Chương 48: Sự xâm phạm quá đáng
Gương mặt Mộ Yến Thần lan tràn sự đau khổ, mặt anh bị tát liền lệch qua một bên, vừa vặn ánh trăng chiếu sáng vết đỏ ửng một bên má.
Lan Khê thở hổn hển, nức nở dùng hai cánh tay mảnh khảnh chống thân thể.
"Mộ Yến Thần, anh đừng có quá đáng! !" Cô cắn nát đôi môi mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói xong cô vùng vẫy muốn đi xuống, hai bàn chân trắng bóng đạp mạnh trên mặt đất lạnh, tiếp mới xỏ vào đôi dép, hai tay đem nút thắt của chiếc váy ngủ cột chặt lại, run run lau sạch một giọt nước mắt vừa trào ra.
Nếu như cô biết mọi việc sẽ đến mức này, cô tuyệt đối sẽ không bị sự lạnh lùng pha lẫn ấm áp của anh hấp dẫn, ngu ngốc tự dấn thân vào nguy hiểm.
Cô nhất định sẽ tránh thật xa ra, không bao giờ mong muốn anh đối xử dịu dàng với mình.
Trong bóng đêm, cô giống như một linh hồn cô độc không nơi nương tựa, liều mạng chạy tìm chốn bình yên.
Trong chớp mắt, đại não của Mộ Yến Thần bị kích thích mạnh mẽ, anh thô lỗ bắt lại cánh tay cô. Lan Khê cảm giác như trời đất quay cuồng, đầu gối bị đập mạnh vào khay trà trên bàn. Cô hét lên một tiếng bi thống rồi té mạnh vào vòm ngực rộng rãi, hơi thở tràn ngập mùi thuốc lá pha trộn mùi rượu ập vào mũi. Cô cố gắng dùng hai tay nhỏ bé vịn chặt bờ vai anh, nhằm duy trì khoảng cách an toàn giữa hai người, cả người cố gắng nhích ra sau nhưng cái gáy mảnh khảnh liền bị chế trụ. Bàn tay to lớn của anh giữ chặt đầu cô, khuôn mặt anh cũng vội vàng kề sát lại.
"Quá đáng?" Đôi môi mỏng nhấn nhá từng lời, "Nếu như chỉ nói mấy câu đã là quá đáng, vậy em nghĩ hành động tiếp theo sẽ gọi là gì?"
Hô hấp của Lan Khê ngay lập tức bị đông cứng lại.
Liền sau đó, Mộ Yến Thần ép thân thể nhỏ nhắn của cô nằm dài ra ghế, cúi đầu tiến tới gần. Cô chỉ có thể ai oán một tiếng, môi nhỏ liền bị quắp lấy, mọi âm thanh đều bị nuốt hết vào trong miệng anh.
Môi cô mím lại thật chặt giống như vỏ sò khít khao. Mộ Yến Thần cũng không vội vàng, anh tàn sát trên môi cô xong, liền lấy tay bóp mạnh vào cằm cô. Cô đau đớn rên lên thì bị anh nhân cơ hội làm sâu thêm nụ hôn này. Mùi rượu nồng đậm cùng hơi thở đặc trưng của anh tràn ngập khắp khoang miệng, lưỡi anh ra sức công thành chiếm đất, bắt lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, dùng sức ʍút̼ thật chặt.
Lan Khê yếu ớt chống cự, liều mạng đẩy anh ra, nhưng hai cánh tay bị một bàn tay to lớn của anh giữ cố định trên đỉnh đầu. Thân thể mềm mại của thiếu nữ hoàn toàn bại lộ trước mắt anh. Làn da trơn láng từ cánh tay đến dưới hai nách hiện ra dưới sự mờ ảo của ánh trăng đêm, có tác dụng đánh sâu vào thị giác, dụ dỗ người ta phạm tội. Mộ Yến Thần ven theo khe hở dưới nách cô, tay vén váy ngủ thâm nhập vào bên trong. Khi bàn tay chạm được vào làn da mịn màng tươi mát, anh cảm giác được cô run mạnh lên, nhưng anh không thể dừng lại vì lòng bàn tay đã chạm vào áo ngực của cô.
.
Anh đẩy cái áo lên cao, giải thoát cho hai đóa hồng mai e thẹn.
Trên trán đổ đầy mồ hôi, anh càng say mê hôn cô sâu hơn. Nơi bầu ngực đẫy đà của thiếu nữ lưu lại dấu tay đáng sợ, lòng bàn tay anh dần dần thu nhỏ lại, từ từ nắm chặt đỉnh hồng mai như muốn nghiền nát nó.
Cô kịch liệt run rẩy, chuỗi nước mắt nóng bỏng ào ào chảy xuống làm thấm ướt những sợi tóc đang vương trên gương mặt.
Khoang miệng đột nhiên đau nhói!
Mộ Yến Thần trợn ngược hai mắt lên, những tia máu đỏ dần dần tản đi. Lan Khê đang ra sức cắn chặt lưỡi anh nhưng anh không hề né tránh. Ngược lại càng hôn mạnh thêm, trằn trọc ma sát trên môi cô. Anh muốn đem mùi vị của máu mình mớm hết vào miệng cô, để cô cũng có thể cảm nhận được nỗi lòng của anh—— trong tình yêu đầy đau đớn đầy tội ác này, ai mới là kẻ đau khổ nhất?
Tay anh tiếp tục vén lên vạt áo. Tay còn lại dùng sức tách hai đầu gối của cô ra, dò vào sâu bên trong, tìm kiếm chiếc quần nhỏ.
"Pằng" một tiếng, đèn trên lầu hai đước mở sáng lên.
Mảnh ánh sáng le lói, chiếu rọi bóng dáng của Mạc Như Khanh, bà đang khoác chiếc áo của Mộ Minh Thăng, vẻ mặt buồn ngủ mang theo chút nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi: "Yến Thần, con vừa mới về hả?"