Chương 43: Chúc mừng lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập công ty: tôi chấp nhận thua
Trong hội trường, ai cũng nín thở, hồi hộp, riêng chỉ có Hoàng Phủ biết ai sẽ là người thắng giải. Vì vậy, anh nghiêm túc nhìn Quý Tiểu Đông, chỉ thấy cô đang nhíu mắt giống như không quen với ánh đèn sân khấu. Đầu tiên là cô chớp mắt vài cái, sau đó cô lại cúi đầu xuống, hình như đang nhìn xuống mũi giày mình.
“Sinh năm 1982.”
Người chủ trì buổi tiệc hô to, thân thể quản lý Dương đột nhiên run lên, cô không thể tin được mình lại thua. Đối thủ của mình lại bằng tuổi với người đàn ông mà cô vẫn luôn yêu mến. Thật ra điều này cũng không quan trọng lắm, quan trọng là cô không chịu được mình so với người đàn ông có số tuổi lớn hơn rất nhiều. Cho dù cô không ngại kết hôn với một người chồng nhỏ tuổi hơn mình, nhưng Hoàng Phủ là con trai độc nhất, anh sẽ nguyện ý bên cạnh một người lớn tuổi hơn anh rất nhiều sao?
“Tất cả mọi người đều nghe, vì vậy người đoạt giải nhì năm nay sẽ là ——”
Đột nhiên, quản lý Dương mở miệng phản đối nói: “Chờ một chút.”
“Tiểu thư Dương, có phải cô có lời gì muốn nói?”
“Sinh nhật đều có ngày tháng năm, vậy tại sao các người chỉ căn cứ vào năm sinh rồi phán tôi thua? Tôi yêu cầu phải lấy luôn ngày tháng để so, nếu ai có hai điểm gần nhất thì người đó sẽ thắng.”
Sau khi nghe xong, người chủ trì trầm mặc một chút, ông ta nhanh chóng phản ứng nói: “Tiểu thư Dương nói cũng có lý, thưa Tổng Giám Đốc ngài cảm thấy như thế nào?”
“Vậy hãy làm như vậy.” Hoàng Phủ tỏ ý không quan tâm, nhún vai một cái, khiến các nữ nhân viên đứng ở dưới say đắm nhìn động tác đó của anh.
“Tốt, vậy kế tiếp nên so tháng sinh. Dương Mỹ Lệ sinh vào rằm tháng bảy, Quý Tiểu Đông sinh vào tháng 1, mà Tổng Giám Đốc cũng sinh vào tháng một. Lần này Quý Tiểu Đông thắng. Vậy Dương Mỹ Lệ có ý kiến gì đối với kết quả này không?”
Gương mặt quản lý Dương không che giấu nỗi thất vọng, nhưng cô không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng mọi người nên nói “Vậy tôi chấp nhận thua cuộc.”
“A, thật trùng hợp, người đó có cùng ngày tháng năm sinh với Tổng Giám Đốc, mà cô ấy lại trúng thưởng, hay là cô ấy có quan hệ gì đó với Tổng Giám Đốc.” Một nữ nhân viên sợ hãi than thầm.
Một thanh niên khác thấy vậy, nở nụ cười đầy hứng thú: “Chủ trì, tôi đề nghị ông so luôn ngày sinh đi, nói không chừng họ sẽ có cùng ngày sinh đó.”
“Đúng vậy, nhanh lên đi, chắc lại có sự trùng hợp nữa đó.”
“Đúng vậy, mau so ngày sinh đi, để chúng tôi biết rằng rốt cuộc kỳ tích có xảy ra hay không?”
Nhìn mọi người xôn xao phía dưới, người chủ trì cũng cảm thấy khó xử: “Thưa Tổng Giàm Đốc, cái này…”
Hoàng Phủ cũng không để ý điều này, nhưng anh cẩn thận nhìn ba mình, muốn ba cho mình ý kiến. Khi thấy ba gật đầu tỏ vẻ đồng ý, anh nhẹ nhàng trả lời”Tôi không có vấn đề gì, xem như cho mọi người một niềm vui.”
“Vậy cũng được. Thật ra tôi cũng sớm biết kết quả rồi, Die nd da nl e q uu ydo n, nhưng vì chưa được Tổng giám đốc cho phép nên không tiện công bố ra mà thôi. Hiện tôi đã được ngài cho phép nên tôi sẽ công bố đáp án đây. Tổng Giám Đốc và Quý Tiểu Đông có cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, sinh nhật của họ là ngày 26 tháng 1 năm 1982.”