Chương 82: Anh ta không phải là người mà là thần
Edit: Sóc Là Ta
Dưới sự giới thiệu của nhà tạo mẫu tóc, Quý Tiểu Đông quyết định làm kiểu tóc uốn lọn lớn, gợn sóng và nhuộm màu nâu nhạt.
Sau hai giờ, cô hài lòng rời khỏi trung tâm Tóc Đẹp với kiểu tóc lung linh, đầy hấp dẫn. Trở về nhà, cô bạn cùng phòng nhìn thấy kiểu tóc mới của cô, không nhịn được lấy tay dụi mắt như không tin người đứng trước mặt là cô bạn cùng phòng với mình.
“Tiểu Quý, tóc cậu nhìn kỹ thì thấy phía trên hơi rối, lại gợn sóng. Tớ có cảm giác cậu thật đẹp, thật quyến rũ như nàng tiên đang tỏa sáng bước ra từ trong mộng đó.”
Cô bạn ca ngợi không tiếc lời nhưng Quý Tiểu Đông vẫn vui vẻ nói: “Tớ đã xem xét kỹ lưỡng rồi nhưng cũng không ngờ tay nghề của người thợ lại giỏi đến vậy. Tớ nhìn phía sau, rõ ràng khác lúc trước rất nhiều.”
“Cậu có thể nhìn thấy phía sau à?”
“Người thợ cầm gương phía sau cho tớ xem, cho nên tớ có thể thấy.”
“Ừ, thật sự rất đẹp, hơn nữa màu rám nắng cũng rất thích hợp với cậu. Hiện giờ, tớ thấy cậu giống phụ nữ Hàn quốc, vừa nhã nhặn lịch sự lại có duyên. Tiếc là óc tớ quá ngắn, nếu không tớ cũng muốn đổi một kiểu tóc mới đấy.”
Quý Tiểu Đông cũng tốt bụng đề nghị: “Cũng không có vấn đề gì, cũng có nhiều kiểu tóc ngắn nhưng không biết cậu có thích hay không thôi.”
“Tớ cũng thích tóc ngắn có thêm chút màu sắc nữa thì tốt. Dù sao tớ cũng không phải loại phụ nữ hiền thục.”
“Vậy tối mai cậu đi đến khu nhà đối diện, có trung tâm Tóc đẹp mới mở. Tớ nhớ có nhiều kiểu tóc ngắn kiểu Nhật rất đẹp. Hơn nữa, tiệm đó mới khai trương nên giảm 5%. Rất đáng đồng tiền đó nha.”
“Thật sao? Trời ạ! Vậy ngày mai tớ nhất định tới đó. Cảm ơn cậu thông báo cho tớ biết tin này.”
Sau khi cô bạn cùng phòng vui vẻ rời đi, Quý Tiểu Đông cầm gương lên soi mặt mình, cho đến khi nước mắt từ khóe mắt bắt đầu chảy ra thì cô mới thôi.
Một tuần mới lại đến, mặc dù Quý Tiểu Đông muốn xuất hiện trước mặt mọi người với dáng vẻ mới nhưng lúc này cô nghĩ mình cũng nên tránh tiếp xúc với nhiều người. Bác sĩ có dặn cô nên vệ sinh kỹ lưỡng mắt mình.
Khi cô tự tin bước vào phòng làm việc của bộ phận hành chính, đồng nghiệp Tiểu Long là người đầu tiên phát hiện cô đổi mới hoàn toàn.
“Cậu là Tiểu Quý sao?”
“Là tớ đây, không phải cậu không nhận ra tớ đấy chứ?”
“Ôi trời, tớ còn tưởng có mỹ nhân xinh đẹp nào mới vào đấy chứ. Hôm nay cậu thật sự rất xinh đẹp.”
Dĩ nhiên Quý Tiểu Đông hiểu từ “mỹ nhân xinh đẹp” không phải là một lời khen ngợi nhưng cô cũng hiểu Tiểu Long cũng không có ác ý châm chọc mình. Với lại, cô ấy còn nói thêm câu sau như rót đường vào tai cô.
“Cám ơn cậu, tớ cũng cảm thấy thế.”
“Vậy Tiểu Quý, cậu có thấy mắt cậu lớn hơn bình thường hay không mà còn có chút sưng đỏ nữa? Hay cậu bị dị ứng với thuốc nhỏ mắt?”
