Chương 62: Thất bại trong gang tấc

Đây thật đúng là một thiếu niên đáng thương. Kể từ sau khi Liễu Nghi Sinh trở thành sư phụ của Tây Môn Tình liền có thể tùy ý ra vào Tây Môn gia. Mục đích ban đầu của y là mượn cơ hội tìm hiểu chuyện 18 năm trước Tây Môn gia vứt bỏ hài tử, hiện tại cũng bắt đầu tò mò về chuyện của Tây Môn Tình, thuận tiện liền cùng nghe ngóng luôn.


Tây Môn gia không có nhi tử, chỉ có bốn thiên kim tiểu thư, độ tuổi trong khoảng 10 tuổi, nhưng mà mỗi người đều trổ mã duyên dáng yêu kiều, có thể đoán được đến khi lớn lên sẽ lọt vào bảng mỹ nhân trên giang hồ.


Tất cả thuộc về công của Tây Môn lão gia, lúc còn trẻ ông cũng là một mỹ nam tử cực kỳ tuấn tú, tuy rằng hiện tại đã bị năm tháng mài mòn, nhưng vẫn còn khí khái hiệp nghĩa đường đường, thế nên đẹp hơn nam tử trung niên không ít lần.


Tây Môn phu nhân lại là một mỹ nhân, nghe nói trước khi lấy chồng, chính là đại mỹ nhân đệ nhất của võ lâm. Sau khi được gả cho Tây Môn lão gia, vẫn không thể sinh được nam hài, chỉ cho ra đời ba nữ hài, cho dù có là như vậy, bà cũng không đánh mất sủng ái của Tây Môn lão gia, thậm chí Tây Môn lão gia còn không lập vợ nhỏ nối dõi tông đường, có thể thấy được tình cảm của phu thê hai người có bao nhiêu tốt đẹp, có bao nhiêu khiến cho người khác phải hâm mộ.


Những chuyện này đều do Tây Môn Tình nghe được từ mấy cuộc nói chuyện giữa đầu bếp và nha hoàn. Quanh năm các nàng phải làm việc vừa khổ vừa mệt, chỉ có thể bàn tán chút chuyện của chủ nhân để đỡ buồn mà thôi.


Nhưng lại có vấn đề phát sinh, nếu như dựa theo cách nói của Lưu Tam mắt lé, 20 năm trước Tây Môn gia đã vứt bỏ hài tử, tại sao hạ nhân đều nói Tây Môn phu nhân chưa bao giờ sinh con trai? Chẳng lẽ hài tử bị vứt bỏ kia không phải là con vợ cả mà là do thiếp sinh ra sao?


available on google playdownload on app store


Liễu Nghi Sinh đã từng gặp Tây Môn lão gia và Tây Môn phu nhân, đương nhiên không phải là cái kiểu gặp mặt đối mặt, mà là Tây Môn lão gia dẫn phu nhân ra ngoài, y đã nhìn thoáng qua đoàn người đang vội vã đó. Y thừa nhận là tuy hai người đã vào tuổi trung niên nhưng vẫn có thể xem như là một đôi bích nhân, nhưng y hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được phụ mẫu của mình là như vậy, một chút cảm giác thân cận cũng không có.


Tuy rằng chuyện của mình không hề có tiến triển, nhưng lại có chút thành tựu trong việc dạy dỗ Tây Môn Tình. Hài tử này cực kỳ thông minh, cho nên tiến bộ rất nhanh, gần như dạy cái gì liền nhớ được cái đó, càng hiếm thấy hơn chính là còn chăm học khổ luyện, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi đã nắm giữ được không ít kiến thức cơ bản về khinh công.


Từ từ, Tây Môn Tình cũng thân thiết với Liễu Nghi Sinh hơn, không còn câu nệ như lúc vừa mới gặp mặt nữa. Tây Môn Tình cứ như một tiểu động vật không hề có sức uy hϊế͙p͙, hoặc như mèo không có móng vuốt hay chó không có răng, ngay từ đầu cứ không ngừng cẩn thận sợ chỉ cần nhúc nhích đầu một cái liền bị người khác khi dễ, sau khi người ta thực sự đối tốt với y, y lại không chút đề phòng bày ra cái bụng mềm yếu nhất của mình lấy lòng đối phương, lại rất sợ bị đối đãi ác liệt.


