Quyển 1 - Chương 2: Trở về nhà

e còn chưa kịp tới trước cửa phủ Thị Lang , nhìn xa xa đã thấy tiếngtrống nhạc và pháo bùm chíu ing ỏi. Lưu Chu giúp tôi xốc màn xe lên ,nhiều đèn lồng màu đỏ chiếu sáng cả một góc phố . Xa xa thấy toàn bộngười trong nhà đứng ở trước cửa chờ , trong mắt tôi nóng lên , hốc mắtrơi lệ , nhưng trước mặt người khác chỉ có thể nhịn .Xe ngựa dừng lại , người hầu trong nhà tôi sớm đưa tay đón lấy. Vẻmặt phụ thân và mẹ không biết là vui hay buồn nữa , trên mặt có nét cười hớn hở , trong mắt hàm chứa lệ. Tôi vừa định nhào vào trong lòng ngựcmẹ , bất chợt tất cả mọi người quỳ xuống , cung kính làm tôi dừng lại : “ Thần Chân Viễn Đạo và gia quyến tham kiến tiểu chủ.”


Tôi lập tức sững sờ , lúc này mới nhớ là tôi đã được Hoàng Thượngchọn làm cung tần , giờ chỉ chờ Thánh chỉ ban xuống xác nhận danh phận , phẩm chất là xong. Sự thật này khiến tương lai của tôi đã có sự thayđổi lớn. Lòng tôi rất đau khổ , kiềm chế , không được khóc , đưa taynâng cha mẹ lên .


Phụ thân vội vàng xua tay : “ Tiểu chủ không thể được. Như này khônghợp quy củ.” Hoán Bích vội vàng lấy một khăn lụa , tôi lau nước mắt , cố hết sức giữ bình tĩnh nói : “ Đứng lên đi.”


Mọi người mới bắt đầu đứng lên đón tôi đi vào nhà. Lúc này chỉ cònvài người trong nhà ,bày yến tiệc ra , phụ thân mới chịu để tôi ngồi lên ghế.


Tôi lập tức quỳ xuống khóc lã chã : “ Nữ nhi bất hiếu , không thểhầu hạ phụng dưỡng cha mẹ , lại khiến cha mẹ tuân thủ quy củ như vậy ,trong lòng thật sự bứt rứt.”


Cha mẹ vội vàng đỡ tôi dậy , tôi quỳ bất động tiếp tục nói : “ Xincha mẹ nghe con nói hết. Mặc dù con là người của hoàng gia, nhưng hiếulễ không thể bỏ. Xin cha mẹ chấp nhận lễ phụng dưỡng này trước khi nữnhi tiến cung , bằng không nữ nhi tình nguyện quỳ mãi không đứng dậy.”


available on google playdownload on app store


Mẹ rưng rưng nước mắt , phụ thân gật đầu , nói : “ Được ! Viễn Đạo ta quả không uổng công nuôi đứa con này.” Lúc này mới có ý bảo hai muộimuội Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu đỡ tôi dậy , ngồi xuống bàn ăn cơm.


Tôi buồn bực trong lòng , hơn nữa đã vất vả cả ngày rồi , cuối cùngcũng không ăn uống được gì . Liền nói với cha mẹ trở về phòng nghỉ ngơi.


Lưu Chu và Hoán Bích đã sớm dọn dẹp xong cho tôi. Tuy rằng tôi cũngmệt , nhưng hoàn toàn không có buồn ngủ. Đang nghĩ ngợi , tự dưng thấycha tự mình bưng một chén tổ yến đến cho tôi.


Cha gọi tôi một câu : “ Huyên Nhi” , trong mắt có giọt lệ . Tôi ngồibên cạnh cha , gối lên đầu cánh tay cha , cha nói : “ Con ta , cha muốndặn con mấy câu. Tuy con mới 15 tuổi , nhưng từ nhỏ đã có chủ kiến lớn . Bảy tuổi đã không thích tên Ngọc Huyên , con nói Ngọc tầm thường , nữnhân nào cũng có , nhất quyết bỏ. Sau khi lớn lên , phụ thân cũng làmmọi chuyện vì con. Khi vào cung , việc làm không do ý mình được. Bất cứviệc gì cũng phải nhìn trước ngó sau , phải thật cẩn thận , cùng với MiTrang thật điềm tĩnh giải quyết mọi chuyện.”


