Quyển 2 - Chương 20: Diều lầm lỡ
Từ khi trong bụng có long thai, một sinh mệnh mới khiến tôi vui mừngvà sửng sốt, ngày tĩnh lặng vô cùng, đặt tay lên bụng, thật nhẹ nhàng,thật cẩn thận, sợ sức nặng của tay sẽ đè ép nó. Tư thế dần dần thànhthói quen, nửa yêu thương nửa giữ gìn.
Ánh mặt trời ngày xuân chiếu hắt qua tấm vải thưa trong phòng, sợi tơ mỏng như cánh ve, ánh sáng trong suốt như băng, khiến Oánh Tâm Đườngđặc biệt sáng sửa sạch sẽ. Ánh nắng mặt trời từ từ chiếu sáng từng bônghoa bích đào màu đỏ nhạt trên án kỉ ( bàn dài ) , màu sắc đẹp khiếnngười ta thèm thuồng.
Tôi dùng điểm tâm nhiều màu trên bàn, tiện tay xem quyển sách.
Thuần Nhi bám tay vào cửa sổ để thăm dò cảnh xuân ở ngoài. Muội ấyxem khá lâu, bỗng nhiên chu miệng lầu bầu : “ Bốn phía đều là tường,chẳng có gì hay để xem cả.”
Muội ấy thấy tôi ngồi buồn một mình, hưng trí bừng bừng nói : “ Ngàyđẹp thế này, tỷ tỷ cùng muội chơi diều đi? Hai ngày trước sinh nhật tỷtỷ, muội có giữ lại 2 cái diều rất đẹp luôn.”
Tôi bỏ sách xuống, cười nói : “ Tóm lại tính muội không yên tĩnhđược, không chịu an phận một ngày. Nghe nói hôm qua muội ở trong tẩmđiện của mình chơi trò “ bắt bảy” còn đập vỡ bình hoa tráng men Hoàngthượng ban cho nữa.”
Thuần Nhi lẽ lưỡi lắc đầu : “ Hoàng thượng sẽ không trách muội đâu.”Vui vẻ nhoài lên bàn như trẻ con : “ Tỷ tỷ ra ngoài giải sầu cũng tốtmà, tỷ tỷ cứ ngồi như vậy, cả người cũng lười biếng, tương lai khôngbiết cháu ngoại của muội có là tên lười hay không?”
Tôi buồn cười, nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ đúng thật là đẹp, nhântiện nói : “ Cũng được, ta ở nhà cả ngày cũng buồn bực.” Cảnh xuân nhưmột bức tranh, tôi làm sao không nghĩ muốn bước ra xem chứ, chỉ sợ miệng vết thương dính bụi, lại thêm chuyện của Đỗ Lương viện khiến lòng tôicòn sợ hãi, vì thế kêu nhiều người đi theo, lấy cái khăn che mặt lại,mới cùng đi ra ngoài.
Địa điểm chọn là khu Lâm Uyển rộng mênh mông, Thuần Nhi thả diều rấtgiỏi, chỉ cần vài quan thái giám giúp đỡ, lại bay cực cao, chắc ở nhàmuội ấy quen thả diều rồi. Cỏ thơm um tù, chỉ nghe thấy tiếng cười khanh khách của muội ấy như chuông gió trên mái nhà. Muội ấy thấy diều baylên cao, vừa cười vừa kêu gào, rất là đắc ý.
Tất nhiên cô ấy đắc ý rồi, cô là phi tần trẻ tuổi nhất được sủng áimà, Huyền Lăng luôn dung túng cô ấy, vì tôi có thai nên không thể thường xuyên hầu hạ Huyền Lăng, đó cũng là nguyên do dạo gần đây Huyền Lăngcũng thường xuyên ghé tại chỗ cô ấy. Đợt vừa rồi Huyền Lăng còn nói, đợi Thuần Nhi đủ 16 tuổi thì phong cô ấy lên Tần.
