Quyển 5 - Chương 160: Trắc nghiệm miễn tu (3)

Animagus…


Hiện tại, rất nhiều phù thủy đều xem Animagus biến hình là điên phong của biến hình học, nhưng trên thực tế, sinh tử biến hình Harry biểu diễn trước đó trong mắt các trọng tài mới là điên phong chân chính tối cao của biến hình học —— nó đã chân chính sáng tạo ra một sinh mệnh thể, tuy chỉ là một con tiên tử cấp thấp. So với hai hạng mục Harry đã làm, bọn họ không hề để tâm gì tới Animagus. Nhưng nếu Harry nguyện ý biểu diễn, bọn họ cũng không tất cự tuyệt.


Nhưng mà, đối với các học sinh mà nói, Animagus mới là thần thoại chân chính. Cho nên khi Harry nói ra từ “Animagus” bầu không khí của bọn họ hoàn toàn đã khác, có chút trở nên kích động. Các Slytherin ngồi thẳng sống lưng, lộ ra thần sắc kiêu ngạo, thủ tịch ưu tú của bọn họ đáng giá bọn họ làm thế. Mà Beauxbatons và Ravenclaw thì lộ ra ánh mắt khát vọng, lúc nào bọn họ mới đạt được trình độ như người này? Các Hufflepuff lại lộ ra ánh mắt ước ao. Học sinh Dumstrang hoàn toàn là dùng ánh mắt nóng cháy mà sùng bái nhìn cậu bé xinh đẹp trên đài, bọn họ bắt đầu chờ mong tiết tổng kết cuối cùng của giáo sư Evans. Mà các Gryffindor đại thể là khát vọng lại khinh thường, thậm chí có mấy kẻ bày ra ánh mắt đố kị và hàm chứa hận ý.


Harry cảm nhận được những ánh mắt này, chỉ là lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Y giang hai tay, định thi triển Animagus biến hình, lại bị bậc thầy Beeson có ý tốt gọi lại.
“Ách, Harry, có cần nghỉ ngơi tí không?” Bậc thầy Beeson săn sóc hỏi.


“Không cần đâu ạ.” Trạng thái của Harry rất tốt, dưới tình huống cùng chung pháp thuật không cần lo lắng Sev, y tin tưởng pháp thuật của mình còn đủ để hoàn thành 25 cái Animagus biến hình.


Ngồi giữa các Slytherin Draco nhàn nhạt nhìn thoáng các trọng tài bình tĩnh trên đài chủ tịch, lộ ra một nụ cười ác liệt. —— lát nữa nếu các vị còn bình tĩnh được như vậy, tôi sẽ không họ Malfoy!


available on google playdownload on app store


Trên đài quanh thân Harry lượn lờ làn sương, vài giây trôi qua, sương tan, cậu bé đã biến mất, thay vào đó là một sinh vật lông xù cỡ ấu hồ ngồi xổm dưới đất. Bộ lông màu xám bạc xinh đẹp, khuôn mặt và lỗ tai như hồ ly, cái bờm ở cổ khoa trương như hùng sư, thân thể hình giọt nước mạnh mẽ như báo, đuôi là đuôi của hồ ly chia làm chín cái. Mà bốn chi dưới của nó tựa sư tử, chỉ là phần dưới gối không có bộ lông mà là long lân bao trùm, vuốt cũng là móng rồng. Sinh vật này tuy quái dị, nhưng cho người một loại mỹ cảm và lực lượng đặc thù.


Nó chậm rãi mở ra đôi mắt như lục bảo thạch, đôi mắt màu huỳnh lục tựa nước suối trong suốt nhất, khiến người nhìn đui mù. Trong nháy mắt đó mọi người đều mê muội và kinh diễm.


Bên đài rất nhanh vang lên một tiếng cười nhạo: “Thì ra đây là Animagus của cậu Potter? Quả thực không đâu ra đâu… Xem ra, cậu Potter thật là lòng tham không đáy, để ta xem xem… Sư tử, hồ ly, báo, ưng, a, đây là sinh vật gì? Thật đúng đáng tiếc… Đây là kết cục của kẻ lòng tham không đáy.”Harry chế giễu nhìn về phía giọng nói, là phu nhân Longbottom ngồi cạnh giáo sư McGonnagal, y rất nhanh thu hồi tầm mắt, y tin tưởng ở đây nhiều người như vậy, nhất định có người biết Animagus của mình là gì.