Tôi gật đầu đáp : “ Nữ nhi biết , bất cứ việc gì cũng đúng mực , theo khuôn phép.”


Phụ thân thở dài một tiếng : “ Ta không muốn con tiến cung. Nhưng sựlỡ rồi , đành phải thế thôi. Hậu cung là chốn thị phi , huống hồ tạicuộc chọn tú hôm nay , Hoàng Thượng có chú ý con rất nhiều , sau này nhớ tránh thị phi , nhất định phải làm việc thiện , bảo toàn mạng sống.”


Tôi an ủi phụ thân : “ Người không phải vẫn nói nữ nhi là ‘Nữ trungGia Cát’ thông minh hơn người hay sao? Phụ thân yên tâm đi mà.”


Phụ thân buồn phiền nói : “ Phụ thân lo lắng dung mạo con tuyệt sắc , tài nghệ song toàn , chưa tiến cung đã được Hoàng Thượng để ý, khôngkhỏi tạo sự ghanh ghét đố kị. Nếu con dùng trí đánh lại , chỉ sợ hại đến thân. Nhớ lấy, không nắm chắc sự ân sủng thì nhất định phải che giấutài năng . Phụ thân không cần con giành được vinh hoa phú quý , nhưngmong là hòn ngọc quý trên tay ta có thể bình an sống quãng đời còn lại.”


Tôi nghiêm túc nhìn ánh mắt phụ thân , nói : “ Nữ nhi không cầu mongđược Hoàng thượng sủng ái , chỉ cần sống bình an trong cung cả đời này , bảo vệ cả nhà Chân thị chúng ta và tính mạng là được rồi.”


Trong mắt phụ thân tràn đầy yêu thương , nói : “ Đáng tiếc là con còn ít tuổi , sau này sống trong hậu cung rất khó khăn , phụ thân thậtkhông đành lòng.”
Tôi gạt nước mắt , trầm giọng nói : “ Việc đã đến nước này, nữ nhi không còn đường lui. Chỉ có thể từng bước đi về phía trước.”


Phụ thân nghe tôi nói thế , thoáng yên tâm , cân nhắc hồi lâu hỏi dò : “ Con nhập cung nhất định phải có tâm phúc , lại phải lanh lợi đượcviệc . Có nghĩ được là đem ai theo chưa?”


Tôi biết ý của phụ thân , nói : “ Nữ nhi đã sớm chuẩn bị trước rồi.Lưu Chu nhanh nhạy , Hoán Bích kín đáo , nữ nhi muốn mang hai người bọnhọ tiến cung.”
Phụ thân thở dài một hơi , nói : “ Như vậy cũng tốt. Hai người bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng con . Có chúng nó đi theo , phụ thân cũng yêntâm .”


Tôi cúi đầu nói : “ Các nàng ấy ở lại trong nhà sau này sẽ gả cho gã sai vặt nào đó , cho dù phụ thân có lòng cũng không làm gì được . Nếulàm rõ lại khiến mẹ sinh nghi , cà nhà không yên.” Phụ thân lộ vẻ giànua cùng oán hận , tâm tư tôi khó nhịn , dịu dàng nói : “ Tuy rằng theocon tiến cung vẫn là nô tỳ , tương lai nếu có cơ hội , con sẽ chỉ chochúng nó một mối hôn nhân tốt..”


Phụ thân thở dài một tiếng , nói : “ Ta biết. Còn phải do số phận của chúng nó.”
Tôi nói với phụ thân : “ Phụ thân yên tâm , con với 2 ng đó tình như tỷ muội , sẽ không bạc đãi đâu.”
Tiến bước phụ thân , tôi “hô’ thổi tắt ngọn nén , cả phòng tối om.


