốn muốn nói ra, một câu cũng không bật ra khỏi miệng được.
Anh ta tới đây, đúng là như Sở Nghiễm Ngọc đã đoán, chính là nhận lời nhờ vả của Sở Gia Đức, muốn khuyên Sở Nghiễm Ngọc hồi tâm chuyển ý, bởi Sở Gia Đức không biết đã tr.a ra thân phận thực sự của Tư Thần từ đâu ra, trong lòng lại bắt đầu có kế hoạch mới.
Những chuyện này, Sở Gia Đức đương nhiên không nói với anh ta, Hoa Thiệu Nhiên cũng chỉ tưởng là lão muốn thật tâm khuyên Sở Nghiễm Ngọc - người đã từng là con trai này không nên oán giận lão mà thôi.