Chương 95: Cô không có thì người khác cũng đừng mơ tưởng
"Anh tha thứ cho em, thật là tốt quá. Em cũng không ngờ ngay cả số liệu nhỏ như vậy mà anh cũng chú ý, khó trách anh quản lý tập đoàn Thái Tử này tốt như vậy."
"Cũng không có gì, anh nhìn bản báo cáo thấy có gì đó không đúng nên mới nhìn kỹ hơn. Lúc đó mới phát hiện ra lỗi sai của em."
"Đúng rồi, A Chính, ai đưa cho anh bản tài liệu kia vậy?"
Tuy Dương Mỹ Lệ biết việc này nhưng cô vẫn hỏi lại. Cô chớp mắt nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Chính, hy vọng sẽ có manh mối từ trên khuôn mặt của anh để chứng minh rằng suy đoán của mình không sai. Mặt khác, cô cũng hy vọng anh ấy sẽ phủ nhận mối quan hệ giữa anh và Quý Tiểu Đông, thẳng thắn nói với cô rằng anh và cô ấy không quen cũng như không làm bất cứ việc gì quá phận.
"Chính là Quý Tiểu Đông ở bộ phận hành chính đó."
"Sao anh biết cô ấy đưa tài liệu lên? Anh gặp cô ấy rồi sao?"
"Chính anh gọi thư ký Cung gọi điện thoại kêu cô ấy đưa tài liệu lên giúp anh. Vì hôm đó em nghỉ phép mà anh cũng không biết ai khácdie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. trong bộ phận hành chính nên anh đành nhờ cô ấy đem tài liệu lên cho mình."
"Anh biết cô ấy sao?"
Hoàng Phủ Chính không thích cảm giác bị tr.a hỏi nên anh thờ ơ trả lời: "Đúng vậy, anh có gặp cô ấy mấy lần trong công ty."
"Vậy anh cảm thấy cô ấy thế nào?"
"Em hỏi vấn đề này làm gì?"
Dương Mỹ Lệ cũng thẳng thắn trả lời: "Em chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, dù sao cũng chỉ xem như nói chuyện phiếm thôi mà."
“Cô ấy là người thật thà, chỉ vậy thôi."
"Sao anh biết?"
“Chỉ là cảm giác thôi, cô ấy là người trầm tính."
"Đúng vậy, cô ấy thuộc tuýp người an phận. À, anh và cô ấy đã từng nói chuyện rồi sao? Nếu không sao anh lại có ấn tượng với cô ấy như vậy?"
Dương Mỹ Lệ chẳng ngại ngần đặt ra một loạt câu hỏi với Hoàng Phủ Chính khiến anh bắt đầu cảnh giác. Anh nhìn cô lúc này giống như là một phụ nữ đang ghen tuông nhưng quả thật anh và Quý Tiểu Đông chưa từng làm chuyện gì quá đáng. Lúc này anh vì muốn bảo vệ Quý Tiểu Đông nên anh thờ ơ trả lời: "Mấy ngày trước cô ấy giúp anh đưa tài liệu lên nên anh có mời cô ấy vào phòng anh ngồi nói chuyện một lát."
"Hai người nói chuyện gì vậy?"
"Mỹ Lệ, sao em lại quan tâm đến vấn đề này?"
"Em cũng vì quan tâm tâm anh nên mới hỏi vấn đề này."
"Không có gì quan trọng cả, chỉ là bàn một chút về công việc thôi mà."
Ngược lại, câu trả lời của Hoàng Phủ Chính lại khiến Dương Mỹ Lệ có chút không yên lòng. Cô im lặng một lúc lâu, sau đó cô bắt đầu bịa đặt ra câu chuyện không có thật, nói: "Anh biết không? Em nghe các đồng nghiệp nói rằng cô ấy thích anh đó."
"Là ai? Quý Tiểu Đông sao?" Hoàng Phủ Chính như không thể tin được tin tức kia, hai người cũng chỉ mới nói chuyện vài lần, cũng chỉ như bạn bình thường. Nếu nói cô ấy thích anh thì quả thật là nói quá lên rồi.
"Đúng vậy đó. Hôm đó từ trong phòng làm việc bước ra, em vô tình nghe được các đồng nghiệp đang bàn luận về cô ấy. Thật ra cô ấy đã có bạn trai, nhưng kể từ khi vào tập đoàn Thái Tử cô ấy thầm mến anh còn nói chia tay bạn trai cũ rồi. Hiện giờ em nghi ngờ cô ấy cố tình hắt nước vào người anh là có chủ ý đấy."
"Anh thấy không phải đâu, nhìn cô ấy đứng lên rất bình thường chẳng có chút gì giả dối cả, hon nữa sao cô ấy biết được anh sẽ đi ngang qua đó?"