Tôi ngẩng đầu nhìn cánh chiều đen giữa bầu trời trong xanh, nhớ lạihồi còn nhỏ, cứ mỗi giờ ngọ vào mùa xuân, nữ nhi ở trong nhà tập nữ công gia chánh chán tới mức buồn ngủ, đầu cứ như phát điên, bỗng ca ca từcửa sổ nhảy vài, cười hi hi nói : “ Muội muội, chúng ta chuồn ra ngoàichơi diều đi?”
Gió xuân nhẹ phất phơ cành liễu, hồi còn trẻ con, lúc nào cũng khôngnghĩ gì. Chỉ theo ca ca thả diều, những năm vô lo vô nghĩ lặng lẽ trôiqua.
Mà nay, tôi cũng sắp làm mẹ. Tôi mỉm cười nhìn Thuần Nhi, trong phitần hậu cung, chỉ có cô ấy là cởi mơ, rực rỡ như ánh mặt trời, mà tôi,ẩn nhẫn trông coi vầng trăng sáng, cho dù trong trẻo, cũng thuộc loạiđêm tối, mờ mịt.
Tôi vuốt ve bụng dưới của mình, thật ra cũng không rõ, nếu con tôihoạt bát thơ ngây giống Thuần Nhi thì tốt, chỉ cần đừng quá khờ khạocông chúa không sao, nếu là hoàng tử thì tuyệt đối không được khờ khạo.
Cứ mỉm cười trầm tư như vậy, bỗng nhiên nghe thấy Thuần Nhi kêu mộttiếng, cánh diều trong tay đã đứt dây, diều bị bay ra xa. Thuần Nhi gấp quá, vội vàng muốn đi tìm, tôi vội bảo Tiểu Lợi Tử : “ Mau đi giúp tiểu chủ của ngươi đi, giúp cô ấy đi tìm diều.”
Tiểu Lợi Tử đáp lại “dạ” định chạy theo, Thuần Nhi liền dẫm chân, dẩu môi quát : “ Không một ai được đi theo! Tỷ tỷ, bọn họ đi chỉ tổ vướngchân vướng tay thôi.” Dù sao Thuần Nhi tính tình còn trẻ con, rất dễnóng nảy, cho nên cô cô cung nữ đành phải dừng lại, nhìn tôi chần chừ.Tôi thấy cánh diều rơi xuống rất xa, cũng không lay chuyển được cô ấy,đành phải theo ý cô ấy, thấy cô ấy nhấc chân lên, dặn mấy quan thái giám đi phía sau canh chừng.
Nhành liễu nhẹ nghiêng, theo gió chạm vào mặt hồ nước, cái bóng gốccây bích đào hừng hực khí thế chiếu xuống cạnh ao. Thuyền hoa thanhđãng, đá ngọc nằm ngang, gác đình theo thứ tự cứ như chuỗi hạt châu rảirác cùng một chỗ. Tôi nhìn một lúc cảm thấy mệt, bèn ngồi nghỉ tạm ở gốc cây bích đào.
Cảnh xuân say lòng người như vậy, lại không biết rung động bao nhiêulòng người. Tôi nhớ lại cảnh nguy hiểm lúc ở trong hoàng hậu kia, ở saulưng tôi có tay người nào đó đẩy tôi ra.
Sau khi điều tr.a cẩn thận, cũng không tr.a được dấu vết của người nọ.Cũng khó trách, lúc đấy lộn xộn, nào có người sẽ chú ý ở phía sau lưngtôi có nguy hiểm đang rình rập.
Nhưng tôi thật sự không hiểu đó là ai, sau mấy hồi nhớ lại, mùi hương xen kẽ làn gió thơm khiến tôi rất quen thuộc, cô ta lại quên mất chitiết này. Nhưng tôi âm thầm chịu đựng không nói, thứ nhất là không cóchứng cứ xác thực, thứ hai là chỉ sợ người này có tác dụng với tôi saunày.
