Chương 55: Thân thế hung tàn
Mọi chuyện là thế này, nguyên lai mẹ của Mộ Hi – Thiên Thiên chính là miêu yêu chín mệnh của Thiên gia, mấy trăm năm trước xem trọng một nam nhân trẻ tuổi, thậm chí cam nguyện ủy thân ở gia đình người ta làm một con mèo bình thường, sau đó cùng nam nhân đoản mệnh, đây cũng chính là một đoạn tình duyên lộ thuỷ (mong manh ngắn ngủi).
“Rõ ràng mẹ con không phải nói thế mà!” Mộ Hi chấn kinh rồi. Chẳng lẽ không phải là mẹ hắn một mình tu luyện thành yêu sao? Không hề liên quan đến cha bọn họ, từ trước đến giờ chưa có nhắc qua.
“Hiếu khởi con nghe ngạch hàng, từ nhỏ thì mẹ ngươi đã không đáng tin, cứ lừa dối đám mèo con này.”
Bị tiếng địa phương kỳ quái của “ông ngoại” nhận thân nhà mình oanh tạc tạc đến choáng váng, Mộ Hi xin giúp đỡ nhìn về phía bác.
“Ừm, là thế này, năm đó mẹ con cố ý để người nam nhân đó rời nhà bỏ trốn, lão nhân cũng theo em ấy nhưng nhất định không chịu về nhà.” Bác nhớ lai một chút, nói, “Đại khái là sợ một ổ mèo hù doạ người nọ, mỗi lần lớn bụng sẽ quay về. Con còn nhớ rõ không, trên con có một ổ anh trai chị gái, Lão Đại Lão Nhị Lão Tam Lão Tứ, còn thêm con nữa một ổ ba con, Tiểu Ngũ Tiểu Lục Tiểu Thất.”
“…”
“Không có mấy năm thì cha các con mất, Tiểu Cửu vẫn bướng bỉnh, một thân một mình mang các con ra ngoài phiêu bạt.” Bác cảm thán, “Mãi đến một lần thất hồn lạc phách trở về, mới biết lần kia em ấy vội vã ra ngoài có việc, lúc trở lại bị một đám mèo con đều bị ch.ết cháy mất…”
“…”
Mộ len lén đưa Ipad qua, trên đó rõ ràng là bách khoa toàn thư Baidu: Miêu yêu chín mệnh.
Con mẹ nó, yêu quái này hung tàn đến vậy sao! Lẽ nào mình mới là boss cuối trong truyền thuyết! Mộ Tiểu Hi lăng loạn trong gió.
“Hiếu hài tử gia gia, đừng tin đồ chơi này!” Lão gia tử đoạt lấy Ipad trong tay Mộ Hi, nói, “Nhân loại, bọn họ đống một phách!”
“… Thế nhưng đuôi của con thật không hề phân ra…” Không muốn trở thành chín cái đuôi vậy đâu! Chín năm dài một đuôi chín mươi năm tu thành hình người quá dã man luôn được chứ! Từ một trăm năm trước mình có thể biến thành hình người rồi!
“Cha con là người, cho nên cũng khó trách các con không có hình dạng chín đuôi, pháp lực kém như thế cũng chớ trách được.” Có lẽ là bác cho rằng Mộ Hi đang hối hận vì mình không thuần chánh huyết thống, vội vàng an ủi hắn, còn nói, “Bác nhớ khi đó, nhà Tiểu Cửu có Lão Đại Lão Tam và Tiểu Lục nhìn qua có linh khí như nhà chúng ta, khi các con gặp chuyện không may thì Lão Đại Lão Tam đều sắp có đuôi thứ ba, lúc này Tiểu Cửu không chú ý để cho các con ở lại trên núi…”
Mộ Hi đã hoàn toàn không ôm với gia đình hỗn loạn của mình, chỉ nghe ông ngoại và bác ngươi một lời ta một lời nói, không ngừng gật đầu.
“Khi đó chúng ta cùng Tiểu Cửu trở lại, ôi một đám mèo con bị nướng chín kêu thảm ai…” Dường như bác lại nghĩ đến tình cảnh ấy, cặp mắt không khỏi đỏ lên.
“…” Mộ lén lút đỡ trán.
“Mẹ con toàn bộ hỗn nhi đô muội, ngạch cùng nó lui không thấy hiếu khởi, khắc nó… Ai!”
“Mẹ con nói từ nhỏ Tiểu Thất đã ngây ngô, lớn như thế còn chưa mở mắt, ngay cả một con mèo bình thường cũng không bằng, nhất định là không biết chạy đường nào cũng là dữ nhiều lành ít. Chôn đám mèo con của nàng, mẹ con theo chúng ta về nhà, trở về thì bệnh không dậy nổi, không bao lâu đã đi, ai…”
“Ai…” Mộ Hi thở dài theo. Tuy rằng đám “người nhà” này xuất hiện đột nhiên như thế, thế nhưng huyết thống thân tình lập tức khiến hắn tin bọn họ.
Lại nói tiếp, chuyện này thật sự là nghìn vạn lần có một cơ duyên bên trong. Nếu như khi đó Mộ Hi không chạy loạn, sẽ không gặp được Mộ, có lẽ sẽ cùng huynh đệ tỷ muội của hắn táng thân trong biển lửa; Nếu như lúc đó Mộ không đi đường kia, có lẽ sẽ gặp được những tiểu miêu khác, hoặc là sẽ không có một tiểu miêu víu tay áo hắn bồi hắn hơn trăm năm.
“À được rồi, làm sao mọi người tìm được con, lại làm sao xác định được?”
“A, hai ngày trước tiểu miêu Hoa gia sát vách chúng ta trở về, nói nơi này có mùi miêu yêu chín mệnh động dục, có chút giống hài tử Thiên gia, lão gia tử không chịu bỏ qua, muốn đến xem. Nhiều năm như vậy, ông vẫn nhớ kỹ Tiểu Thất nhà Tiểu Cửu, có lẽ là đúng rồi. Cũng coi như trời xanh có mắt, vừa đến đã ngửi thấy mùi này, chỉ biết đúng là tám chín phần mười rồi.”
“…”
~*~