Chương 17


Trương Đình Nhung ngâm nga ca khúc trở về, hiện tại đã tìm được bà xã, anh cảm thấy cuộc sống của mình đã viên mãn hơn phân nửa rồi. Không sai, kỳ thực Trương tiểu công của chúng ta chính là một người không ôm chí lớn như vậy đấy. Trước đây, ở trong lòng anh, ngày hạnh phúc nhất chỉ cần đơn giản như vậy thôi: Tìm một bà xã không chê mình, có một căn nhà nhỏ thuộc về hai người, ban ngày anh đi ra ngoài làm việc, chăm chỉ kiếm tiền cho bà xã, bà xã ở nhà nấu ăn cho anh, không cần phải nấu quá ngon, chỉ cần nóng hôi hổi ấm lòng người là đủ rồi. Chạng vạng tay trong tay cùng đi ra ngoài tản bộ, buổi tối tắm xong liền lăn lên giường yêu thương bà xã của mình, tốt nhất là có thể sinh ra một nhóc con béo ú, không nghe lời mình liền đánh mông nó...... 


Thế nhưng, sau khi gặp được Ôn Nhiễm, lý tưởng này liền thoáng thay đổi một chút: Ban ngày hai người đều tự đi làm, sau đó cùng nhau ăn cơm, buổi tối lại cùng một chỗ lăn giường thoả thích. Không có cách nào đẻ con được rồi, bất quá cô nhi nhiều như vậy, nhận nuôi vài đứa cũng không tệ hén. Nếu như trước đây có ai nói với Trương Đình Nhung rằng trong tương lai anh sẽ lấy một người đàn ông, tất nhiên là anh sẽ không nói hai lời dùng nắm đấm chào hỏi rồi. Thế nhưng cái thứ gọi là tình yêu này, ai có thể nói rõ được đây? Gặp được chính là gặp được, hơn nữa trùng hợp là, đó lại là người thích hợp với mình nhất nữa. Trương Đình Nhung vừa nghĩ tới bà xã vừa vào được phòng bếp vừa lên được giường của mình, trong lòng càng mỹ mãn hơn.


Mặc dù hình như bà xã mình có tiền dữ lắm, thế nhưng trong lòng Trương Đình Nhung cũng có chút chủ nghĩa đại nam tử, âm thầm tính thử chút tiền tiết kiệm của mình có đủ để mua một căn ở gần cả chỗ làm của mình và bà xã hay không, nếu được vậy nói không chừng lúc nghỉ trưa còn có thể ở cùng một chỗ....


Thế là Lưu Đại Hải và Ngô Việt đi ăn về, gặp Trương Đình Nhung đang nhếch miệng lên đến tận trời ngoài cửa tiệm.
"Tui phắc, Nhung Tử, tối hôm qua chú chạy đi đâu vậy hả?" Lưu Đại Hải bắt đầu hung hăng nện vài cái lên lưng Trương Đình Nhung.


Tâm tình của Trương Đình Nhung đang rất tốt nên không thèm đánh trả, mỹ tư tư kéo cửa lên, chui vào, đúng lúc Vương Minh cũng đi ra chuẩn bị kiếm đồ ăn.
Ngô Việt mừng rỡ nói: "Anh nhìn đi, Vương Minh cũng về rồi kìa, đã nói hai người bọn họ sẽ không có việc gì rồi mà."


available on google playdownload on app store


Lưu Đại Hải đặt mông ngồi lên đệm dựa ở trong góc, giận dữ hỏi: "Nói, hai chú mày có chuyện gì vậy?" Rốt cuộc Lưu Đại Hải cũng là người lớn tuổi nhất trong đám, vẫn luôn coi cả bọn như em trai mình, hôm qua thực sự anh ta đã sốt ruột gần ch.ết đi được.


Vương Minh biết tuy rằng Lưu ca có hơi dài dòng một chút nhưng là thật sự quan tâm đến bọn họ, cũng tự biết mình đuối lý, cậu khẽ nói: "Chỉ là tâm tình không tốt đến quán bar uống chút rượu thôi."
Trương Đình Nhung thì lại mỹ tư tư nói: "Tối hôm qua em ở chỗ bà xã của em."
.......


Hiện trường trầm mặc tròn 3 phút, qua một lát, Lưu Đại Hải mới móc móc lỗ tai, hỏi lại một câu: "Nhung Tử, chú mới nói cái gì, hình như anh nghe không rõ."
Nếu như phía sau Trương Đình Nhung mà có một cái đuôi, đảm bảo hiện tại nó đã vểnh lên đến tận trời luôn rồi.