Dư quang bỗng nhiên chạm đến ảo ảnh màu nhũ đỏ bạc. Còn chưa lêntiếng, Cận Tịch ở bên cạnh đã cung kính thỉnh an : “ Tào tiệp dư cáttường.” Ánh mắt hơi đổi, vừa lúc đối diện cặp con ngươi hẹp dài sâu thẳm kia.
Tào Cầm Mặc mặc bộ y phục có hoa văn màu trắng bạc rất sang, ngoàikhoác chiếc áo mỏng màu hồng đơn giản, cánh tay cầm khăn tay xanh nhạt,nhẹ nhàng mỉm cười thỉnh an tôi : “ Hoàn quý tần kim an.”
Tôi đưa tay đỡ cô ta lên : “ Tào tỷ tỷ đứng lên đi, đừng khách khí như vậy.”
Cô ta cười chân thành, mặt mày sáng sủa, thật ra tư sắc của cô tacũng được, nhưng mà nếu điệu cười thêm dịu dàng, sắc phục trắng trongthuần khiến như vậy mà không mất đi vẻ diễm lệ cũng khiến người khácđộng lòng. Cô ta mỉm cười nói : “ Không nghĩ lại được gặp quý tần nươngnương ở đây.”
Tôi cùng cô ta ngồi xuống, dặn đám người Cận Tịch ra chỗ khác trông,không ai được nghe chúng tôi nói chuyện, tôi cười nói : “ Tỷ tỷ và muộiđâu xa lạ như vậy, gọi ta là muội muội được rồi.”
Cô ta thấy tôi bảo mọi người ra chỗ khác để ngồi một mình với cô ta,tươi cười như có như không : “ Từ khi muội muội có thai tới nay hìnhnhư không rời khỏi phủ, đặc biệt cẩn thận, sao giờ lại yên tâm cho người lui ra hết vậy?”
Hai tròng mắt tôi liếc, nhẹ nhàng cười nói : “ Tào tỷ tỷ nói đùa rồi, sao muội có thể lo lắng chứ? Tỷ tỷ ở cùng muội, nếu có bị làm sao thìắt do tỷ tỷ không phải rồi, đương nhiên tỷ tỷ sẽ tận lực quan tâm muộimuội… Huống chi …” Tôi mỉm cười, ánh mắt như vô ý đảo qua cô ta : “ Nơinày cũng sẽ không có ai tới đẩy muội một cái đâu.”
Tào tiệp dư sững sờ, không chút biến sắc nào, lúm đồng tiền như hoanói : “ Muội muội thật biết đùa, ai dám tới đẩy muội chứ, chỉ e ngay cảcái duỗi tay cũng không dám ?” Cô ta ngạc nhiên nói : “ Chẳng lẽ muộimuội đã bị người đẩu một cái sao?” Cô ta nắm tay xoa ngực, giả bộ giậtmình nói : “ Làm tỷ tỷ cũng không biết gì, muội muội nói cho hoàngthượng chưa?”
Cô ta cẩn thận như vậy, trong nháy mắt tôi cho rằng bản thân đã nghingờ lầm đối tượng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn dám khẳng định, mật hợphương mà Huyền Lăng thưởng tôi chỉ đưa cho một mình cô ta, làm sao côta dám tặng người khác, hương thơm đó tôi không ngửi lầm đâu.
Nghĩ đến đây tôi cũng không để ý nữa, giống như nhàn thoại việc nhà, nói chuyện phiếm : “ Công chúa Ôn Nghi dạo này khỏe chứ?”
Cô ta lập tức cảnh giác, như chim mẹ bảo vệ chim con, nói : “ PhiềnQuý tần muội muội lo lắng, Ôn Nghi chỉ hơi ho một chút, không có gì đáng ngại.”