Sáng sớm hôm sau , Lưu Chu và Hoán Bích hầu tôi rửa mặt. Tôi chợt nhớ tới một chuyện , đang muốn ra ngoài , nhớ lại tôi đã là tiểu chủ ,không thể tuỳ ý ra phủ. Vì thế đến phòng nha hoàn dặn dò : “ Ngươi đihỏi thăm , tú nữ An Lăng Dung ở Huyện Tùng Dương có được tuyển hay không , đang ở nơi nào. Trở về nói cho ta biết nhé.”


Nàng ấy dạ một tiếng rồi đi ra ngoài. Tận nửa ngày mới quay về : “Hồi bẩm tiểu chủ , An tiểu thư đã được tuyển , hiện đang ở khách điếmTây Thành. Nghe nói cô ấy đi cùng một di nương , trong tay đã túng quẫn , ngay cả tiền thưởng hôm qua cũng không chi tiền đủ .” Tôi nhíu mày ,điều này cũng thật kì cục , tiểu chủ được tuyển nào có được ở tại kháchđiếm , hai ngày sau quan nội giám tuyên chỉ nhìn thấy , tương lai tiếncung nào có được sống yên.


Tôi hơi suy nghĩ một chút , dặn : “ Mời lão gia vào đây.”
Quá một nén hương, phụ thân liền đi tới. Ngay cả tôi lực cực ngăn cản , ông ấy vẫn hành lễ với tôi . Hành lễ xong, ông liền giống một phụthân cưng chiều con gái , bắt đầu trò chuyện vui vẻ.


Tôi nói với phụ thân : “ Phụ thân , nữ nhi có chuyện cùng ngườithương lượng. Hôm qua nữ nhi có quen biết một tú nữ. Hiện giờ nàng ấyđược trúng cử , nhưng xuất thân bần hàn , gia cảnh nghèo khó , lại đangsống ở khách điếm , thật sự quá mức thê lương. Nữ nhi muốn đón nàng ấy ở đây. Không biết ý phụ thân thế nào?”


Phụ thân vuốt râu , trầm tư một lát nói : “ Nếu con thích , ta cũng không cản. Ta sẽ bảo ca ca con đến đón nàng ấy.”


Trời sẩm tối , vừa nhấc kiệu nhỏ đón An Lăng Dung và di nương nàng ấy đến . Mẹ sớm bảo hạ nhân quét dọn Xuân Cập Hiên , chuẩn bị quần áotrang sức , lại còn sai vài nha đầu đến hầu hạ các nàng .
Dùng cơm chiều , mặt mày ca ca hớn hở đi cùng Lăng Dung. Lăng Dung vừa thấy tôi , khóc , quỳ gối xuống.


Tôi vội vàng đỡ nàng ấy dậy , cười nói : “ Chúng ta như tỷ muội , đừng đại lễ như vậy chứ ?”
Lưu Chu nhanh nhẹn , lập tức nói : “ Lăng Dung tiểu chủ và di nương mời ngồi.” Lăng Dung cùng di nương Tiêu Thị ngồi xuống .


Lăng Dung ngồi cạnh ca ca , gượng gạo đưa khăn lau nước mắt nói : “Nhờ phước của Chân tỷ tỷ , Lăng Dung mới có chỗ ở kinh thành , sau nàytiến cung cũng không bị người khác khinh miệt , Lăng Dung không biết lấy gì đền ơn.” Tiêu di nương cũng cảm kích vô cùng .


Ca ca ở bên cạnh cười : “ Vừa rồi đi qua khách điếm , ông chủ tưởngLăng Dung tiểu chủ bỏ trốn , không dám để các nàng đi. Kết quả là bị tađánh cho 3 quyền phải bỏ chạy.”


Tôi giả vờ quở trách : “ Trước mặt Lăng Dung tiểu chủ , sao lại điđánh người khác , huynh còn lấy công phu quyền cước doạ người khác nữa!”
Lăng Dung nín khóc , mỉm cười , nửa phần thẹn thùng : “ Không sao . Ít nhiều cũng nhờ Chân đại huynh giúp đỡ !”


