Chương 65: Trà trưa

“Sev Sev…” Harry vừa đi vừa kéo tay Severus, “Đừng tức giận nữa mà…”
Severus bị cậu kéo không thể đi, đành phải ngừng lại, không rõ cảm xúc nhìn Harry.


“Em xin thề, người Krum thích là Hermione, mặc dù Hermione đã kết hôn nhưng khi nói chuyện phiếm với em anh ấy hỏi nhiều nhất vẫn là về Hermione.” Harry chân thành giải thích với bạn trai mình, “Em chỉ cùng anh ấy đánh qua mấy trận Quidditch thôi, thật sự đó.”
Severus nhìn cậu, vẫn không nói lời nào.


“Sev, về sau em ở lại đây rồi, cũng không trở về nữa, ngay cả Quidditch cũng không chơi với anh ấy, đừng giận nữa mà.” Harry lắc tay Severus, “Đừng giận mà đừng giận mà…”
Severus nhẹ nhàng hít một hơi.
Đúng là anh không có cách với người kia.


“Harry!” Không đợi Severus nói gì, một giọng nói vui vẻ liền vang phía sau bọn họ.
“James.” Harry thất đối phương, vui vẻ vẫy tay chào hỏi.
Severus âm thầm nhíu mày, hiển nhiên anh vẫn hơi khó chịu với James, nhưng nghĩ đến ngày đó Draco nói ra thân thế của Harry, anh cũng đè nén sự khó chịu trong lòng lại.


Anh nhớ rõ, Draco đã từng nói, Harry cũng chưa thấy qua ba mẹ mình mà cũng rất nhớ ba mẹ của mình.
Có lẽ vì thế mà Harry mới cực kỳ để ý chuyện của James chăng.
Nghĩ vậy, Severus cũng không lộ vẻ khó chịu với James lên mặt mà duy trì biểu tình lạnh lùng như trước.


Xem ra James rất vui vẻ, thậm chí anh còn gật gật đầu với Severus tỏ vẻ chào hỏi.
“James, chuyện gì mà vui vẻ thế?” Harry nhìn mặt đối phương tràn ngập ý cười, dường như cũng bị sự vui vẻ của anh thu hút.


available on google playdownload on app store


“Hì hì, cậu không biết, mình mời được Lily đến cùng mình xem trận đấu đó.” James cười hì hì nói, “Cô ấy sẽ ở lều nhà mình, vì ba mẹ dẫn chị cô ấy đi du lịch nên một mình cô ấy tới đây.”


“Nhìn cậu này, đừng có làm gì xấu với Lily đấy nhé!” Harry trêu James, đáy lòng hơi bất đắc dĩ.


Ba mẹ Lily làm sao không thể tới được, chắc chắn là Petunia không muốn ba mẹ đi vào giới phù thủy nên mới nháo đòi đi du lịch. Khi trước cậu nói chuyện với Lily ở thư viện, đại khái từ giọng nói hơi cô đơn của Lily thấy được Petunia nơi này giống hệt dì mình, vừa thích lại vừa ghét giới pháp thuật.


Cho nên Harry không nghĩ ba mẹ Lily sẽ đối xử với Lily như vậy, chắc là Petunia mạnh mẽ kéo họ đi rồi.
“Á, Harry, cậu nói cái gì vậy hả!” James đỏ mặt kêu lên.
Đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi đã hiểu được cái gì gọi là *** rồi.


“Hahaha.” Harry bật cười bởi vẻ mặt của James, cậu cười một lúc mới dừng lại, “Nhắc mới nhớ, Sirius đâu?”
“Ôi, đừng nói tới cậu ta.” James bĩu môi, “Sau khi quan hệ cậu ta và Regulus dịu đi rồi quên luôn cả bạn tốt.”
“Dịu đi?” Harry chớp mắt mấy cái, mùa hè này có gì mà cậu không biết sao?


“Hì hì, mình cũng vừa mới biết thôi.” James thần bí nháy mắt mấy cái, “Nào nào nào, nơi này không tiện nói chuyện, chúng mình đi trước đi.”


Quả thật, vì quanh bọn họ có rất nhiều người, tuy mọi người tập trung một chỗ cùng nói chuyện phiếm, nhưng khó đảm bảo bọn họ nói chuyện không bị người khác nghe thấy. Nếu có một số việc không nên để người ngoài biết thì nên tới những nơi ít người tốt hơn.


James kéo Harry mà Harry kéo Severus đi về phía đồi.


“Mùa hè này Sirirus khá khó chịu, cậu ấy đã quen cãi nhau với mẹ mình, nhưng cậu đoán xem nghỉ hè này thế nào? Mẹ cậu ấy lại chủ động hỏi xem cậu ấy ở trường học thế nào, còn có, lần trước…” James hạ giọng, “Chúng mình học trộm phù thủy hóa thú, Sirius trộm sách có liên quan từ phòng sách nhà mình. Mùa hè này cậu ấy về nhà, lại nghe lén Regulus và Narcissa nói chuyện rồi mới biết được hóa ra những sách cậu ấy lấy là do ba cậu ấy chuyên đặt ở nơi cậu ấy dễ thấy được đó.”


