Chương 1-1: Lời hứa
“Bản tin khoa học: Kính thiên văn Hubble vừa phát hiện một sao chổi mới cực kỳ đặc biệt. Sao chổi có kích thước ước tính xấp xỉ gấp đôi mặt trăng, màu đỏ máu, thám trắc cho thấy sao chổi có thể cấu tạo từ chất lỏng, quỹ đạo bay của sao chổi này rất bất thường có thể do cấu tạo của nó, dự kiến sẽ bay ngang qua Hệ mặt trời trong năm tới. Các nhà khoa học đặt tên nó là Sao chổi đỏ …”
“Tin thời sự khẩn cấp: Tại biệt thự Vạn Hoa, nhà của Chủ tịch thành phố Sài Gòn đang xảy ra một vụ bắt giữ con tin, tên khủng bố đang bắt giữ sáu con tin trong nhà Chủ tịch Nguyễn Quang Vinh, hiện chưa rõ danh tính của băng khủng bố này….”
Một chiếc xe mô tô thể thao màu đen dừng nhanh trước biệt thự Vạn Hoa, nơi đang bị phong tỏa bởi gần hai tá đội phản ứng nhanh và đội đặc nhiệm. Trần Phương xuống xe bước nhanh về phía biệt thự.
“Tình hình như thế nào rồi, đồng chí Đạt?” Trần Phương vỗ vai vị trung tá đang chỉ huy đội đặc nhiệm bao vây căn biệt thự hỏi
“Chào đội trưởng, theo báo cáo của đội trinh sát và đội bắn tỉa, nghi phạm chỉ có một người, có mang súng và thuốc nổ, con tin có sáu người gồm hai người giúp việc, một lái xe, vợ chồng Chủ tịch Vinh và con trai ông ta, ông Vinh và con trai bị trói và buộc thuốc nổ ở phòng ngủ lầu một, những người còn lại đều bị trói ở sảnh, nghi phạm đang ngồi ở salon phòng khách”
“Hắn chỉ đích danh tôi đến đàm phán à?” Trần Phương nhẹ nhàng hỏi
“Vâng, cú điện thoại gọi cảnh sát trước đó là của Ông Vinh, có vẻ như hắn cho phép ông ta gọi, sau khi đội phản ứng nhanh và đội đặc nhiệm tới phong tỏa khu vực này hắn đã ra yêu cầu như vậy, thậm chí hắn đã mang loa theo sẵn”
“Được rồi, các đội đặc nhiệm chuyển ra bao vây vòng ngoài, cử một đội ra chặn đám phóng viên và người dân, đừng để có thương vong ngoài ý muốn, tôi sẽ vào đàm phán” Trần Phương trầm giọng nói
“Vâng thưa đội trưởng”
…………….
Tiếng chuông cửa leng keng vang lên. Bên ngoài vang lên âm thanh của Trần Phương:
“Tôi là trung tá Trần Phương, đại diện cục cảnh sát đến đàm phán”
“Vào đi, cửa không khóa” Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên
Trần Phương nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa.
“Ngài đến sớm hơn tôi nghĩ đấy”
Ngay salon phòng khách có một người thanh niên ngồi ở đó, một khẩu súng quân dụng đặt trên bàn, người thanh niên nhìn Trần Phương thản nhiên mỉm cười.
“Các người có thể đi rồi, ra ngoài nhớ khép cửa” Người thanh niên phẩy tay hướng bốn người đang bị trói trong sảnh nói.
Sau khi đưa bốn con tin ra ngoài, Trần Phương chậm rãi ngồi xuống salon đối diện người thanh niên. Đó là một chàng trai trẻ, tuổi tầm hai sáu, hai bảy gương mặt có phần điển trai, nét mặt bình thản, toát lên một vẻ bình tĩnh lạ thường, ông có cảm giác khá quen thuộc với khuôn mặt này nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
“Bố con ông Vinh vẫn chưa ch.ết đâu, trong phòng ngủ lầu một đấy, ngài có thể qua kiểm tr.a nếu muốn” Người thanh niên rót một ly nước đưa qua cho ông nói.