Bóng đêm bao phủ , một mình tôi đưa Lăng Dung trở về phòng , ánhtrắng như nước trút xuống , chiếu rọi hành lang. Tôi thành tâm nói vớiLăng Dung : “ Lăng Dung à , cứ coi nhà tỷ như nhà mình , đừng nên kháchsáo. Thiếu cái gì thì nói cho ta , a hoàn không nghe lời cứ nói cho ta , đừng để mình tủi thân .” Trong lòng Lăng Dung cảm động , bắt lấy taytôi nói : “ Lăng Dung hèn mọn , không biết tu được phúc khí gì , được tỷ tỷ yêu thương , mới có thể yên tâm vào cung. Lăng Dung thật lòng muốncả đời này cùng tỷ tỷ làm bạn những ngày tháng trong cung.”


Lòng tôi chợt ấm áp , cầm tay muội ấy thật chặt , chân thành gọi : “ Muội muội tốt.”
Một ngày trôi qua. Nội giám trong cung đến tuyên chỉ , phụ thân vàmẫu thân , ta , huynh trưởng cùng 2 vị muội muội đến đại sảnh tiếp chỉ , quan nội giám tuyên nói :


“ Ngày 20 tháng 8 năm xx , Chân Huyên 15 tuổi con gái của Lại Bộ ThịLang Chân Viễn Đạo , phong lục phẩm quý nhân , ban tên ‘Hoàn’ , 15 tháng 9 này tiến cung. Khâm thử.”
Lòng tôi không biết là buồn hay vui nữa , chỉ lẳng lặng tiếp chỉ tạ ơn.


Còn có một bà cung nữ tầm trung tuổi , xinh đẹp nho nhã . Tôi biết đó là giáo dẫn cô cô , liền cúi người vài chào , kêu một tiếng “ Cô cô.”


Bà sửng sốt , không nghĩ tôi hành lễ với bà . Vội vàng quỳ gối thỉnhan tôi : “ Nô tỳ Phương Nhược , tham kiến quý nhân tiểu chủ.” Tôi cũngtheo quy củ , giáo dẫn cô cô là thân phận đặc biệt , các tiểu chủ trongcung phải học lễ nghi từ cô cô , cho nên lần đầu gặp cũng chỉ là quỳgối thỉnh an mà thôi.


Phụ thân sớm chuẩn bị tiền tài lễ vật đưa cho quan nội giám tuyên chỉ . Mẹ chu đáo , thấy Lăng Dung kẹt tiền nên cũng chuẩn bị cho muội ấymột phần để đưa cho công công.
Quan nội giám nhận lễ vật , tới Xuân Cập Hiên tuyên chỉ :


“ Ngày 20 tháng 8 năm xx , An Lăng Dung nữ nhi của Huyện thừa huyệnTùng Dương – An Bỉ Hoè 15 tuổi , sắc phong thất phẩm tuyển thị , ngày 15 tháng 8 tiến cung. Khâm thử.”
Lăng Dung cùng Tiêu di nương vui sướng. Nhân lúc có ta ở đó , người dạy lễ nghi vẫn là Phương Nhược cô cô.


Tuyên chỉ xong , Cô cô cùng nội giám đi uống trà. Chuẩn bị cho cô cô căn phòng tốt nhất , chiêu đãi nồng hậu.


Người đi hỏi thăm tin tức cũng đã trở lại. Bởi vì lúc tiến cung ,phong vị cho các tiểu chủ cũng không sao , ngũ phẩm là cao nhất. MiTrang vừa hay được sắc phong thành ngũ phẩm Tiểu Nghi , cùng tôi tiếncung trong một ngày . Lần trúng cử này có mười năm người , chia ra làm 3 đợt tiến cung. Tôi , Lăng Dung và Mi Trang tỉ là nhóm cuối cùng.


Trng lòng tôi thoáng an ủi . Không những được vãn ngày tiến cung , ba người chúng tôi lại quen biết nhau , sau này tiến cung có thể giúp đỡnhau , không đến mức cô đơn tịch mịch .