Tôi như vô tình bừng tỉnh nói : “ Phải, chỉ cần không gặp lại nhữngchuyện đại loại như cho nhầm bột sắn, tất thân thể thiên kim công chúasẽ không có việc gì.”
Vẻ mặt cô ta rùng mình, không còn trấn tĩnh như vừa rồi nữa, ngượngngùng nói : “ Hoàng thượng không phải đã xử trí kẻ cho nhầm bột sắn làTiểu Đường hay sao, sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu.”
Tôi mỉm cười dịu dàng, nói : “ Hi vọng là thế. Giờ muội cũng sắp làmmẹ, có thể cảm nhận được tình mẫu tử. Tào tỷ tỷ dưỡng dục công chúakhông phải chuyện dễ, nghe nói lúc tỷ tỷ sinh công chúa rất khó, nguyhiểm vạn phần.”
Cô ta hơi lộ vẻ xúc động : “ Làm mẹ quả thật không dễ, lúc nào cũnglàm mọi chuyện đều lo nghĩ cho con, nếu nó có chút không khỏe, tâm tarất khó chịu, tình nguyện vì nó mà gánh vác khổ sở.”
Tôi gật đầu, nhìn thẳng vào mắt cô ta : “ Tào tỷ tỷ là người thôngminh, tự nhiên biết dưỡng dục công chúa thế nào. Chuyện này muội khôngnên lắm lời, nhưng muội muội dặn dò tỷ tỷ một câu, phải biết dùng ngườicho thích hợp, xem là loại người nào? Nếu không ngược lại bị người đóhãm hại thì khổ mà không nói được gì.”
Cô ta gật mình ngẩn ra, sắc mặt không chút hờn giận : “ Tỷ tỷ ngu dốt, quý tần muội muội nói mà ta vẫn không hiểu.”
Tôi lấy tay phủi hóa rơi lạc vào áo, từ từ nói : “ Nếu tỷ tỷ khônghiểu, thì muội muội càng không hiểu. Chỉ là muội muội hiểu được, ngày đó Hoa phi nương nương lục soát Tồn Cúc Đường mà không được, là có ngườimượn nước đẩy thuyền, mặc dù không phải vì giúp muội, nhưng muội cũngnhận một phần tình của cô ấy.” Thấy sắc mặt cô ta biến đổi, tôi càngcười thoải mái : “ Muội muội còn hiểu ra một chuyện, vẽ đường cho hượuchạy không có kết cục tốt, mà bỏ gian tà theo chính nghĩa mới là biệnpháp tốt nhất để bảo toàn tính mạng của mình và người khác – đương nhiên tỷ tỷ hiểu được chim khôn lựa cành mà đậu.”
Thần sắc của cô âm tình bất định, thay đổi xong, rốt cuộc vẫn nhưthường : “ Tỷ ngu muội vẫn không thể đoán ra được.” Cô ta trầm mặctrong khoảnh khắc, làm như có vẻ chần chờ, cuối cùng nói mấy chữ : “Muội mau đi xem đi.” Nói xong, vội vàng rời khỏi.
Tôi nghe mà chẳng hiểu thế nào, thấy sắc trời ngả hướng tây, bỗngdưng nhớ tới Thuần Nhi đi nhặt diều đã quá lâu rồi mà không thấy quaylại. Lúc đó trời chiều màu đỏ, chiếu rọi trên gốc cây bích đào một mảngmàu máu tươi, trong lòng cảm nhận được điềm xấu, lập tức phái người đitìm xung quanh.
Thuần Nhi đã được tìm rất nhanh.
Vào đêm khuya Cận Tịch trở về bẩm báo, khi đó cô cô không che giấuđược đau thương và chấn động, tôi nghe cước bộ trầm trọng của cô cô làkinh hãi, nhưng mà vẫn chưa nghĩ đến chuyện tệ nhất – cùng lắm là phạmphải lỗi gì rồi bị phi tử đánh.