"Tối hôm qua em qua đêm ở nhà bà xã em."
......
....
"Ừm, Nhung ca, nếu như em nhớ không lầm, không phải anh đi thông chống cho một ông chủ trong khu nhà giàu nổi tiếng hay sao?" Ngô Việt châm chước nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi.


"Đúng rồi, anh còn nhớ rõ lão bản kia họ Ôn, là một thanh niên tài giỏi đẹp trai, rất nổi tiếng ở thành phố chúng ta mà." Lưu Đại Hải cũng buồn bực, lầm bầm trong miệng, "Hơn nữa, chú mày mà cũng có thể tìm được bà xã à, lần trước tìm một cô cho chú mà cô ta còn chịu không nổi mùi của chú nữa mà!"


Chỉ có Vương Minh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Đình Nhung.
Hiện tại tâm tình của Trương Đình Nhung vô cùng tốt, không thèm quan tâm người khác nói gì: "He he, đúng đó, hiện tại ông chủ Ôn chính là bà xã của em, sau này mọi người có gặp nhớ chào hỏi nhá!"
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Ngoại trừ Vương Minh hơi giật khóe miệng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào ra, cằm của hai người còn lại đã sắp rớt xuống đất luôn rồi.
"Cái cái cái.... gì!!" Lưu Đại Hải nhảy dựng lên như mông bị lửa đốt tới nơi, "Nhung Tử, chú nói đùa à? Có phải là muốn bà xã muốn điên rồi không?"


"Đúng đó, Nhung ca, không thể nói lung tung mấy lời như vậy được đâu. Ông chủ Ôn làm, làm sao có thể là bà xã của anh được chứ?" Lúc Ngô Việt nói ra hai chữ bà xã, thiếu chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi của mình luôn rồi.


"Hừ, mấy người không tin thì thôi." Trương Đình Nhung phất phất tay không thèm để ý, liền tự đi làm việc của mình. Một lát, anh quay đầu lại hô một câu với Vương Minh: "Minh Tử, cám ơn chú nha, hôm nào đãi chú ăn một bữa ra trò luôn."
Vương Minh:.......


Vô luận Lưu Đại Hải và Ngô Việt có không tin như thế nào đi nữa, buổi chiều chiếc Bentley chạy đến xưởng sữa chửa đã đánh nát một chút ảo tưởng cuối cùng về việc Nhung Tử đang nói dối trong lòng bọn họ rồi.
Ôn Nhiễm xuống xe, đứng ở bên cạnh chờ.


Sau khi Trương Đình Nhung nhìn thấy, vội vàng lau sạch dầu máy dính trên tay vào khăn, vui vẻ đi ra phía trước. Chỉ vào Lưu Đại Hải Ngô Việt đứng ở một bên ngốc lăng cùng với Vương Minh đến cả đầu đều lười ngẩng lên, giới thiệu: “Đây chính là mấy anh em tốt trong xưởng anh từng nhắc tới với em đấy.” Ôn Nhiễm lễ phép gật đầu với bọn họ.


"A Nhung nói tay nghề của mọi người đều rất tốt, gần đây công ty chúng tôi đang cần trang bị hệ thống cho một nhà xưởng mới, không biết các anh có nhận được không?"
Lưu Đại Hải khẩn trương đến nói lắp luôn: "Cái đó.... Đương, đương nhiên, không, không thành vấn đề."


"Vậy làm phiền các anh rồi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho các anh sau." Ôn Nhiễm lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt, khách khí vươn tay ra, Lưu Đại Hải hoảng hồn vội vươn tay ra nắm lấy.
Bốp ——


Hai người đều kinh ngạc nhìn Trương Đình Nhung, bởi vì anh vừa mới hung hăng đập một cái vào cái tay đang vươn ra định nắm lấy tay Ôn Nhiễm của Lưu Đại Hải.
Lưu Đại Hải:........


Ôn Nhiễm ngẩn người trong chốc lát, sau đó liền nhếch môi cười thật vui vẻ, dung nhan tuấn mỹ phối hợp với nụ cười nhu hòa thực sự có thể chói mù mắt người, cho dù đối phương có là đàn ông như Lưu Đại Hải cũng cảm thấy mình bị điện giật.


Trương Đình Nhung trừng anh ta, sau đó nắm lấy tay bà xã của mình, liền hầm hừ lên xe, xe Bentley đen phun một vòng khói nghênh ngang rời đi, chỉ để lại ba người với tâm tư khác nhau nhìn qua nhìn lại.