Tôi và Lăng Dung đi làm lễ sắc phong , bắt đầu ở trong biệt viện .Tuy rằng vẫn ở tại phủ Lại Bộ Thị Lang , nhưng chúng tôi bị ngăn cáchvới mọi người , bên ngoài là thị vệ trong cung được phái tới , còn bêntrong là công công , cung nữ đến hầu hạ , nam tử khác cấm được vào.Giáo dẫn cô cô dạy chúng tôi lễ nghi , chờ đến ngày 15 tháng 9 tiếncung.


Quy củ sắc phong khá chặt chẽ , trừ những cung nữ ở bên cạnh hầu hạ , ngay cả phụ thân và ca ca muốn gặp tôi cũng phải nói chuyện qua mànhche . Mẹ và các muội muội được gặp một ngày 1 lần , nhưng phải theo lễnghĩa cấp bậc thỉnh an tôi.
Lăng Dung và tôi đều là phi tần , có thể gặp nhau thường xuyên.


Xem ra chỉ có Lăng Dung dễ chịu hơn tôi. Muội ấy không có người thânbên cạnh , không cần trơ mắt nhìn người nhà mình hành lễ với mình .


Phong hào “ Hoàn quý nhân” tượng trưng cho tôi đã là người của thiêntử , tuy rằng là phi tần bậc thấp . Nhưng cha mẹ huynh muội cũng phảiquỳ xuống thỉnh an với tôi. Mỗi lần nhìn phụ thân quỳ gối , trong miệngkính cẩn đọc : “ Hoàn quý nhân cát tường , quý nhân tiểu chủ phúc thọ an khang.” Sau đó cúi xuống nhìn đất , không dám nhìn tôi , trong lòng tôi thật khó chịu.


Như thế vài lần , tôi không thấy phụ thân đến nữa , chỉ có Ngọc Diêuvà Ngọc Phiêu thay phụ thân đến hỏi thăm tôi , cũng nào cha cũng nhờ các muội í dặn tôi chú ý đến sức khoẻ .


Từ sáng sớm mỗi ngày tôi và Lăng Dung được Phương Nhược cô cô giảnggiải quy củ trong cung , buổi trưa nghỉ ngơi , buổi chiều lại học lễtiết , đứng thẳng , đi đường , thỉnh ăn , tư thế chờ ăn cơm. Tôi và Lăng Dung học khá nhanh . Thời gian rảnh rỗi thì được nghe Phương Nhược côcô kể chuyện trong cung. Hoá ra cô cô là cung nữ bên cạnh thái hậu ,tính tình ngay thẳng , là một thị hầu cực kì chu đáo . Phương Nhược ítđề cập đến chuyện trong cung , dần dần sớm chiều ở chung , tuy chỉ nóiqua , tôi cũng hiểu tình hình trong cung như nào rồi .


Hoàng Thượng Huyền lăng năm nay 26 tuổi , năm 12 tuổi đã lấy vợ ,người đó chính là cháu họ của Đương Kim Thái hậu – Chu Nhu Tắc . Mặc dùHoàng Hậu lớn hơn Hoàng Thượng 2 tuổi , nhưng là người đoan trang thanhtao lịch sự , lúc bấy giờ Hoàng Hậu được xưng là “Uyển ế có phụ đức , mỹ ánh tiêu phòng” , cùng Hoàng Thượng nâng khăn sửa túi , rất ân ái ,cũng rất được lòng người trong Hậu cung. Ai ngờ năm năm sau , Hoàng Hậukhó sinh đã băng hà , ngay cả tiểu hoàng tử cũng không bảo vệ được .Hoàng Thượng đau lòng rất nhiều , đặt hiệu cho nàng là “ Thuần NguyênHoàng Hậu”. Vì tưởng nhớ thê tử , ngài lập muội muội của Hoàng Hậu làChu Nghi Tu làm Hoàng Hậu , mặc dù đương kim hoàng hậu không phải làquốc sắc , nhưng rất hiền lương . Hoàng Thượng đối với nàng ấy có kínhtrọng. Vì Hoàng Thượng còn trẻ , lúc Hoàng hậu Thuần Nguyên băng hà ,khó tránh khỏi các phi tần khác tranh giành sự sủng ái của Hoàng Thượng. Hiện giờ , người được sủng ái nhất chính là Hoa Phi họ Mộ Dung Thế Lan của Mật Tú Cung. Truyền thuyết nói nàng ta cũng khá khuynh thành , biết tạo niềm vui cho Hoàng Thượng , trong cung không ai dám đối địch vớinàng , chứ đừng nói là các phi tần khác , ngay cả Hoàng Hậu cũng phảinhường nàng ta mấy phần .