“Rồi thế nào?” Harry mỉm cười hỏi.
Cậu vẫn luôn biết, không có ba mẹ nào lại ghét con cái của mình cả, cậu còn nhớ rõ bức ảnh kia trong quảng trường Grimmauld, sau chiến, sau khi cậu vào ở có gào lên vài tháng, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng chú Sirius.


Người đàn bà trong bức ảnh, lạnh cứng hỏi nơi ở của chú Sirius.
Mà ngay lúc đó chính cậu trả lời thế nào?


Vì nghĩ đến ba đỡ đầu của mình, vì nghĩ đến khi ba đỡ đầu mình còn sống, bà ấy luôn luôn coi ba đỡ đầu là sỉ nhục của gia tộc, mình đã trả lời, “Không phải bà vẫn luôn mong chú ấy ch.ết đi sao, chú cũng đã sớm ch.ết rồi, bà vui vẻ chứ?”


Sau đó, người đàn bà kia hét lớn một tiếng biến mất trong bức ảnh.
Từ đó về sau, Harry vẫn chưa từng gặp qua bà, cho đến khi cậu mạo hiểm trở về, mới lại gặp được bà trong bức ảnh.


Nhìn bà còn suy sút hơn cả nửa năm trước, ánh mắt vốn sắc bén giờ đã dại ra, trong ngực bà có hai con rối nhỏ, Harry vẫn nghe thấy bà đang gọi tên Regulus.
Cậu cho rằng bà chỉ nhớ một mình Regulus.
Cho tới một ngày, Harry đi vệ sinh ban đêm mới thấy bà thì thào tự nói, mới biết được không phải như vậy.


“Reg à, anh trai con lại ra ngoài chơi rồi, con đi tìm anh ấy được không? Nếu không, ba con trở về sẽ mắng anh trai con đó….”
“Reg, anh trai con là thiên tài hiếm có trong nhà, con cần phải học tập giống anh. Con xem anh trai con đi, anh con đều lôi được ra hết khuyết điểm của thuật biến hình…”


“Reg, anh trai con nhé, thật ra rất là yêu con, nếu con tiếp xúc nhiều với anh, anh vẫn sẽ bảo vệ con mà…”
“Reg, anh trai con thật ra là một người mạnh miệng, chỉ cần con đối xử với anh tốt một chút thì anh vẫn sẽ luôn trân trọng con..”


Harry tránh ở góc tường, nghe bà lầm bầm lầu bầu, nhớ tới người ba đỡ đầu tóc rối tung, nhớ tới người ba đỡ đầu vì lo lắng an toàn của cậu trốn trong hang động ăn chuột sống qua ngày, nhớ tới người ba đỡ đầu vì cậu mạo hiểm bị Umbridge tóm lấy, xuất hiện trong lò sưởi lên kế hoạch cho mình, nhớ tới người ba đỡ đầu đã từng cãi nhau với bà ấy vào nghỉ hè kia ở trong quảng trường Grimmauld, trong khoảnh khắc, nước mắt rơi như mưa…


Bà đã để ý con trai của mình như vậy, vì sao vẫn luôn trách mắng chú ấy?
Bà đã hiểu tính cách con trai của mình đến thế, vì sao lại đẩy chú ấy càng ngày càng xa?
Bà không phải không yêu đứa con trai này, vì sao lại nói với chú ấy bà cho rằng chú là sỉ nhục của gia tộc chứ?


Harry không bao giờ nhận được đáp án, sau khi cậu mạo hiểm trở về lần tiếp theo, vì nản lòng mà bà ấy đã trở thành một bức ảnh Muggle.
Bà không bao giờ động đậy nữa, không bao giờ mắng chửi người nữa, không bao giờ… nhớ tới ai nữa.


Trong bức ảnh, bà lão ngồi lặng im trên ghế, mỗi tay ôm một con rối, hơi hơi cúi đầu để lộ ra nụ cười hiền hòa thản nhiên mà Harry chưa từng thấy trên mặt bà. Từ trên người bà, rốt cuộc không tìm thấy bộ dáng điên cuồng nữa.


Lão Kreacher nói cho cậu biết, chính Walburga đã nói cho Kreacher nên làm thế nào lấy ra ký ức thuộc về Walburga trong bức ảnh này để bức ảnh trở về nguyên thủy, bà cầu xin Kreacher giúp đỡ, Kreacher làm theo.
Harry thở dài.


Cậu hy vọng, ở thế giới này Sirius có thể làm hòa với trong nhà, cho nên cậu mới có thể vẫn luôn ám chỉ Regulus nên làm thế nào mới có thể để Sirius không bộc phát tính tình, chậm rãi hòa nhập gia đình.


Cậu hy vọng, ở thế giới này, gia tộc Black sẽ không đẩy Sirius càng ngày càng xa, cho nên cậu ám chỉ Sirius chỉ cần âm thầm quan sát sẽ có thể phát hiện trong nhà tốt thế nào, có thể phát hiện mình không phải là người thừa trong gia đình ấy.


