Quyển 3 - Chương 16: Lửa lan

Ngày Mười hai tháng Mười hai, Tào Tiệp dư được tấn phong làm Tương Quý tần, lễ sắc phong cử hành trong Thái miếu. Nàng ta được trở thành chủ nhân một cung, nơi ở cũ cũng từ Hòa Hú đường đổi thành Hòa Hú điện. Dưới ánh châu ngọc long lanh rạng rỡ, nàng ta tươi cười dè dặt, ý nguyện cũng coi như đã được đạt thành.


Ngày đầu tiên sau lễ sắc phong, tôi và nàng ta gặp nhau ở Thượng Lâm uyển. Lúc này, nàng ta đầy vẻ tao nhã, đang đứng nhìn Ôn Nghi chơi đùa với nhũ mẫu và mấy cung nữ trên nền đất tuyết, dung nhan thanh tú, mộc mạc thường ngày nay đã kiều diễm thêm mấy phần. Tôi và nàng ta chào nhau theo lễ ngang vai, cùng chúc nhau an lành.


Nàng ta tươi cươi, vui vẻ nói: “Tinh thần Hoàn muội muội càng ngày càng tốt hơn rồi!”
Tôi cũng khẽ mỉm cười. “Sao có thể không tốt được? Nghe nói chiều qua bốn vị quý nhân mới đã vào cung rồi, đều ở trong Mật Tú cung của Mộ Dung Tuyển thị trước đây. Thực là vô cùng náo nhiệt.”


Tương Quý tần vuốt nhẹ chiếc áo choàng màu xanh nhạt của mình, nói: “Vậy thì tốt, người cũ vừa đi, người mới đã tới, cũng coi như không làm hoang phế Mật Tú cung. Trước đây khi còn tại vị, Hoa Phi rất mực xa hoa, Mật Tú cung có thể nói là lộng lẫy vô cùng, qua điều này cũng có thể thấy Hoàng thượng rất xem trọng bốn vị quý nhân mới.”


Tôi cười tủm tỉm gật đầu, bốn vị quý nhân mới là gia quyến của những công thần trong cuộc bình định Nhữ Nam Vương, ở Mật Tú cung cũng là lẽ thường tình, kế đến lại cười, nói: “Bốn vị muội muội mới tới là nhân vật thế nào, chẳng bao lâu nữa sẽ rõ ngay thôi.”


Tương Quý tần vốn thỉnh thoảng còn dặn dò nhũ mẫu và cung nữ cẩn thận trông coi Công chúa, nhưng trò chuyện với tôi rất hợp, dần không còn để ý tới tình hình xung quanh nữa. Chợt nghe “úi chao” một tiếng, kế đến là tiếng khóc giòn tan của một bé gái. Tôi và Tương Quý tần cùng hoảng hốt quay lại, vội vã tìm kiếm bóng dáng của Ôn Nghi.


available on google playdownload on app store


Chỉ thấy trên nền tuyết trắng phau, Ôn Nghi ngã nhào trên mặt đất, bên cạnh còn có một nữ tử vận cung trang cũng đang bị ngã.


Nhũ mẫu và các cung nữ sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch, vội chạy tới định đỡ Ôn Nghi và nữ tử đó dậy, nhưng nữ tử đó nhanh tay hơn, ôm lấy Ôn Nghi vào lòng, dịu giọng dỗ dành.


Tương Quý tần lo lắng đến nỗi mặt mày tái nhợt, vội cùng tôi chạy qua hướng đó, hành lễ sơ qua với nữ tử kia: “Đoan Phi nương nương kim an!” Sau đó liền đưa tay ôm lấy Ôn Nghi.


Ôn Nghi còn ít tuổi, chỉ biết có mẫu thân, được Tương Quý tần ôm trong lòng liền lập tức ngừng khóc, hai con mắt tròn xoe, đen láy đảo qua đảo lại nhìn những người xung quanh.