Lẽ ra , Hoàng Hậu là cháu họ của Thái Hậu thì Thái Hậu sẽ bênh vựcngười nhà mà không ngồi yên như vậy. Tôi nghĩ Thái Hậu là người giỏigiang , hồi Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ , 3 năm buông rèm chấp chính ….Đoạt lại chính quyền trong tay Nhiếp Chính Vương , cũng tự tay diệt thế lực Nhiếp Chính Vương , nên bây giờ mới có ngày hôm nay . Từ lúc băngđảng Nhiếp Chính Vương không còn , Thái Hậu lâm bệnh nặng , chắclà vìlao lực quá độ , vì thế lùi bước , trừ bỏ chính quyền , chuyên tâm thờPhật , không nhúng tay vào chuyện triều đình và hậu cung , tất cả mọichuyện giao cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu xử lý .


Hơn nữa , phi tần trong cung có rất nhiều.. Tôi – Mi Trang tỷ vàLăng Dung là nhóm cung tần có chức vị thấp nhất , chưa được gọi là phi , chỉ có thể xưng là “tiểu chủ” , ở các lầu gác trong cung , điện vôchủ . Chỉ có quý tần tam phẩm mới được xưng là “chủ tử’ hoặc ‘NươngNương’ , có tư cách trở thành phi tần , chủ cung điẹn , phụ trách côngviệc trong cung . Phi tần hậu cung tuy không ít , nhưng từ lúc Hoàng Hậu hiện giờ được sắc phong từ chức quý phi , vị trí Quý- Thục – Hiền – Đức – Tứ phi chính nhất phẩm vẫn được để trống. Phương Nhược cô cô từng nói thầm với ta , với dung mạo và tư chất của ta , được phong lam Tứ phi là chuyện sớm muộn. Tôi chỉ mỉm cười , đổi chủ đề khác.


Từ sau khi Thánh chỉ đến , mẫu thân và Ngọc Diêu vội vàng chuẩn bịcho tôi 1 số đồ trang sức quần áo không thể thiếu . Lăng Dung ở nhà tôi , cũng được đối xử bình đẳng với tôi , cũng chuẩn bị một số quần áo không thể thiếu cho Lăng Dung.


Tuy rằng không thể gặp Mi Trang tỷ , người nhà cũng không tuỳ tiệngặp , nhưng tình cảm tôi và Lăng Dung ngày càng thân thiết. Mỗi ngàynhư hình với bóng , tỷ muội hợp nhau , ngay cả một cây ngọc trâm cũngthay phiên nhau cài .


Dù thế , tâm trạng của tôi cũng không được thoải mái . Trong lòngnóng nực , khoé miệng mọc mụn khiến cho Lăng Dung và Tiêu di nương nônnóng suốt đêm dùng bài thuốc cổ truyền ở quê nhà quét lên cho tôi , mớidần dần hết .


Chú thích :” Uyển ế có phụ đức , mỹ ánh tiêu phòng” : Tư Mã Viêm có 2 hoàng hậu cùng mang họ Dương. Bà thứ nhất là Dương Diễm, bà thứ hai làDương Chỉ . Dương Diễm ( 238 -274) bị bệnh mất ở Lạc Dương , năm 37 tuổi , thuỵ hào Võ Nguyên Hoàng Hậu.






Truyện liên quan