“Cảm ơn, cũng không vội, tôi có thể gọi cậu là gì đây?” Trần Phương cầm ly nước nhấp một ngụm và hỏi
“Tôi tên Minh Đức …”
Như một tia sáng lóe lên, Trần Phương chợt nhớ ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu
“Lê Minh Đức, hai mươi sáu tuổi, học sinh xuất xắc trường THPT Nguyễn Huệ, thủ khoa đại học kinh tế TP.HCM, nhưng không nhập học, hai mươi tuổi đi nghĩa vụ quân sự, đến năm hai hai tuổi được đặc cách gia nhập đội đặc nhiệm số bảy, là cậu đúng không?” Trần Phương chậm rãi nói
“Ông có trí nhớ tốt thật đấy, trung tá” Một nét ngạc nhiên hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt Đức
“Tôi từng muốn kéo cậu về đội của tôi, tiếc là bị lão Trung hói giành trước” Trần Phương cười nói
Ngừng một lúc ông hỏi:
“Tại sao cậu làm việc này?”
“Đây là việc tôi phải làm” Đức nhìn thẳng vào mắt ông chậm rãi nói. Nét mặt anh nhanh chóng trầm xuống, không khí đột nhiên an tĩnh, anh nhìn ra hướng cửa sổ giống như đang suy tư điều gì, ánh mắt toát ra quang mang nhàn nhạt, như đang tưởng niệm.
Khẩu súng quân dụng đặt trên bàn ngay trước mặt Trần Phương, cảm giác như chỉ một cái với tay có thể đoạt lấy nhưng ông không hành động. Ông biết người thanh niên nhìn như vô hại trước mắt có bản lĩnh thế nào. Đội đặc nhiệm số bảy tụ tập toàn bộ những tinh anh trong quân đội, chuyên thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm, ít nhất cũng phải vượt qua đợt huấn luyện thể lực, cận chiến và sử dụng vũ khí với thành tích xuất sắc. Đức có thể được đề bạt lên làm tiểu đội trưởng chỉ trong ba tháng gia nhập cũng đủ hiểu sự nguy hiểm của anh ta.
“Ngài có tin vào công lý của luật pháp không, trung tá?” Đức đột nhiên hỏi
“Tôi là người chấp pháp, cuộc sống đôi lúc không công bằng nhưng tôi và nhiều chiến sĩ công an khác luôn nỗ lực để duy trì nó” Trần Phương nhẹ nhàng nói
“Tôi tin ngài, ngài là một cảnh sát tốt, trung tá ạ”
“Trung tá Trần Phương bốn mươi hai tuổi, ba đời xuất thân quân nhân, có thể nói là mẫu gia đình truyền thống vì nước, tốt nghiệp ưu tú trường Đại học cảnh sát nhân dân Tp HCM, đội trưởng đội hình sự đặc nhiệm số chín, trong mười lăm năm nhậm chức phá hơn 137 vụ án trong đó có hơn mười ba vụ trọng án, chịu đe dọa rất nhiều nhưng chưa bao giờ chùn bước, tôi thực sự rất khâm phục ngài đó” Đức nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Trần Phương mỉm cười nói
Im lặng một lát, Đức chầm chậm nhìn về hướng cửa sổ, bắt đầu kể:
“Tôi có một thằng bạn, tên Dũng, hai đứa nhà sát nhau, từ nhỏ lớn lên, hai thằng quậy phá nhất trường. Tôi là học sinh giỏi nó là học sinh cá biệt nhưng tôi biết nó thông minh chẳng kém gì tôi, chẳng qua nó không muốn học mà thôi.
