Chương 70: Chuẩn bị đoàn tụ
Hai huynh đệ trao đổi ánh mắt, không do dự nữa, nói quyết định của mình ra cho Kỳ Thiên Hữu biết, không ngờ lại nhận lấy sự phản đối kịch liệt của Kỳ Thiên Hữu.
“Không thể! Phụ thân tuyệt đối không đồng ý!” Kỳ Thiên Hữu không cần suy nghĩ liền lớn tiếng cự tuyệt, “Các ngươi hai cái tiểu tử thối này thối bắt cóc bảo bối Tiểu Liễu Nhi của ta còn chưa tính, hiện tại còn định đưa hai tâm can tôn tử của ta đi luôn, để cho lão đầu tử ta đây cô đơn lẻ loi một mình ở trong thôn hay sao, thực sự, thực sự còn nhẫn tâm hơn cả Mộ Ngôn nữa đó!”
“Phụ thân.” Kỳ Thạc bất đắc dĩ lắc đầu, rót cho Kỳ Thiên Hữu một ly trà. Hắn liền biết phụ thân của mình sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy mà, chỉ có thể mong người hiểu được đại nghĩa, “Phụ thân nếu người không cho bọn con đi, chẳng lẽ người nỡ nhẫn tâm khiến cho Tiểu Liễu Nhi không được gặp hài tử, phải chịu nỗi khổ tương tư bọn con lâu dài hay sao?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi! Hiện tại họa lớn đã được giải quyết, Mộ Ngôn cũng sẽ không có loại suy nghĩ này nữa, hiện tại hai con cứ đón Tiểu Liễu Nhi trở về, lại tiếp tục sống những ngày tựa như trước đây, như vậy có gì không tốt chứ?” Kỳ Thiên Hữu đã gấp đến độ đứng ngồi không yên, hắn đứng dậy bước tới bước lui.
“Hừ, phụ thân người có dám chắc mình thập phần lý giải tế tự đại nhân hay không, có thể bảo đảm từ nay về sau nhất định tế tự đại nhân sẽ không lại đánh chủ ý lên Tiểu Liễu Nhi nữa không?” Kỳ Canh chen miệng nói, thấy cổ họng Kỳ Thiên Hữu động đậy, há mồm nhưng lại không có cách nào nói thành lời, hắn hừ lạnh một cái nói: “Lần này nhờ vận khí chúng ta tốt, A Thổ là người của Ma Quân, đương nhiên tế tự đại nhân không có khả năng lại để cho Tiểu Liễu Nhi và A Thổ xảy ra chuyện gì được, nhưng khó đảm bảo về sau sẽ không xuất hiện A Thổ thứ hai, thứ ba. Dù sao thì cách xử lý của ngài ấy chính là thương tổn đến Tiểu Liễu Nhi, con không yên tâm khi để cho Tiểu Liễu Nhi lại tiếp tục sống dưới mí mắt của tế tự đại nhân nữa.”
“Cái này…” Kỳ Thiên Hữu còn muốn nói thêm chút gì đó giúp cho Liễu Mộ Ngôn, nhưng lại bị Kỳ Thạc chặt đứt: “Phụ thân người suy nghĩ thử đi, kể từ khi người cắt đứt quan hệ, nói nặng với tế tự đại nhân, mấy ngày nay ngài ấy đã từng biểu hiện ra ý tứ biết vậy đã không làm bao giờ chưa? Thậm chí ngài ấy còn chưa từng quan tâm tới chuyện Tiểu Liễu Nhi có sống tốt hay không, người muốn bọn con phải làm sao để có thể tin tưởng là ngài ấy đã thay đổi triệt để, sau này sẽ không có suy nghĩ như vậy nữa đây?”
“…”
“Còn có, cho dù lời nói của phụ thân là thật, chỉ vì sốt ruột cho nên tế tự đại nhân mới nảy ra suy nghĩ như vậy, nhưng hành vi của ngài ấy đã tạo thành thương tổn chân chân thực thực cho Tiểu Liễu Nhi, cho dù bọn con nể mặt phụ thân, dỗ y quay trở về, nhưng liệu y có nguyện ý trở về hay không? Lúc đó y đều nảy ra ý nghĩ bỏ cả bọn con và hài tử lại, chỉ rời đi có một mình, nếu không phải thực sự thương tâm, làm sao mà y có thể nỡ làm ra chuyện như vậy được chứ?”