“Merlin ơi, lại là một kỳ tích!” Trên khán đài Karpins khiếp sợ bật dậy.
“Dĩ nhiên là… dĩ nhiên là sinh vật huyền bí, hơn nữa là sinh vật xa xưa như vậy…” Anton • Hoff cũng kinh hãi.
Sinh vật huyền bí?
Mọi người gian nan nhìn sinh vật màu bạc nho nhỏ kia.


Mọi người đều biết, Animagus không thể tùy ý biến thành bất kỳ động vật gì, hơn nữa động vật biến thành liên quan đến tính cách và thể trọng của phù thủy. Mỗi người chỉ có thể biến thành một loại động vật, song song, Animagus biến hình thông thường hạn định ở phi sinh vật huyền bí, sinh vật huyền bí biến hình đối với phù thủy mà nói rất nguy hiểm —— vì pháp thuật của phù thủy và của sinh vật huyền bí về mặt vận tác có bản chất khác nhau.


“Xôn xao…” Các trọng tài đều bật dậy.
“Ôi, đây là gì?” Bậc thầy Beeson hỏi.


“Tên khoa học là Toan Nghê, nhưng tôi nghĩ, các vị hẳn nghe qua một cái tên khác của nó —— sư long.” Karpins khẩn cấp chạy xuống, “A, vật nhỏ này chỉ cần rống một tiếng, cả rồng cũng phải run rẩy. A, toàn thân nó đều là bảo…” Ông hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Harry.


Khi Karpins vươn tay định chạm vào bộ lông màu bạc, Harry nhanh chóng nhảy hai bước, mềm mại mà ưu nhã, trực tiếp nhảy vào lòng Severus.
Karpins nhìn Toan Nghê chạy vào lòng phó hội trưởng của mình, không khỏi bĩu môi: “Được rồi, Severus, Toan Nghê nhà cậu nếu rụng lông cho tôi một sợi là được.”


Severus tàn bạo trừng Karpins, trên tay lại ôn nhu vuốt ve cho bé con.
Karpins bất đắc dĩ sờ mũi mình, về chỗ ngồi. Dù sao nếu tâm tình Severus nếu không tốt, ông trông cậy vào ai nghiên cứu thuốc kiểu mới đây? Ai thay đổi thuốc đây?
Toan Nghê nhảy lên vai Severus, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ mặt anh.


“Ôi, nướt bọt của sư long…” Anton • Hoff đau lòng nói, “Đó là nguyên liệu tốt nhất vẽ thượng cổ pháp trận.”
Sau đó dưới sự giải thích của bậc thầy Hoff, ánh mắt mọi người nhìn Harry như là nhìn Gold Galleon——


Toan Nghê, huyết mạch của thượng cổ Long Tộc, tôn quý và quý hiếm tự nhiên không cần phải nói. Quan trọng nhất là, toàn thân trên dưới đều là bảo. Không riêng là vậy, thiên phú của sinh vật này về mặt pháp thuật, trí lực, sức chiến đấu có thể nói kinh khủng. Hơn nữa chúc phúc của chúng cũng rất mạnh. Quả thật là sinh vật điển hình cho sự hoàn mỹ. Nhưng ở thời đại trung cổ vì một ít nguyên nhân, loài sinh vật này đã diệt sạch.


Harry rất thích ý híp mắt, đọng trên vai bạn lữ, cái đuôi lông xù vòng qua cổ Severus, như một cái khăn quàng cổ hoa lệ. Severus đối với hành vi mang mình vào tiêu điểm của bạn lữ cực kỳ bất mãn, vẻ mặt ghét bỏ nhéo da lông dày trên cổ Toan Nghê, nhấc nó từ trên vai xuống, châm chọc nói: “Ta nghĩ, em còn không bị bản năng dã thú chi phối? Em hẳn biết trắc nghiệm của em vẫn chưa kết thúc?”Tiểu Toan Nghê giãy dụa hai cái, bắt đầu nãi thanh nãi khí kêu to, Severus vốn muốn hung hăng quăng nó về trên đài, nhưng rốt cục vẫn bĩu môi nhẹ nhàng đặt xuống đất, sau đó nhịn không được sờ lông của nó. Harry rất nhanh trở lại đài, sau một trận sương mù biến về. Cả lễ đường an tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.