Liễu Nghi Sinh yêu mến y, lại thưởng thức sự thông minh của y, biết y có địa vị thấp ở Tây Môn gia, thậm chí không có bất kỳ người nào đến nói chuyện với y, ăn mặc không khác gì hạ nhân, nhưng hiển nhiên y cũng không phải hạ nhân, cũng sẽ không có ai mời riêng sư phụ đến dạy võ công cho một hạ nhân cả. Liễu Nghi Sinh nhìn vóc dáng nhỏ bé của y mà tâm không đành lòng, cứ hay kêu Kỳ Thạc làm đồ ngon, hôm sau lấy cớ tập võ, tăng thêm phần ăn cho y.


Tây Môn Tình nào có được ăn các loại điểm tâm như xoa thiêu bao, bánh hoa quế bao giờ đâu, đây đều là mấy món mà bọn muội muội mới có thể ăn được, y có thể ăn cơm trắng màn thầu lấp đầy bụng đã là tạ ơn trời đất lắm rồi, hiện tại sư phụ đối với mình tốt như vậy, mỗi ngày còn mang theo món ăn cực ngon đến tăng phần ăn cho y, mỗi lần trở về y đều vừa ăn vừa khóc.


Liễu Nghi Sinh bất đắc dĩ, nhăn mặt nói: “Còn khóc nữa lần tới sẽ không có ăn.”
Tây Môn Tình hít hít mũi, cuối cùng cũng không dám khóc nữa.


Trừ ăn ra, Liễu Nghi Sinh còn đưa Tây Môn Tình một chiếc roi mềm cực xinh đẹp được mang theo lúc rời khỏi Kỳ Lân thôn. Tây Môn Tình kinh hỉ đến không biết nói gì, quả thực chính là yêu thích không buông tay.


“Tình Nhi, thực sự là con rất có thiên phú với võ học, tại sao để trễ thế này mới đi học? Nếu như bắt đầu học chút kiến thức cơ bản từ lúc 4 – 5 tuổi, có thể hiện tại đã có tu vi tốt rồi.” Chờ sau khi Tây Môn Tình thưởng thức đồ ăn xong, Liễu Nghi Sinh nhìn mặt trời thấy không sai biệt lắm, chứng lười biếng bắt đầu phát tác, vừa ngồi ở trong viện phơi nắng, vừa nói chuyện phiếm với đồ đệ còn đang chưa thỏa mãn.


Mấy ngày nay được y chăm sóc, thân thể Tây Môn Tình đã không còn nhỏ gầy, sắc mặt vàng vọt như lần đầu hai người gặp mặt nữa, mà thân thể bắt đầu cao lên, cả người đẫy đà có thịt hơn, sắc mặt cũng tươi tỉnh lên không ít. Nhìn qua như vậy, không ngờ tiểu đồ đệ của y lại lớn lên cực đẹp mắt, thậm chí không hề thua kém mấy tiểu thư của Tây Môn gia, đặc biệt là bộ dáng chân tay luống cuống đứng ở một bên, gương mặt đỏ bừng, đến cả y đều nghĩ sau khi lớn lên, còn không biết sẽ khiến cho công tử hoặc là tiểu thư nhà nào thất hồn lạc phách đây.


“Con cũng không biết nữa, chưa từng có ai hỏi con có muốn học võ công hay không, bỗng nhiên sư phụ liền từ trên trời giáng xuống. Đây nhất định là ông trời thấy con quá đáng thương, cho nên mới thưởng cho con nha.” Y nói đến tình chân ý thiết, y sống tới lớn như vậy, nhưng cũng chỉ có mình Liễu Nghi Sinh là người chân chính đối xử tốt với y mà thôi.


“Đứa ngốc, phụ mẫu con đâu? Cũng là người của Tây Môn gia hả? Sao không có ai lo cho con hết vậy?”
Tây Môn Tình lắc lắc đầu nói: “Mẫu thân thấy con liền đánh con, con đã không gặp người nhiều năm rồi. Còn về phụ thân… Bọn họ không cho con nói.”


“Tại sao không thể nói? Bộ phụ thân con nhìn không ra người sao?” Liễu Nghi Sinh cảm thấy buồn cười.


Tây Môn Tình do dự một chút, nếu như là người khác hỏi y, nhất định y sẽ không dám nói, nhưng hiện tại người hỏi y chính là sư phụ vẫn luôn đối tốt với mình, y không muốn lừa dối người, thế là y nhỏ giọng cẩn thận nói: “Sư phụ chúng ta ngoéo tay đi, nếu người không nói ra ngoài, con mới có thể nói cho người biết.”