Nghĩ tới việc con gái bị ngã, Tương Quý tần không khỏi tức giận vô cùng, lớn tiếng trách mắng nhũ mẫu và mấy cung nữ: “Rặt một lũ giá áo túi cơm, ngay đến Công chúa mà cũng không chăm nom cho tốt, chỉ biết ăn bơ làm biếng, ngày mai bản cung sẽ bẩm với Hoàng hậu, phải cho các ngươi một trận đòn nhớ đời.” Nhũ mẫu và mấy cung nữ đều vô cùng sợ hãi, vội vàng quỳ xuống van nài.


Tương Quý tần vẫn còn trách mắng không thôi, Đoan Phi đứng bên cạnh thấy vậy thì hơi cau mày, sắc mặt lộ rõ vẻ quan tâm, nói: “Còn không mau xem xem Công chúa có bị thương không.”


Tương Quý tần tỉnh táo trở lại, lập tức im miệng, tay chân luống cuống cùng nhũ mẫu kiểm tr.a xem Ôn Nghi có bị thương không, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới thở phào một hơi. “Đa tạ Đoan Phi nương nương giúp đỡ!”


Tôi thấy sắc mặt Đoan Phi hơi nhợt nhạt, tay trái giấu trong ống tay áo, tư thế kỳ lạ, trên ống tay áo bên trái còn dính đầy vết bùn đất, bèn hỏi: “Nương nương không việc gì chứ?” Nàng ta khẽ lắc đầu rồi quay sang nói với Tương Quý tần: “Ôn Nghi Công chúa chỉ bị trượt ngã thôi, bản cung đỡ lấy nhanh, chắc không có việc gì đâu, có điều vẫn cần mời thái y tới xem cho ổn thỏa.”


Tương Quý tần vội vàng vâng dạ rồi sai cung nữ hầu cận đi mời thái y.
Tinh thần Ôn Nghi rất tốt, miệng kêu “ê ê a a” không ngừng, đột nhiên ngẩng đầu, dang tay, nhào về phía Đoan Phi.


Đoan Phi thoáng ngạc nhiên, kế đó liền không sao kìm được nụ cười và vẻ thương yêu lộ ra trên khuôn mặt, đưa tay phải ra ôm Ôn Nghi vào lòng. Tương Quý tần vội buông tay, cười nói: “Đứa bé này đúng là không sợ người lạ, xem nó thân thiết với nương nương chưa kìa.”


Tôi đứng bên cạnh nhìn mà thích thú, cũng cất tiếng góp vui: “Xem ra Ôn Nghi rất thích Đoan Phi nương nương đấy.” Đoan Phi càng nhìn lại càng vui vẻ, khẽ ngâm nga một khúc hát, tựa trán vào trán Ôn Nghi, chọc cho Ôn Nghi bật cười khúc khích.


Tôi thấy Đoan Phi yêu quý Ôn Nghi như vậy mà cũng chỉ dùng tay phải để ôm, liền biết tay trái của nàng ta nhất định đã bị thương bèn đón lấy Ôn Nghi, đưa lại cho Tương Quý tần, nói: “Nương nương sao chỉ đi có một mình thế, Cát Tường và Như Ý đâu?”


Đoan Phi chẳng để tâm đến lời của tôi, ánh mắt lưu luyến nhìn Ôn Nghi chăm chú, tiện miệng đáp: “Ta sai Cát Tường với Như Ý đi lấy một ít nước tuyết trên lá trúc về dùng, đang ở đây đợi bọn họ quay lại.”


Tôi vội vàng cười, nói: “Áo của nương nương bị bẩn rồi kìa, nếu nương nương không ngại, xin hãy tới Đường Lê cung thay bộ đồ sạch sẽ trước đã.”


Ánh mắt tôi làm như vô tình liếc qua cánh tay trái của nàng ta. Nàng ta hiểu ý, bèn nói: “Cũng được!” Tôi bèn gọi Lưu Chu lại, sai dẫn Đoan Phi đến Đường Lê cung, rồi chỉ nói: “Nương nương xin hãy đi trước một bước, đợi lát nữa thần thiếp sẽ tới sau.”


Nàng ta gật đầu, mím môi thu lại nụ cười, đi được vài bước chợt ngoảnh lại, chăm chú nhìn Ôn Nghi Công chúa đang nô đùa vui vẻ trong lòng Tương Quý tần, sắc mặt đầy vẻ quyến luyến.