Nhưng cận Tịch vẫn trầm mặc bi thương như cũ, mà điện Thuần Nhi đang ở bên cạnh, đã vang lên tiếng cung nhân khóc lóc thảm thương.
Tôi rớt mạnh xuống ghế dựa thật mạnh.
Cận Tịch chỉ nói một câu : “ Phương lương viện bị ch.ết đuối ở giữa hồ Thái Dịch trì. Khi tìm thấy vẫn thấy trong tay nắm chặt cánh diều.”
Tôi suýt nữa ngây người, hai gò má có dòng chất lỏng ấm áp khôngngừng rơi xuống, chua xót vô cùng. Bảo tôi tin làm sao được, buổi chiều Thuần Nhi vẫn đầy sinh lực đã biến thành kẻ ch.ết đuối giữa dòng TháiDịch lạnh lẽo không có sức sống đó chứ. Thuần Nhi, muội ấy mới 15 tuổithôi mà ! Bảo tôi tin kiểu gì? Tiếp nhận thế nào được?
Không lâu trước đó, muội ấy còn đang thả diều ở Lâm Uyển, vẫn chơi đổ “ bắt bảy” làm vỡ bình hoa, còn nhờ 16 tuổi phong làm Tần, còn muội ấyăn điểm tâm do ta chuẩn bị, còn vì ta kể chuyện cười , muội ấy còn nóilà làm di nương đứa nhỏ trông bụng tôi, chiếc vòng hẹn ước vẫn còn đó,sao đột nhiên muội ấy biến mất được ….
Cận Tịch thấy sắc mặt tôi không đổi, luống cuống đẩy tôi, tôi vẫnkhông chịu tin, mãi đến khi bên ngoài nói thi thể Thuần Nhi vào điệnDiên Niên, tôi như bị đâm vào tim, “oaoa” khóc thành tiếng, đẩy ngườichạy bên ngoài.
Cận Tịch không cản tôi được, vội vàng gọi người , tôi đi thẳng trướccửa điện, tiểu Doãn tử quỳ xuống trước mặt tôi để ngăn đường đi, gấp đến độ sắc mặt trắng bệch nói : “ Nương nương! Nương nương! Không đi được! Hoàng thượng nói người có thai không thể đến điện Diên Niên! Nươngnương!”
Khi nói chuyện, Cận Tịch đã đuổi kịp, liều mạng ôm hai chân tôi : “Nương nương hãy suy nghĩ kỹ, xin nương nương nhớ trong bụng còn có longthai, thật sự không thể đến được !”
Gió đêm khiến hai mắt tôi rơi lệ, bị bọn họ dìu về tẩm điện, tôi nóikhông lên thành tiếng, chỉ nắm ngọc bội mà Thuần Nhi tặng tôi thật chặt. Huyền Lăng biết tin vội vàng tới an ủi tôi, không cho tôi ra ngoài,chàng cũng rất đau lòng, cảm thán không thôi. Tôi lại không thể ngủ sayđược, vô cùng hối hận không nên cùng muội ấy ra ngoài chơi diều, lạicàng không nên để một mình muội ấy nhặt diều rồi dặn thái giám đi theođằng xa. Huyền Lăng hết cách, đành phải bảo thái y cho tôi uống thuốcmới ngủ được.
Huyền Lăng làm lễ tang hết sức trang trọng, truy phong Thuần Nhi là Tần, lại làm theo lễ quý tần lo việc tang ma.
Miễng cưỡng trấn an tinh thần, không cần biết Huyền Lăng khuyên canmà đi đến điện Diên Niên vì Thuần Nhi túc trực bên linh cữu. Trong ánhđèn mờ nhạt phất cờ tuyết trắng lay động phất phới, ngang đèn cô đơn,nhang sáng nhiều khí u ám. Cung nhân trong cung Thuần Nhi thương xót nằm khóc ở trên mặt đất đốt vàng mã cho muội ấy, mà mấy cung tần cấp thấphơn Thuần Nhi cũng có tiếng khóc mà khóc không ra nước mắt.