Liễu Nghi Sinh nghĩ y vẫn còn trẻ con, cũng không cảm thấy bí mật có bao nhiêu to lớn, thế là vươn tay ngoéo tay với y.


“Phụ thân của con, kỳ thực chính là Tây Môn lão gia, chỉ là phụ thân không cho con nói với người khác, nếu như người khác biết được quan hệ của con với Tây Môn gia, sẽ trục xuất con khỏi Tây Môn gia, cho nên con chưa từng ra khỏi cửa, rất sợ bị người khác nhìn ra được.”


“Buồn cười!” Liễu Nghi Sinh nghe thấy vậy làm sao có thể ngồi yên cho được, y vỗ bàn một cái nói: “Đều là do phụ mẫu sinh ra, còn có đạo lý đã sinh ra mà không tiếp nhận được sao? Con trẻ vô tội, nhẫn tâm nhốt một mình con ở một nơi hoang vắng như thế, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không người hỏi thăm, còn không thể ra ngoài, đây là chuyện mà phụ mẫu phải cầm thú đến mức nào mới có thể làm ra được chứ?!”


Y thật sự phẫn nộ đến cực điểm, phẫn nộ đến mức ***g ngực không ngừng phập phồng, muốn đi đánh cho Tây Môn lão gia một trận, hỏi coi tại sao ông ta lại đối xử với nhi tử thân sinh của mình thế này.


“Sư phụ…” Tây Môn Tình thấy sư phụ như vậy, sợ đến sắp bật khóc, y liên tục lắc đầu nói: “Đây… Đây cũng không phải là lỗi của phụ thân con, đều là do số của Tình Nhi không tốt, cho nên không thể trách người khác được… Hôm nay có thể gặp được sư phụ, đã là nhờ ông trời phù hộ rồi, những thứ khác không còn quan trọng nữa.”


Rốt cuộc Liễu Nghi Sinh bị năng lực tự nhận xui xẻo cực mạnh của Tây Môn Tình dọa sợ rồi, trong lúc nhất thời còn chưa bình tĩnh lại được. Y lớn tới chừng này rồi, tuy rằng không thể nói là còn chưa từng ăn khổ một ngày, nhưng lúc ở chung với người khác còn chưa từng ăn qua nửa phần mệt. Ân oán tình thù, từ nhỏ đến lớn y vẫn tuân theo nguyên tắc có thù tất báo không cần nghĩ nhiều.


Ngày xưa lúc còn trẻ, có tinh thần trọng nghĩa, sẽ có lúc rất dễ xúc động, đa số thời gian không cần y phải làm gì cả, hai vị kia nhà y đã xung phong ra trận giải quyết trước cho y rồi.


Khi còn bé y không biết thân thể của mình có gì không giống với người bình thường, thậm chí còn không biết mình khác tộc với cả Kỳ Thạc Kỳ Canh, cho dù có như vậy cũng chưa từng bị đối xử không công bằng bao giờ, không có ai khi dễ, chướng mắt y chỉ bởi vì y là người ngoại tộc, nếu như thật sự có người nào dám làm như thế, cũng không cần đến y động thủ, hai huynh đệ đã sớm xé nát người nọ ra rồi.


Gần đây y mới biết được thì ra ở trong mắt người thường thân thể của mình khó coi tới mức đó, đến cả nuôi cũng không muốn, là một tồn tại cần phải vứt bỏ, thế nhưng như vậy thì đã làm sao? Người y yêu nhất còn không chê y, đương nhiên y cũng không cần phải tự ghét bỏ bản thân mình làm chi, thân thể là của ông trời cho, nếu như đến cả mình còn tự chướng mắt bản thân, vậy thì còn trông chờ gì ai đến trân trọng đây?


Cho nên Tây Môn Tình cứ dùng cách nói, cái gọi là số mệnh không tốt, như vậy là đáng đời, khiến cho Liễu Nghi Sinh cực kỳ không thích, y cau mày sờ sờ đầu đồ đệ nói: “Tại sao con lại cảm thấy vận mệnh của mình là phải như vậy nha? Rõ ràng Tình Nhi vừa thông minh vừa nhu thuận, nếu như con đều đáng kiếp không được phụ thân thừa nhận, bị mẫu thân đánh đập, vậy chẳng phải là một hài tử xấu xa như ta đã sớm bị sói tha đi từ nhỏ, ăn hết vào bụng luôn rồi sao?”






Truyện liên quan