“Vậy, ta tuyên bố, Harry • Potter, học sinh Slytherin năm thứ tư thông qua trắc nghiệm miễn tu biến hình học, chương trình biến hình học của trò ấy ở Hogwarts toàn bộ lấy ưu tú kết thúc…” Peclers tuyên bố Harry thông qua trắc nghiệm miễn tu, “Chúc mừng con, Harry.”


“Cảm ơn, cha Pec. Cuối cùng, con còn một màn biểu diễn thêm vào.” Harry mỉm cười từ túi áo lấy hai cái nút, nhanh chóng gắn lên măng-sét.
“Đây là gì?” Schatz hiếu kỳ hỏi.


“Một đạo cụ lẫn lộn do tôi chế tác. Animagus biến hình chỉ có thể khiến người biến thành một loại động vật phù hợp với tính cách và thân thể của mình nhất. Cá nhân tôi nghĩ nó rất nhàm chán. Thế nên, tôi làm ra cái này.” Harry nói xong, một khắc sau đã biến thành một con rắn mạn đà la.


Toàn trường ồ lên!
Rất không thể tin được!
“Ôi, tôi nghĩ, đây là buổi tối tôi thấy được nhiều kỳ tích nhất!” Klour cảm thán.
Harry lại biến về.
“Món đồ chơi nhỏ đó, Harry, tên là gì?” Schatz rất hiếu kỳ hỏi.
“Nút áo vô hạn biến hình.”


“Vô hạn biến hình?” Gellert cũng khiếp sợ nói.
“Đúng vậy. Các vị có thể yêu cầu, muốn xem con biến thành cái gì nhất.” Nói xong, Harry ngại ngùng cười.


Liên tiếp mười mấy câu thần chú Animagus biến hình, Harry dựa theo yêu cầu của mọi người thay đổi hơn mười loại động vật khác nhau. Mọi người bị dự trữ pháp thuật của Harry khiếp sợ, lúc này, Helga nở nụ cười, nói: “Tiểu quỷ đầu, thử biến thành độc giác thú xem nào?”


Harry thoáng khổ não, nói: “Mẹ Hel, cái này rất khó.” Thế nhưng giây tiếp theo trong mắt y bắn ra ánh sáng rực rỡ, “Bất quá, con thích đề nghị này.”
“Chờ đã, phu nhân, độ khó có thể quá lớn không?” Bậc thầy Beeson không muốn một thiên tài như vậy xảy ra ngoài ý muốn.


“Ông Beeson, biến hình thuật của tiểu quỷ đầu từ khi 7 tuổi là do ta chỉ đạo, tiềm lực mấu chốt của thằng bé ở đâu, ta nghĩ ta rõ ràng hơn ông.” Helga ghét nhất kiểu ngôn luận không biết tiến thủ này.


“Ách…” Gellert vội hoà giải, “Phu nhân tôn kính, ta nghĩ bậc thầy Beeson không có ý hoài nghi năng lực của Harry. Chỉ là Harry đã làm 16 lần Animagus biến hình, có lẽ…”


Thế nhưng Gellert chưa kịp nói xong, đã thấy Harry bắt đầu biến hình, các bậc thầy nín thở ngưng thần, rất sợ thiên tài này xảy ra ngoài ý muốn gì, song song, đây đại khái cũng là thời khắc sáng tạo lịch sử. Ban đầu rất thuận lợi, nhưng mà trong nháy mắt sắp thành hình, pháp thuật Harry đột nhiên có chút hỗn loạn —— hiển nhiên, tuần hoàn pháp thuật của y và tuần hoàn pháp thuật của độc giác thú kém xa nhau lắm, Harry nếu không thể giải quyết vấn đề này, chỉ sợ sẽ trọng thương.Trái tim mọi người lúc này, đều nhấc lên.






Truyện liên quan