Nhớ hồi hai thằng mới tập tành học võ chỗ ông nội tôi, đã từng gây sự choảng nhau với nguyên băng lớp trên, haha, nó đỡ cho tôi hai gậy, đầu vẫn còn dấu may sáu mũi đấy” Đức chỉ vào trán mình cười nói
“Lúc tôi nghỉ học làm thuê nuôi hai đứa em đi học đại học, cũng nó chôm tiền nhà cho tôi mượn, tôi từ chối, nó đi phụ hồ cho mấy nhà bên cạnh đưa tiền cho tôi, tôi còn nhớ lúc nó cầm tiền qua, trên còn nguyên dấu vữa chưa khô, nó nói: Nếu không xem nó là bạn thì đốt đi cũng được”
“Nó vốn là con một, nhà khá giả chưa từng phải làm gì nặng nhọc, nhưng đợt đó nó đã tự tay kiếm tiền để giúp tôi”
Trần Phương im lặng ngồi trên ghế lắng nghe.
“Lúc tôi mới được đề bạt lên tiểu đội trưởng đội đặc nhiệm số bảy, tôi và nó đi nhậu chúc mừng. Nó dẫn theo bé Loan, người yêu của nó, nói ra mắt tôi, hai đứa tính cưới vào cuối năm. Hôm đó có một thằng công tử đến gây sự, xàm sỡ bé Loan, đương nhiên là thằng đó và hai đứa đi theo ăn đủ đòn, trước khi đi còn hăm dọa sẽ không bỏ qua. Tôi và nó không quan tâm lắm, nhưng có lẽ đó là sai lầm lớn nhất của tôi” Đức trầm giọng nói
“Hai ngày sau, tôi nhận được tin, nó bị người đánh nhập viện, xương tay chân toàn bộ bị đánh gãy, đầu bị khâu bảy mũi, gãy ba xương sườn, cột sống bị tổn thương. Bác sĩ bảo may lắm thì nó mới có thể đứng lên được. Lúc tôi đến, nó bảo người nhà ra ngoài và kể lại tôi nghe chuyện xảy ra đêm đó.”
“Nó bị năm thằng chặn đánh,tay chân bị đánh gãy, năm thằng cưỡng hϊế͙p͙ bé Loan trước mặt nó. Cầm đầu đám đó chính là thằng công tử gây sự hôm trước, cũng là quý tử của Chủ tịch thành phố, đang ở trong phòng ngủ lầu một đấy. Ông có thể hiểu được cảm giác của thằng bạn tôi lúc đó không trung tá?”
Đức ngước mắt lên nhìn thẳng vào Trần Phương. Trong giọng nói đều đặn trầm tĩnh đó, ông nghe ra được sự phẫn nộ của Đức.
“Không chịu nổi cú sốc đó, bảy ngày sau, bé Loan tự sát, thằng Dũng nghe tin uất ức mà ch.ết. Bác sĩ nói là do tăng huyết áp cộng chấn thương quá nặng”
“Tôi rất tiếc” Trần Phương khó khăn nói.
“Khi công an vào việc điều tra, ông biết kết quả thế nào không, trung tá?”
Đức nghiêm túc nhìn ông hỏi. Trần Phương im lặng
“Vụ án đó khép lại rất nhanh. Hai thằng trong đám đó ra đầu thú, phán tội cố ý gây thương tích, về việc cưỡng gian không có chứng cứ xác thực nên được bỏ qua, thêm tình tiết giảm nhẹ, án phán ba năm, thực tế ngồi tù hai năm lẻ hai tháng, xét vào diện cải tạo tốt, đi vào cùng một ngày, đi ra cùng ngày nốt, lúc trong tù thoải mái chẳng khác nào bên ngoài”
“Đức”. Trần Phương nhích người về phía trước: “Cậu hãy nghe tôi nói, tôi biết luôn có những tên khốn lộng quyền, luôn có những chuyện không công bằng, nhưng hãy dừng việc này lại, tôi có thể giúp cậu đòi lại công bằng cho bạn cậu ….”
Đức giơ tay cắt ngang lời ông nói:
“Bố mẹ thằng Dũng chống án yêu cầu điều tr.a lại, ông biết kết quả là gì không?”
Trần Phương ngẩn người, im lặng.
