Chương 88: Trừng phạt hoàn tất
Hậu huyệt được ngón tay ôn nhu tách ra, Kỳ Canh cắm vào mới phát hiện tràng đạo đã là một mảnh nóng ướt, hai ngón tay tùy tiện trừu sáp ở bên trong một chút liền mang theo dịch ruột non ra ngoài, sớm đã làm xong chuẩn bị tiếp thu bọn họ rồi.
“Tiểu Liễu Nhi, cứ như vậy còn muốn nói mình không *** đãng sao?” Kỳ Canh hứng thú khai thác vài cái ở bên trong, dùng khuỷu tay kẹp lấy một cái chân của Liễu Nghi Sinh, vuốt ve vài cái từ bên hông, thắt lưng đỉnh một cái liền tiến vào cái chỗ tiêu hồn kia.
“Hmm ưm…” Tiếng rên rỉ của Liễu Nghi Sinh đều bị Kỳ Thạc nuốt vào trong miệng, cẩn thận ɭϊếʍƈ qua mỗi tấc non mịn trên môi y, khuấy toàn bộ nước bọt ngọt ngào dẫn nó vào miệng mình, phía dưới tìm lối vào, dùng đầu đỉnh to lớn tách cánh hoa ra, hung hăng cắn một cái vào đầu lưỡi y đồng thời cũng tiến vào tiểu huyệt trơn trượt đã sớm chảy đầy nước.
Khắp người Liễu Nghi Sinh đều bị mùi vị đặc hữu của hai giống đực bao quanh, y nằm nghiêng một bên, phía trước có Kỳ Thạc thao lộng trên dưới, hậu huyệt có Kỳ Canh ra vào không chút cố sức, hai tiểu huyệt trước sau đều nhanh chóng trướng đau, tuy đã vậy rồi nhưng vẫn nhịn không được phản bác lời Kỳ Canh nói: “Không có… Hmm không có *** đãng… Là các ngươi lộng ta… Ta mới như vậy…”
“Bảo bối, hai ta yêu sự *** đãng của ngươi, chỉ *** đãng cho các ca ca xem, bọn ta đều thích muốn ch.ết…” Để bày tỏ lòng yêu thích của mình, cự căn đang cắm sâu vào trong tiểu huyệt chặt khít ôn nhu bao bọc lấy mình của Kỳ Thạc bỗng nhiên hung hăng đỉnh vào hoa tâm một cái, cảm nhận bên trong nhịn không được bắn ra nước nóng tưới lên đầu điểu khiến hắn thoải mái đến mức da đầu tê dại.
“Hơn nữa thân thể Tiểu Liễu Nhi *** đãng như vậy, không phải là để cho các ca ca làm hay sao? Không thôi thường ngày biết làm cái gì đây?” Kỳ Canh cũng không chịu thua kém mà tìm đến điểm nhạy cảm trong tràng đạo, nghiền mạnh lên nó.
Trong chớp mắt Liễu Nghi Sinh bị khoái cảm quá phận ở cả hai nơi trùng kích, loại kích thích gấp đôi này quá mức cường đại, lại cộng thêm hai người không biết xấu hổ nói ra mấy lời hạ lưu, khiến cho y thấy vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào, cũng không biết là nên theo đuổi đi hưởng thụ cảm giác vui sướng khi được yêu tốt hay là hơi rụt rè một chút sẽ tốt hơn, tuy nhiên thân thể lại không tự chủ được mà hung hăng siết chặt lấy hai cái vật to lớn kia, lãng thủy không ngừng chảy ra khiến cho chỗ ba người kết hợp ướt đầm đìa, nhìn qua rất *** mỹ.
“Bảo bối ngoan, nói ngươi *** đãng, thích bị các ca ca làm một trận.” Kỳ Thạc đáng ghét cố ý dừng động tác trừu sáp lại, rút đại điểu ra tới tận miệng huyệt, nhìn bảo bối khả ái của hắn chỉ mới hưởng thụ được phân nửa đã bị buộc dừng lại, biểu tình vừa mị hoặc vừa khó nhịn, chủ động đè sát vào phân thân của hắn, thấy vậy miễn bàn tới chuyện đã khiến cho hắn cảm thấy có bao nhiêu thỏa mãn khi đạt được cảm giác chinh phục đâu.
“Hmm đừng mặc kệ ta mà… Tiến vào đi… Tiểu Liễu Nhi *** đãng, liền thích bị Thạc ca và Canh ca làm một trận… A…” Hai người nghe lời nói khả ái như thế mà còn nhịn được thì không phải là nam nhân luôn rồi, hai huynh đệ chân thành hợp tác, ăn ý mười phần, đồng thời làm đến nơi sâu nhất khiến cho âm thanh của y đều khàn đi, lại đồng thời rút ra đến tận miệng huyệt, lặp đi lặp lại vài chục lần như vậy, chỉ thấy cánh tay đang ôm Liễu Nghi Sinh của Kỳ Thạc đột nhiên siết chặt lại, thân thể y không ngừng chui vào trong lòng hắn, thừa nhận cự vật của bọn họ bị hai tiểu mật động kẹp đến không còn hình dạng, không biết từ khi nào đến cả thanh nha vẫn luôn cọ xát vào bụng của Kỳ Thạc từ nãy tới giờ đã phun ra một ít dịch thể, trong lòng thực sự là vừa ngọt vừa chua, hai tiểu huyệt càng mềm càng tê, nếu không phải y đang được hai người ôm lấy, sợ rằng đã không biết nên đặt tay chân ở đâu luôn rồi.