Một lát sau, Lưu Đại Hải mở miệng nói: "Đậu xanh rau má, hai người này cùng một chỗ thật à! Nhung Tử đúng là không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên liền nổi tiếng á. Mới qua một đêm mà đã câu được một người vợ rùa vàng rồi! Thằng nhóc thối, cần phải hung hăng đánh nó một trận mới được!"


Không chỉ mới một đêm thôi đâu, Vương Minh âm thầm phản bác.
Ngô Việt dở khóc dở cười: "Lẽ nào trọng điểm không phải là vợ của Nhung Tử là một người đàn ông sao?"


Khóe miệng Lưu Đại Hải giật giật: "Với cái cơ thể nặng mùi đó của Nhung Tử, cô gái nào có thể chịu cho nổi chứ, có thể tìm được một người đàn ông đã là không tệ rồi. Aiz, làm anh cũng muốn nhanh có bà xã quá đây này."


"Được rồi được rồi, nó tìm đàn ông thì không phải là anh em của chú hay sao! Đã là năm mấy rồi, đồng tính luyến ái đều sắp thịnh hành đến nơi, nhóc con mi nên làm gì thì đi làm cái đó đi!"
Ngô Việt nghẹn cười, đi sang một bên.


Vương Minh ngẩng đầu, đột nhiên nhớ tới hành động của Nhung ca và Ôn Nhiễm ban nãy, hai người, xem ra đều rất để ý đến đối phương ha! Đột nhiên trong lòng có chút ước ao, mẹ nó, mông của mình vẫn còn đau đây này, kết quả đôi cẩu nam nam đó lại tú ân ái trước mặt mình! Hừ!


Nói đến hai người trong xe.
Ôn Nhiễm khởi động xe, mang theo tâm tình rất tốt nhìn A Nhung ngồi chỗ phụ lái: "Hì hì, hồi nãy không phải là A Nhung đang ghen đấy chứ."


Nhìn vẻ mặt tươi rói của bà xã nhà mình, nhất thời Trương Đình Nhung bị đánh bại, anh đỡ trán: "Dạ, dạ, ông xã đang ghen đó. Thật muốn khóa em ở nhà, chỉ có ông xã mới có thể chạm vào em. Sờ đầu v* của em, thao tao huyệt của em!"


"Bất quá a, bà xã, ở trước mặt người ngoài với ở trước mặt ông xã em đúng là khác nhau một trời một vực đó! Trước mặt người khác vừa nghiêm túc vừa lãnh đạm, ở trước mặt ông xã ấy à... Vừa nhiệt tình vừa phong tao nha!" Trương Đình Nhung cười xấu xa bổ sung một câu.


Mặt của Ôn Nhiễm bị lời trêu ghẹo này của Trương Đình Nhung chọc cho nóng lên, y vội nói sang chuyện khác: "A Nhung, em có biết một tiệm bít tết ngon lắm, chúng ta đến đó ăn được không?"
Vừa nghe thấy thịt, Trương Đình Nhung liền thoả mãn gật đầu, bà xã nhà mình hiểu mình quá đi.


"Đương nhiên là được rồi, chỉ cần ăn chung với bà xã ăn ở chỗ nào cũng ngon ngọt cả!" Trương Đình Nhung ưỡn nghiêm mặt nói.


Thực đúng là kỳ quái, trước khi quen Ôn Nhiễm Trương Đình Nhung chính là một thằng cha thô lỗ không có bao nhiêu văn hóa cả, thế nhưng hiện tại tâm trạng ngọt ngào lời âu yếm liền trào ra ào ạt, thật là thần kỳ! Đây chính là sức mạnh tình yêu đó nha, trong lòng Trương Đình Nhung mỹ tư tư nghĩ.


15 phút sau hai người liền đi tới nơi bán bít tết Ôn Nhiễm đã nói, đó là một nhà hàng kiểu dáng Tây Âu, bày trí thanh nhã, ánh đèn hơi mờ. Khoảng cách giữa hai bàn khá xa, ở giữa còn có vách ngăn bằng gỗ treo cây cảnh bên trên nữa.


Hai người ngồi xuống gọi món, bồi bàn nho nhã lễ độ liền cầm thực đơn lui xuống, rượu nho trắng và salad khai vị được dọn lên trước, Trương Đình Nhung cho một muỗng vào miệng, lộ ra vẻ mặt khó có thể hình dung.


Ôn Nhiễm nâng cằm cười hỏi: Mùi vị thế nào? Trương Đình Nhung nuốt xuống rồi lại uống một hớp rượu, sau đó nghiêm trang đánh giá: "Còn không bằng cả mì tương và rượu đế nữa! Để lần sau dẫn em đến tiệm kế xưởng bọn anh nếm thử." Chọc cho Ôn Nhiễm cười không ngớt, không ngừng đáp dạ.