Tôi vừa thấy màn che tuyết trắng, trong lòng chua xót, nước mắt sớmrơi lã chã. Trong lòng đau khổ cầm ngang trong tay, vái mấy cái với cung tần nói : “ Các muội cũng mệt rồi, đi xuống trước đi.”
Các cô ấy và Thuần Nhi vốn không quen biết, thấy muội ấy còn trẻ đãđược sủng ái khó tránh khỏi ghen ghét, chỉ bất đắc dĩ phụng mệnh tronglinh cữu thôi, sớm chỉ mong sao kêu một tiếng liền đi, thấy tôi nói nhưthế, hành lễ bèn đi hết.
Sau linh màn là thi thể Thuần Nhi, bởi vì ngâm nước quá lâu, trên mặt muội ấy nhìn không ra vẻ mặt đau đớn, giống như thường ngày ngủ thiếpđi trong sự yên lặng bình thản.
Lòng tôi đau xót, cắn khăn khóc nứt nở. Đêm dài, ngoài bốn bức tường còn có tiếng khóc ở ngoài yên ắng lạ thường, bỗng nhiên có người quỳgối đến trước mặt tôi, ôm vạt áo tôi dập đầu : “ Xin nương nương làm chủ cho tiểu thư nhà nô tì.”
Tôi chăm chú nhìn, đây không phải là Thúy Vĩ thị nữ được Thuần Nhidẫn vào cung hay sao? Vội vàng kéo cô ấy đứng lên nói : “ Sao lại thếnày? Ngươi cứ từ từ nói !”
Thúy Vũ không chịu ngồi dậy, nhìn trái phải không có người mới dám nói : “ Bẩm nương nương, tiểu thư nhà tội bị người khác hại!”
Thuần Nhi đột nhiên bị ch.ết, trong lòng tôi sớm nghi ngờ, nói với Thúy Vũ : “ Lời này không được nói lung tung.”
Hai mắt Thúy Vũ trợn tròn lên, cố nén đau thương, dập đầu hai cái nói : “ Tiểu thư nhà tôi từ nhỏ lớn lên ở hồ, kĩ năng bơi rất giỏi, khôngthể ch.ết chìm được. Nô tỳ cảm thấy tiểu thư bị ch.ết rất lạ.”
Vốn xót thương Thuần Nhi bị đột tử, khóc đến ngất đi, tinh thần dầnbình tĩnh lại cũng sáng tỏ chút, mới thấy chuyện này có nhiều chỗ khôngđúng, triệu tên thái giám ngày ấy đi theo Thuần Nhi tới hỏi, đều nóiThuần Nhi nhặt diều chạy quá nhanh, đi qua đình mà không thấy tăm hơiđâu, tìm khắp nơi cũng không thấy về, mãi sau đi về Thái Dịch trì mớiphát hiện muội ấy.
Người người đều nói muội ấy bị trượt chân rơi xuống nước, bây giờ xem ra rất khả nghi, đột nhiên tôi nhớ tới câu Tào tiệp dư nhắc nhở, lửanến bùng cháy một cái, trong lòng giật nảy mình – cô ta biết cái gì !
Có lẽ, cô ta xuất hiện ở Lâm Uyển là để ngăn lại cước bộ của tôi, không cho tôi phát hiện Thuần Nhi chậm chạp chưa về.
Tôi căm hận, Điệu Hổ ly sơn- nhưng trong lòng biết chất vấn Tào tiệp dư cũng không hỏi được gì.
Tôi nén cơn giận lại, hỏi Thúy Vũ : “ Ngươi có chứng cớ gì không?”
Trong mắt Thúy Vũ đỏ bừng, chung quy vẫn không cam lòng, căm giận nghiến răng nói : “ Không có.”