“Kháng án bị bác bỏ, nhà hai bác cũng bị đốt, còn chịu uy hϊế͙p͙ tử vong, tôi yêu cầu tham gia lật lại vụ án, kết quả là bị đuổi khỏi ngành, còn bị vu cáo buôn hàng trắng, nếu không nhờ sếp Trung giúp thì có lẽ tôi còn bóc lịch thêm vài năm.”
Trần Phương đờ đẫn, ông nắm chặt tay, một cảm giác thật bất lực dâng lên trong lòng.
“Tôi biết ông có ý tốt trung tá, tôi cũng biết trong ngành cũng có nhiều người như ông, tôi cũng muốn tin tưởng rằng chuyện như của thế này sẽ ngày càng ít đi, tương lai sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng … Nó là bạn tôi, luật pháp không thể đòi lại công bằng cho nó thì tôi sẽ làm.”
Trầm mặc một lúc, Trần Phương hỏi:
“Tại sao lại là tôi?”
Đức rút ra một tập hồ sơ và một cái USB nhỏ đặt trên bàn
Trần Phương cầm lấy tập hồ sơ, lật ra vài trang, sắc mặt ông đại biến: “Đây là …”
“Chứng cứ, danh sách nhân chứng, bảy vụ tham nhũng ở những công trình trọng điểm, bảo kê cho đường dây mua bán thuốc phiện, bảo kê đường dây bán ɖâʍ và mua bán người qua biên giới của quý chủ tịch thành phố. Công sức ba năm của tôi đấy” Đức nâng ly lên uống một ngụm nhẹ nhàng nói.
“Đưa những tội ác này ra ánh sáng sẽ rất khó khăn, dính líu rất nhiều, tôi không nghĩ ai dám làm việc này ngoài ông cả, trung tá ạ”
“Ông có thể bắt tôi được rồi đó” Đức cầm khẩu súng quân dụng trên bàn đưa cho Trần Phương cười nhẹ nói
Trần Phương cầm lấy khẩu súng, ông trầm mặc rút ra chiếc còng số tám khóa tay người thanh niên trước mặt. Trong lòng ngổn ngang nhiều suy nghĩ, lần đầu tiên ông cảm thấy nghi ngờ về lý tưởng của bản thân mình.
“À, ông có thể sẽ muốn gọi xe cấp cứu đấy” Đức quay đầu lại nói trên đường đi ra
Trong phòng ngủ lầu một, Trần Phương nhanh chóng tìm thấy chủ tịch thành phố Phạm Quang Vinh, con trai ông ta cùng bốn người thanh niên lạ mặt, không ai ch.ết. Tất cả đều bị thương tích giống nhau, xương tay chân toàn bộ bị đánh gãy, hạ thân tổn thương nặng, gãy ba xương sườn. Khi rút giẻ trên miệng ra cả năm người đều kêu la thảm thiết, vết máu vương vãi khắp nơi trong phòng ngủ.
Cầm sấp hồ sơ trên tay, nhìn chiếc xe cấp cứu đi xa dần, Trần Phương ngẩn ngơ nhiều suy nghĩ.
………..
Hai tháng sau, tại nhà giam Chí Hòa
Trần Phương ngồi đối diện với Đức qua tấm song sắt. Sau một hồi im lặng, ông bắt đầu mở lời:
“Bản án của cậu, chắc cậu cũng đã biết kết quả rồi?”
“25 năm, cũng không tệ lắm, ít hơn dự đoán của tôi”
Dừng lại một lúc, Ông tiếp lời:
“Cục điều tr.a trọng án đã vào cuộc, Phạm Quang Vinh đã xong rồi”
“ Vụ này lớn đấy, ông nên cẩn thận một chút” Đức nhẹ nhàng nói
“Tôi đã mặc chiếc cảnh phục này thì cũng phải xứng đáng với nó chứ, không thể để cậu coi thường cảnh sát nhân dân mãi được” Trần Phương nở nụ cười khô khốc
Đức cũng nở nụ cười, gương mặt bình thản, nói ra lời nói chân thật từ đáy lòng:
“Cảm ơn ông”