"Em không có chứng cứ nên em không thể nói gì nhưng em cũng muốn anh suy nghĩ kỹ về cô ấy. Nếu cô ấy không thích anh thì sao lại muốn tặng hoa cho anh vào ngày sinh nhật của anh đây?"
Đến đây, Hoàng Phủ Chính bị câu hỏi này làm anh khó xử. Chính xác là anh không thể phản bác câu hỏi này được nữa. Có lẽ Quý Tiểu Đông còn có nhiều bí mật mà anh chưa hiểu hết được.
"Anh cũng không rõ lắm. Đúng rồi, em còn nghe các đồng nghiệp bàn luận về cô ấy chuyện gì nữa không?"
"Cô ấy rất khéo nên họ cũng không trách cứ gì được cô. Em nghe nói vì muốn theo đuổi anh nên cô ta sẵn sàng từ bỏ bạn trai cũ đã quen nhau nhiều năm của mình. Em thấy cô ấy là người không tự lượng sức mình."
"Anh cũng không biết chuyện này có phải thật vậy hay không, nhưng nếu cô ấy thích anh thì đó cũng là tự do của cô ấy. Hơn nữa, trên luật pháp cũng không có quy định rằng không ai được yêu thích anh."
Nghe đến đây, Dương Mỹ Lệ bỗng cảm thấy bị kích động đến nỗi giọng nói cũng run run, cô lo lắng lặp lại hỏi: "Nghe giống như là anh cũng đồng ý cho cô ấy thích mình?"
"Không phải vậy, anh chỉ nói một câu thật lòng, chẳng lẽ anh nói sai?"
"Anh nói không sai nhưng em cảm thấy loại người có thể dễ dàng từ bỏ bạn trai quen nhau nhiều năm của mình thì thật là loại người xấu xa, không biét xấu hổ.”
Câu phê bình cuối cùng của Dương Mỹ Lệ khiến Hoàng Phủ Chính không nhịn được nữa, anh thẳng thắn nói ra ý đồ của Dương Mỹ Lệ,: "Anh hiểu rồi, Mỹ Lệ, hôm nay em tới là muốn biết lúc đưa tài liệu lên thì anh và cô ấy đã nói chuyện gì đúng không? Thật ra em đã sớm biết là cô ấy đưa tài liệu lên cho anh rồi chứ gì?"
"Đúng vậy, em đã sớm biết chính là cô ấy đưa tài liệu lên đây, nhưng theo những lời bàn tán của đồng nghiệp thì em thấy cô ấy quả là người không tốt nên muốn nhắc nhở anh một chút. Dĩ nhiên việc anh có muốn tiếp xúc với cô ấy hay không là tự do của anh, bất kỳ ai cũng không thể can thiệp."
"Anh hiểu điều này, anh sẽ chú ý hơn."
"Vậy thì tốt, về sau anh hãy giữ khoảng cách với cô ấy, nếu không em không biết cô ấy sẽ giở thủ đoạn gì để hấp dẫn anh đấy."
"Cám ơn em đã nhắc nhở, anh sẽ cẩn thận. Hiện tại anh chưa muốn yêu đương với bất kỳ ai, cho nên bất kể là ai, anh cũng sẽ không động lòng."
Thấy sự khích bác về Quý Tiểu Đông với Hoàng Phủ Chính đã thành công, Dương Mỹ Lệ thoả mãn trong lòng lại ngước nhìn thấy Hoàng die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. Phủ Chính giống như nói vậy chỉ để mình yên tâm nên cô cảm thấy bối rối. Trong lòng cô như chiếc lọ ngũ vị hương, cảm giác bối rối cùng với dao động đang hoà lẫn vào nhau khiến cô không biết làm sao? Rốt cuộc điều này có lợi hay có hại thì cô vẫn chưa biết.
Cô không ngờ một người tầm thường như thế lại chính là tình địch của mình, giờ đây Dương Mỹ Lệ chỉ hối hận vì mình đã dẫn sói vào nhà. Trong tình huống này, không phải cô không được lợi gì, phải biết nếu cô không có được đồ thì người khác đừng cũng mơ tưởng có được.
Mặc dù Hoàng Phủ Chính vẫn chưa biết được mục đích cuối cùng Quý Tiểu đông muốn tặng hoa cho mình là gì nhưng anh vẫn tin tưởng lúc phỏng vấn cô nói mình đã có bạn trai chỉ là vì muốn chìu lòng của quản lý Dương mà thôi. Hơn nữa, cô lại mời các đồng nghiêp ăn nhiều món ăn vặt vào lúc trúng thưởng như vậy mà các đồng nghiệp của cô lại nói xấu sau lưng cô. Thế chẳng phải người đáng thương là Quý Tiểu Đông sao?