Kỳ Thạc nói có lý có tình, đương nhiên Kỳ Thiên Hữu cũng biết tính tình của Tiểu Liễu Nhi. Đối với người ngoài, nó là người có thù tất báo, ai dám khi dễ đến nó nó sẽ không bao giờ buông tha. Nhưng đối với phụ thân của chính mình, cho dù trong lòng nó có oán hận đến cỡ nào, cũng sẽ không thật sự trách móc nặng nề gì cả. Chỉ là nếu như bảo nó trở về, trước khi khúc mắc của hai người được giải quyết xong, hai phụ tử sẽ khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ.
Thở dài, Kỳ Thiên Hữu không tình nguyện nói: “Vậy một nhà 5 người các con cũng không thể sống tiêu dao khoái hoạt, quẳng một lão nhân đáng thương như ta đi đâu đây, hiếu tâm đều bị sói ăn hết rồi sao?”
Kỳ Thạc Kỳ Canh thấy phụ thân của bọn họ đã bắt đầu khóc lóc om sòm ăn vạ làm trò, biết mình đã nói gần xong chuyện rồi, thế là đều thở dài một hơi.
Kỳ Thạc tiếp tục dụ dỗ: “Sao bọn con có thể để người lẻ loi hiu quạnh ở lại trong thôn được nha, nếu như người muốn đi theo chúng con, vậy bọn con cũng không có ý kiến gì cả, người đi chứ hả?”
Nói lời vô ích, đương nhiên là hắn không thể đi rồi, không chỉ bởi vì hắn là tộc trưởng, phải thời thời khắc khắc ở cùng tộc nhân, mà còn bởi vì…
Được rồi, nói tiếp nữa thì cũng chỉ mất mặt mà thôi, tuy rằng biển hiện ra ngoài là quyết liệt với Liễu Mộ Ngôn, nhưng nếu bảo hắn thực sự quên y đi, thậm chí phải rời xa y chuyển đến nơi cách xa vạn dặm sinh sống, hắn không có cách nào làm được rồi.
Trông chừng ở bên cạnh y, hệt như sứ mệnh kể từ khi mình được sinh ra đời đã là như vậy, kể cả khi y đối xử với mình tệ bạc lạnh lùng còn chưa rời đi, hiện tại cũng sẽ không rời đi, vô luận lời nói lúc đó có bao nhiêu ngoan độc đi chăng nữa.
“Được rồi phụ thân, lần này bọn con đi ra ngoài, ngoại trừ đoàn tụ với con dâu của người ra, còn định giúp đỡ Tiểu Liễu Nhi tìm kiếm phụ mẫu thân sinh của y, vừa lúc, người có biết tế tự đại nhân đã ôm Tiểu Liễu Nhi từ đâu về không?” Kỳ Canh phất phất tay, hắn một lòng muốn đi gặp Tiểu Liễu Nhi, lười nói nhảm với Kỳ Thiên Hữu.
“Phụ mẫu thân sinh?” Kỳ Thiên Hữu nhíu cặp mày rậm anh khí, suy nghĩ một chút rồi nói, “Lúc Mộ Ngôn ôm Tiểu Liễu Nhi trở về cũng không có nói bao nhiêu chuyện về thân thế của Tiểu Liễu Nhi, chỉ nói là hài tử này bị người nhà từ bỏ nên mới đưa cho y, bởi vì thân thể của nó không được bình thường. Nghe qua, phải là một nhà giàu có, còn cụ thể là nhà nào thì chưa từng đề cập tới.”
Hắn đi vài bước, đột nhiên vỗ ót một cái nói: “Ta nhớ ra rồi, khi ấy mẫu thân của Tiểu Liễu Nhi là đệ nhất mỹ nhân của Khâm Châu, Mộ Ngôn còn từng cảm khái là hồng nhan bạc mệnh, rất có thể là sinh mẫu của Tiểu Liễu Nhi gặp phải chuyện bất hạnh gì đó, nên mới phải giao phó Tiểu Liễu Nhi cho y. Bất quá các con nhìn xem Tiểu Liễu Nhi lớn lên xinh đẹp như vậy, khẳng định phụ mẫu cũng sẽ không kém…”
“Thật tốt quá, biết được người của Khâm Châu là sẽ dễ tìm hơn rồi. Tiểu Liễu Nhi còn đang bận rộn ở bên Du Châu kìa.” Kỳ Canh quơ quơ nắm tay, cảm thấy cực kỳ vui vẻ vì đã nghe được đầu mối hữu dụng.
“Ừm, phụ thân, Tiểu Liễu Nhi cũng không phải ý chí sắt đá, chắc là sau khi giúp y tìm được phụ mẫu thân sinh giải quyết xong tiếc nuối bấy lâu rồi, y cũng sẽ muốn quay về thôn thôi. Đến lúc đó bọn con lại nói gần nói xa dỗ dành y, nhìn xem y có đồng ý trở về hay không. Chuyện trong thôn liền phiền phức phụ thân người chiếu cố rồi.” Kỳ Thạc giải quyết dứt khoát, nháy mắt với Kỳ Canh, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc lên đường.