Giữa lúc cười nói, món chính là bò bít tết tiêu đen cũng được dọn lên, Ôn Nhiễm sợ A Nhung ăn không quen, cố ý kêu làm chín một chút, lần này Trương Đình Nhung ăn xong lại thấy rất hài lòng, bất quá anh vẫn cố xoi mói chút: "Không ngon bằng thịt giò kho tàu của bà xã!"


Ôn Nhiễm nghe A Nhung nói mấy lời này, trong lòng ngọt ngào, đồng thời lại cảm thấy thân thể rục rịch. Chân mày vừa chuyển, y nảy ra ý hay.


Thế là, A Nhung đang ăn đột nhiên lại ngừng lại, bởi vì anh cảm giác được có một vật đang cọ vào háng mình. Cúi đầu nhìn thử, không ngờ lại là cái chân mang vớ trắng của bà xã, đang không ngừng trêu chọc anh.


"Em chỉ muốn xem thử ông xã về rồi có mặc qυầи ɭót mới vào không thôi!" Ôn Nhiễm nói mà làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, dưới chân lại càng không thành thật hơn, nhất thời khiến cho hô hấp của Trương Đình Nhung trở nên nặng nề.


Được lắm, bà xã tao của mình thiệt có khả năng, ở chỗ công cộng mà cũng dám câu dẫn anh trắng trợn như vậy nữa. Cho là mình không trị được em ấy sao? Trương Đình Nhung âm thầm cười hề hề, sau đó gọi bồi bàn lại xin một ly nước nóng.


Một tay Trương Đình Nhung cầm ly nước nóng một tay kia thì cầm ly rượu đỏ đã qua ướp lạnh, cười híp mắt chui xuống dưới bàn ăn được trải khăn trải bàn. Ôn Nhiễm khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, liền cảm thấy hai chân của mình bị tách mạnh ra, khóa quần cũng bị kéo xuống.


Một giây kế tiếp, dương v*t hơi cương liền bị A Nhung ngậm vào trong miệng.


"Hmm ưm ——" Ôn Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, bởi vì trong miệng A Nhung đang ngậm nước nóng. Dưới sự kích thích của nước nóng trong khoang miệng thoáng cái tiểu côn th*t liền cương lên, y không tự chủ được nắm lấy tóc của A Nhung, muốn anh ngậm vào sâu hơn.


Trương Đình Nhung ngậm côn th*t của y rồi nuốt nước nóng xuống, sau đó lại hớp một ngụm rượu đỏ, tiếp đó nuốt côn th*t của bà xã vào lại lần nữa.


"A ——" Lần này kích thích đã không giống bình thường, gần như là Ôn Nhiễm phải dùng hai tay che miệng lại mới ngăng được tiếng thét chói tai đang tràn ra khỏi miệng. Tựa như bàn ủi nóng hổi thoáng cái được ngâm vào trong nước đá, mang đến mỹ cảm độc đáo không gì sánh được.


Ôn Nhiễm chỉ cảm thấy côn th*t của mình vừa tê vừa ngứa, đã vậy còn mang theo một tia khoái cảm kỳ dị, khiến cho y muốn mềm nhũn cả ra.


"Bà xã tao phải kiên trì nha! Ở đây có nhiều người như vậy, nếu như bà xã kêu quá lớn tiếng coi chừng bị sắc lang đến cưỡng gian em đó!" Trương Đình Nhung lại uống tiếp một ngụm rượu đỏ đã không còn lạnh lắm, cười xấu xa nhỏ giọng căn dặn y.


Lại là một ngụm nước nóng, hai mắt Ôn Nhiễm mông lung, cảm giác như mình vừa nhận được sự trấn an, tiếp theo đó nghênh đón y lại là địa ngục lạnh lẽo.
Băng lửa đối lập nhau, chưa được 10 phút, Ôn Nhiễm liền thoải mái bắn vào miệng A Nhung.


Trương Đình Nhung xoa xoa khóe môi: "Bà xã, em thì sướng rồi, nhưng ông xã vẫn còn cứng nè. Lần này là do em câu dẫn, em phải chịu trách nhiệm đó!"
Ôn Nhiễm ɭϊếʍƈ môi một cái, lộ ra nụ cười quyến rũ chỉ có A Nhung mới được nhìn thấy: "Được thôi, ông xã, chúng ta trở vào trong xe đi."






Truyện liên quan