Cậu hy vọng, bi kịch ở thế giới của cậu sẽ không kéo dài ở thế giới này.


“Sau lại, lúc mình đọc thư Lily ở bên cạnh – cô ấy tới ở nhà mình hai ngày rồi mới theo tới đây – cô giúp hồi âm, cô ấy đề nghị Sirius hẳn nên đi cảm ơn ba mình. Sirius lại làm thật, hơn nữa cậu biết không, Sirius nói cho mình biết, ba cậu ẫy lại vỗ vai cậu ấy. Merlin à, thật sự làm mình sợ muốn ch.ết!” James vỗ vỗ ngực mình, “Sirius đã từng nói ba mình rất nghiêm khắc, nhưng…”


“Dù người ba có nghiêm khắc thế nào cũng không muốn đẩy con trai càng ngày càng xa mình…” Harry cảm thán nói.
Hai bên đều lùi một bước, gỡ bỏ khúc mắc, vẫn có thể giải quyết.
Chỉ cần hai bên đồng ý lùi về một bước, chỉ cần một bước mà thôi…


“Ừm, dù sao thì, không biết bọn họ làm sao, ít nhất mấy ngày nay, khi viết thư với mình Sirius cũng không còn oán giận quảng trường Grimmauld cho cậu ấy cái cảm giác khó thở như lúc trước nữa.” James nhún nhún vai.
Tuy mùa hè này Sirius còn chưa tới nhà anh, nhưng anh vẫn thật lòng vui vẻ cho Sirius.


Có một gia đình, hơn không có gì biết bao nhiêu, đúng không?
“Lily.” James dẫn Harry đi trước tới lều nhà Potter, anh nhìn cô gái đang đi ra từ trong lều, lớn giọng vẫy tay, “Xem ai tới này!”
Cô gái nghi hoặc nhìn nhìn bên này của anh, lập tức mắt sáng rực giống hệt Harry.


“Harry, Sev.” Cô chạy nhanh tới, “Mùa hè này trải qua thế nào?”
“Hoàn hảo.” Ngoài Harry thì Sev cũng chỉ có trước mặt Lily mới biểu hiện ra thoáng ôn hòa, “Lily, còn cậu?”


“James mời mình đi xem Cúp Quidditch thế giới, thật sự làm mình bất ngờ.” Lily nhiệt tình cười, hài lòng với James. Hiện giờ James đã thay đổi rất nhiều, cho dù anh vẫn chưa sửa được một vài tật nhỏ – ví dụ như tự tin quá mức, có đôi khi cũng tự đại – nhưng không hề nghi ngờ anh rất thật lòng với Lily, anh là một người bạn trai tốt, điểm ấy không thể nghi ngờ.


“James, con dẫn ai về vậy?” Giọng nói hiền hòa vang lên từ bên trong lều, có người nhấc lên cửa lều.
“Ba à, đây là bạn tốt của con, là Harry thường xuyên giúp con suy nghĩ đó, cậu ấy tên là Harry Potter.” James trả lời vấn đề của người tới, rồi anh cúi đầu bĩu môi.


Rõ ràng là ba yêu cầu con nghĩ cách dẫn Harry về, hiện tại lại giả vờ bắt con giới thiệu, ba à, ba thật là xấu.
Charlus Potter hơi vội vàng tới trước mặt bọn họ.
“Chào bác ạ.” Harry bản thân cũng hơi mất tự nhiên, nhưng cậu kích động nhiều hơn.
Đây chính là ông nội của mình?


“Nhóc à…” Charlus đặt tay lên vai Harry, “James thường xuyên nhắc con ở trước mặt chúng ta, nói con rất giống thằng bé, hiện giờ xem ra, thằng bé không nói dối rồi.”
“Hic, ba à, con mới không nói dối.”
James ở bên cạnh phản đối.
“Ơ…” Harry gãi gãi đầu, không biết mở miệng thế nào.


“Để bác xem con nào… Haha, người không biết còn thật sự nghĩ con là anh em với James đó.” Charlus thu tay về, dùng tiếng cười hơi khoa trương che giấu sự run rẩy của mình, “Vào đây ngồi một lúc đã, Dorea vừa mới chuẩn bị một ít đồ ngọt, nhiều người mới vui, các bác rất thích náo nhiệt.” Anh dùng ánh mắt chờ mong nhìn Harry.


“Ơ…” Harry có chút không biết làm sao nhìn thoáng qua Severus, thấy đối phương gật đầu mới đồng ý.
Charlus thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, anh kéo tay Harry,
“Nào nào nào, đừng đứng ở cửa mãi, vào đây thôi.”
Harry nghe lời đi vào.
Charlus dẫn Harry vào lều, vừa gợi lên một nụ cười đắc ý.


Riddle, anh cũng không thể bắt Harry mãi biến mất trước mặt tôi được!






Truyện liên quan