Kỳ Thiên Hữu biết mình đã hết hy vọng, chắc chắn là không thể giữ được nhi tử và tôn tử rồi, hắn chỉ có thể ôm hai tôn tử ngoan hôn mãnh liệt, lắp bắp nói: “Nhất định tiểu bảo bối phải thường xuyên trở về thăm gia gia a, không thôi nhất định gia gia sẽ nhớ các con đến ăn không ngon, ngủ không yên, mọc cả tóc bạc ra luôn đó.”
Hai tiểu hài tử bị gia gia chọc cho cười hì hì, ông cháu ba người thân mật không ngớt.
“Nhi tử a, các con định thật sự không từ biệt với Mộ Ngôn sao? Cho dù y có làm sai đến cỡ nào nhưng vẫn rất tốt với hai nhi tử của bọn con mà, hai con cứ đi mà không từ biệt như vậy, có phải là có chút… Quá phận hay không?” Kỳ Thiên Hữu cẩn cẩn thận thận dùng tôn tử ra dụ dỗ.
Kỳ Thạc không có tiếp lời, Kỳ Canh đang vội vàng dọn đồ chỉ liếc mắt nói: “Phụ thân người giả khờ hay là khờ thật vậy? Nếu như tế tự đại nhân biết bọn con muốn đưa hài tử đi còn không ăn tươi tụi con luôn mới là lạ đó?”
Kỳ Thiên Hữu bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ nếu mấy đứa đi rồi y thật sự không có cách nào ăn tươi mấy đứa, thế nhưng đối với ta…
Hầy thôi kệ đi, dù sao quan hệ của hai người đã rớt xuống tận đáy cốc, cũng không có biện pháp nào kém hơn được nữa đâu.
Ở bên kia, Liễu Nghi Sinh đang hồn nhiên không hay biết chuyện mình sắp được đoàn tụ với người yêu và các con. Cuộc sống của y giản đơn mà phong phú, mỗi ngày dốc lòng dạy dỗ Tây Môn Tình, gần như là đã truyền thụ sở học cả đời của mình cho đồ đệ. Tây Môn Tình một chút cũng không cô phụ sự kỳ vọng của y, quan hệ thầy trò của hai người cũng càng ngày càng mật thiết, ở trong lòng của Liễu Nghi Sinh, Tây Môn Tình đã không chỉ là đồ đệ của y, mà còn là đệ đệ của y nữa, chỉ hy vọng mình có năng lực có thể bảo hộ hài tử nhu nhược này, không đến nỗi để Tây Môn Tình bị bọn muội muội như lang như hổ kia khi dễ nữa mà thôi.
Một ngày kia, Liễu Nghi Sinh vẫn đến Tây Môn gia tìm Tây Môn Tình như thường ngày, mới vừa vào cửa liền được quản gia thông báo, hôm nay Liễu sư phụ không cần đến dạy học, thân thể của A Tình không khỏe, vô pháp xuống giường, chờ đến khi thân thể y khỏe lại, sẽ thông báo lại cho Liễu sư phụ sau, đến lúc đó phiền toái Liễu sư phụ tới đây nữa.
Vừa nghe Tây Môn Tình bị bệnh, cặp chân mày xinh đẹp của Liễu Nghi Sinh liền nhíu lại, trong lòng thấy hơi lo lắng. Y biết thân thể của Tây Môn Tình vốn không quá tốt, thế nhưng hôm qua gặp nhau vẫn còn rất khỏe mạnh, khí sắc hồng nhuận, không thấy có gì khác thường cả, làm sao mà chỉ mới trải qua một đêm liền bộc phát bệnh nặng đến mức không xuống giường nổi luôn rồi?
Y lo lắng cho ái đồ, nói với quản gia: “Tình Nhi không khỏe, không bằng để sự phụ của nó đến chăm sóc, nghĩ đến chắc người của Tây Môn gia đều bận rộn, còn phải chừa người ra chăm sóc cho một bệnh nhân nữa cũng hơi bị khó, cho nên cứ để ta đến sẽ tương đối thuận tiện hơn.”
Lời này không khác gì Tây Môn gia bạc đãi Tây Môn Tình vậy. Sắc mặt quản gia trầm xuống, không nhịn được đáp: “Đa tạ Liễu sư phụ quan tâm. Bất quá dù sao đây cũng là chuyện của Tây Môn gia, Liễu sư phụ đừng xen vào việc của người khác sẽ tương đối tốt hơn.”