Tôi buồn bã, chán nản vì Thuần Nhi ch.ết oan ức. Muội ấy mới 15 tuổi, tính tình trẻ con, vốn được cha mẹ chăm sóc.
Tôi im lặng một lúc, cô gắng áp chế cơn hận và bi thương, nâng ThúyVũ dậy, chậm rãi hít một hơi nói : “ Bây giờ không có chứng cứ nói cũngvô dụng, ngươi tới cung ta, chúng ta đợi thời cơ hành động.”
Thúy Vũ rưng rưng không nói, cũng là hết cách.
Ngoài điện là đêm khuya vô tận, trăng lưỡi liềm cũng không thể chiếusáng hết đêm tối dày đặc và bi thương. Hậu cung rộng lớn yên tĩnh nhưnghĩa địa, mang theo chút khí lạnh, là vô số linh hồn oan ức. Hai ngọnđèn ngoài điện Diên Niên giống như ma trơi, như quỷ hồn không mắt. Trong mắt tôi nổi lên tia quang hận ý, nhìn thi thể Thuần Nhi, gằn từng chữ : “ Nếu như tiểu thư nhà ngươi bị hạ, bản cung nhất định sẽ thay muội ấybáo thù, tuyệt không để muội ấy uổng mạng!”
Những ngày tang đó, Hoàng hậu và các cung phi tần cùng nhau đến điệnDiên Niên. Tôi cố nén bi thương chuẩn bị lễ phục tốt nhất để đổi đồ cho Thuần Nhi.
Hoàng hậu thấy tôi thay xiêm y cho Thuần Nhi, đứng ở bên cạnh tôikhông được rơi lệ, nhẹ nhàng than thở : “ Phương Lương viện vào cung từbé, bây giờ đang lúc được hoàng thượng sủng ái, không thể hầu hạ Hoàngthượng nhiều thì đột nhiên ra đi ? Thật khiến người thương tiếc …”
Hoa phi cũng thở dài : “ Tuổi còn trẻ như vậy, thật sự đáng tiếc…”
Hoa phi, Thành phi, Kính phi và Tào tiệp dư đang lau nước mắt. Tôingừng khóc, lạnh lùng đứng ở cửa điện nhìn Hoa phi đang gạt lệ khóc nứcnở, chỉ cảm thấy phiền chán và căm hận nói không nên lời.
Lúc này, Huyền Lăng có chi thị , đó là thánh chỉ : “ Lương việnPhương thị trời sinh lương thiện, tôn trọng lễ phép.. Bây giờ gặpchuyện, ngươi đã hoăng thệ, trẫm đau tiếc khôn nguôi, lễ nghi nên kínhtrọng. Đặc biệt danh phong, lấy hiệu Thục Đức, truy phong làm Thuần Tần… Tất cả lễ tang làm như quý tần.” Lại lệnh bảy ngày sau đi đem thi thểđến lăng chỗ Thái phi và các Đức Phi, Hiền Phi.
Người đã qua đời, Huyền Lăng cũng chỉ có thể làm được thế này. Cungtần có phân vị thấp hơn xì xào bàn tán, vì Thuần Nhi may mắn : Lễ tangtrọng thể như vậy, cũng không uổng công rồi! Mà với tôi, tình nguyện vìThuần Nhi không có những thứ này. Hoảng hốt một cái, cớ coi như muội ấyvẫn sống trong cung tôi, bỗng nhiên chỉ vào cây hải đường, nghiêng đầuhì hì cười : “ Tỷ tỷ, muội đi hái bông hoa kia được không?
Tôi biết là muội ấy, chuyển mắt nhìn Hoa phi, nắm chặt ngón tay,người thân bên cạnh tôi liên tiếp gặp nạn, nếu thật có gì đó khiến Thuần Nhi ch.ết, tôi nhất định, nhất định phải đòi lại toàn bộ !
Chú thích :
“Bắt bảy” : là một trò chơi dành cho khuê các.