“Dĩ nhiên không phải, mắt sưng là vì ngày hôm qua tớ làm tiểu phẫu mắt. Bây giờ tớ đã thấy rõ hơn trước nhưng vẫn còn chảy nước mắt nhiều.”
“Cậu đi làm giải phẫu rồi hả? Sao rồi? Có hài lòng không?”
“Tổ trưởng Lưu giới thiệu cho tớ một bệnh viện, là nơi em gái cô ấy đã từng làm. Tớ nghe nói rất được nên cũng muốn tới làm thử. Quả thật tớ rất hài lòng.”
Tiểu Trần cũng bị cận thị, cô đỡ kính lên, cảm thấy hứng thú hỏi: “Nếu hiệu quả tốt như vậy, vậy lệ phí có đắt không?”
“Trước khi tới bệnh viện này, tớ cũng đã hỏi thăm về giá cả. Tớ thấy bệnh viện nhân dân có giá đắt nhất, hiệu quả cũng tốt, thái độ phục vụ ân cần. Bác sĩ và hộ lý rất chuyên nghiệp, lại nhiệt tình, không giống như lời đồn rằng chỉ là một bệnh viện lạnh lẽo, vô tình.”
“Nếu vậy, tớ cũng nên suy nghĩ lại, thật ra tớ muốn bỏ mắt kiếng lâu rồi. Tớ đeo cũng hơn mười năm rồi, cũng đã từng sử dụng một số loại trị liệu khác nhưng đều không có kết quả.”
“Vậy tớ chờ cậu khỏe lên để xem mắt cậu thế nào, sau đó tớ sẽ suy nghĩ lại.”
Một người đồng nghiệp khác cũng lại gần hỏi: “Tiểu Quý, tớ cũng có cảm giác mắt cậu to hơn ngày thường. Chẳng lẽ bác sĩ nhân cơ hội này phẫu thuật mắt cho cậu từ một mí thành hai mí để cậu nhìn cho rõ?”
“Mắt tớ vốn hai mí mà. Nếu phẫu thuật thì sẽ biến thành quái vật ba mí rồi sao. Lúc trước, bởi vì cận thị nặng nên luôn nhíu mắt. Bây giờ mắt tớ thấy rõ, dĩ nhiên tớ phải mở to để nhìn thế giới rõ ràng hơn.”
“Tinh thần cậu có vẻ thoải mái hơn rồi. Đầu tiên là trúng giải thưởng lớn, sau đó lá chữa mắt hết cận thị. Cuối cùng lại đổi kiểu tóc khiến mình xinh đẹp hơn. Mùa xuân cũng sắp đến, nói không chừng số đào hoa của cậu cũng sẽ đến.”
“Bất kể người khác có nhận ra sự thay đổi của tớ hay không, nhưng ít ra tớ cũng sẽ tự tìm ý trung nhân của tớ và tớ nhất định sẽ đoạt lấy anh ta.”
“Hiện giờ, công ty chúng ta có hơn ngàn người, mà Tổng giám đốc đẹp trai nhất. Cậu định chiếm đoạt anh ấy sao?”
Nói đến Hoàng Phủ Chính, Quý Tiểu Đông nhớ lại lần gặp nhau trước ở vùng ngoại ô nhưng đây chỉ là cảm giác bí mật của cô về anh mà thôi.
“Anh không phải là người, mà là một vị thần, tớ không thể với tới được. Tớ chỉ muốn đứng xa xa để thưởng thức thôi, cũng không muốn cạnh tranh với bất cứ ai. Dù sao tớ cũng không có tư cách tranh giành với người khác.”
Mặc dù cô tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng cô cũng đang dậy sóng. Cô đang nghĩ đó là cảm giác gì thì nghe các đồng nghiệp bàn luận về kiểu tóc mới của mình nên cô cũng nhanh chóng quên đi, hoà nhập vào cuộc bàn tán sôi nổi cùng với đồng nghiệp mình.
Quý Tiểu Đông được mọi người khen ngợi hết lời, ngay cả người khó tiếp cận như quản lý Dương cũng phải gật đầu công nhận kiểu tóc rất hợp với cô.
Đến tối, sau khi ăn cơm xong, cô thấy cô bạn cùng phòng vừa làm tóc trở về, cảm thấy mái tóc cũng rất hợp với cô ấy. Kiểu tóc khiến cô ấy vừa ngọt ngào lại vừa đáng yêu khiến cô mở lời khen ngợi.