Hai huynh đệ bị mị thịt chặt khít ngâm đến nhuyễn hồ hồ, kẹp chặt thoải mái không ngừng, sao có thể không biết bảo bối của mình lại sắp bị bọn họ làm đến cực hạn, nghĩ đến hôm nay y đã phải vất vả còn bắn tận hai lần, cũng không muốn làm khó y thêm nữa, vào nhanh ra nhanh, mỗi cú đều đâm vào chỗ mẫn cảm, không quá bao lâu liền đưa Liễu Nghi Sinh đến cực lạc, mà chính mình cũng tinh quan rộng mở, bắn toàn bộ hùng tinh đã nhịn cả đêm vào trong thư huyệt và hậu huyệt của y, hưởng thụ khoái cảm huyệt bích không ngừng co giật xoa bóp cự vật khi cao trào, Kỳ Canh hôn lên cổ của bảo bối từ đằng sau, Kỳ Thạc ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ lên nước bọt bởi vì ban nãy quá kích động mà đã trào ra cả khóe môi.
Ba người tâm tâm sự sự, tâm hồn thể xác kết hợp một trận xong, còn đang muốn hưởng thụ dư vị mây mưa, chợt nghe ngoài cửa vang lên một tiếng nãi nãi nhuyễn nhuyễn: “Phụ thân… Đói bụng…”
Hài tử có thể không đói được sao? Mặt trời đều đã nhô cao rồi đây này!
Nếu như lúc này Liễu Nghi Sinh còn khí lực, tất nhiên sẽ đá hai cái tên hỗn đản đã hành hạ y thành như vậy xuống giường từ lâu rồi, thế nhưng hiện tại đến cả khí lực nhấc chân cũng không có, y lại còn bị hai nhi tử nhìn thấy bộ dáng mất mặt như vậy nữa, vì thế liền dứt khoát nhắm mắt lại trốn tránh hiện thực luôn.
“Ngươi cứ ngủ cùng bảo bối một lát đi, ta đi đút sữa cho hài tử.” Thân là nãi ba, phụ trách vấn đề ăn uống của một nhà năm người, sau khi Kỳ Thạc đắp chăn cho Liễu Nghi Sinh xong, bất đắc dĩ rời khỏi chiếc giường có nhuyễn ngọc ôn hương, đi sang hầu hạ hai tiểu tổ tông của bọn họ.
“Tiểu Liễu Nhi? Đã ngủ chưa? Hửm?” Kỳ Canh có thể độc hưởng tiểu thê tử, tự nhiên là tâm tình rất tốt, không ngừng ôm hôn y, mỗi nụ hôn đều ôn nhu đến cực hạn.
“Ừm… Ngủ không được…” Thanh âm của Liễu Nghi Sinh buồn buồn, tuy thân thể y rất mệt mỏi nhưng đến khi yên tĩnh lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra, căn bản là đáy lòng vô pháp bình tĩnh nổi.
“Nếu như thường ngày bị mệt như vậy đã sớm ngủ đến mê man bất tỉnh nhân sự luôn rồi, sao hiện tại tinh thần lại tốt như vậy? Có phải là do bọn ta chưa làm ngươi đủ mệt hay không?”
“Nói bậy cái gì đó. Trong lòng ta không quá bình tĩnh, Canh ca, ta không muốn tiếp tục ngây ngốc ở nơi này nữa, ta chán ghét nhân loại không ngừng lừa gạt người khác chỉ vì tư lợi của bản thân mình, vẫn là thôn của chúng ta tốt hơn.”
“Vậy là ngươi muốn trở về sao?” Kỳ Canh có chút giật mình.
Liễu Nghi Sinh cọ cọ vào trong ngực hắn, lắc đầu nói: “Không về đâu, nhưng cũng không muốn ở chỗ này nữa, còn có nơi nào có thể đi không ha…”
Kỳ Canh ôm chặt lấy y, thở dài nói: “Trời đất bao la, còn sợ không chốn dung thân hay sao? Cứ giao việc này cho ta và Kỳ Thạc là được rồi, chờ chúng ta sắp xếp mọi chuyện xong xuôi liền dẫn ngươi và hai cục cưng đến một thế ngoại đào nguyên, không để ngươi phải tiếp xúc với đám nhân loại ngu xuẩn này nữa, có được không?”
Người trong ngực đã mệt mỏi thiếp đi, hàng lông mi thật dài khẽ run lên một cái, Kỳ Canh hôn lên mí mắt của y, nhét nhét chăn vào, sau đó đứng dậy đi tìm Kỳ Thạc thương lượng chuyện dọn nhà.