Tương Quý tần thấy Đoan Phi đã đi xa, liền nhìn theo bóng lưng gầy guộc của nàng ta, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đáng tiếc ta gia cảnh sa sút, dù có chen chân lên hàng quý tần cũng khó mà đảm bảo được tương lai tốt đẹp cho Ôn Nghi. Nếu có thể đứng vào hàng phi như Đoan Phi nương nương chắc sẽ tốt hơn nhiều.”


Tôi nghe thấy lời này nhưng mặt không đổi sắc. Nàng ta xoay người nhìn tôi, sắc mặt có chút lúng túng, tự biết mình đã lỡ lời, vội cất tiếng khỏa lấp: “Ta chẳng qua chỉ tiện miệng nói vậy thôi, Hoàn muội muội chớ để tâm.”


Tôi mỉm cười, nói: “Đâu có. Tào tỷ tỷ có chí hướng như vậy mới là việc tốt, dù không suy nghĩ cho mình thì cũng phải tính toán cho Công chúa. Muội sắp trở thành nghĩa mẫu của Công chúa rồi, tất nhiên là hy vọng sau này Công chúa sẽ được gả cho người chồng tốt, như thế muội cũng được nhờ.”


Trong mắt Tương Quý tần hiện lên vẻ đề phòng, ngoài miệng thì vẫn tươi cười. “Đa tạ lời tốt lành của Hoàn muội muội. Ta sao có thể so với muội muội được, vừa được hoàng ân chiếu cố vừa có huynh trưởng mới lập công lao lớn cho Đại Chu, rất được Hoàng thượng tin tưởng. Xem ra ngày muội muội được lên ngôi phi đã không còn xa nữa rồi, tương lai của Ôn Nghi hoàn toàn trông chờ vào muội muội đấy!”


Nàng ta câu nào câu nấy đều gọi “muội muội” ra chiều thân mật lắm, tôi chỉ mỉm cười lễ độ, lại chợt nhớ đến vẻ yếu ớt của Đoan Phi, bèn khẽ thở dài. “Đoan Phi nương nương rất thích Công chúa, nhưng sức khỏe lại không được tốt lắm, chắc là không thể sinh nở được nữa rồi.”


Tương Quý tần chợt thu lại nụ cười, sau khi im lặng một lát liền nói: “Đoan Phi nương nương bị người ta ép uống hồng hoa nên không có khả năng sinh nở được nữa.”
Tôi thầm buồn bã, trong sự buồn bã còn có một tia kinh ngạc, vội hỏi: “Sao lại như vậy? Đoan Phi là phi tử vào cung sớm nhất cơ mà!”


Tương Quý tần dường như không muốn nói thêm nhưng lại không cự được sự truy hỏi của tôi, rốt cuộc đã thổ lộ: “Muội cho rằng ai có thể làm được một việc hống hách, tàn độc như vậy?” Nàng ta dường như cũng có chút không đành lòng. “Đoan Phi tuy vào cung sớm nhất nhưng hiềm rằng đã thất sủng từ lâu.”


Tôi trầm ngâm suy nghĩ, đem ráp nối những manh mối trước sau lại trong đầu, chợt cả kinh hỏi: “Có phải là vì chuyện Hoa Phi sẩy thai ngày đó không?”


Tương Quý tần khẽ gật đầu, cùng tôi đi tới chỗ cách xa những người khác hơn. “Việc này vốn chỉ có Hoàng thượng, Hoàng hậu và hai người Đoan, Hoa biết, thực là bí mật vô cùng, mãi về sau ta mới được nghe Hoa Phi vô tình nhắc đến, muội muội xin chớ kể với người nào khác.” Thấy tôi đồng ý, nàng ta mới chậm rãi kể: “Khi đó, Hoa Phi vẫn còn là Hoa Quý tần, đứa bé trong bụng được xác định là con trai, đáng tiếc còn chưa đầy tháng thì đã sẩy rồi. Trước đó, nàng ta chỉ từng uống thuốc an thai mà Đoan Phi đưa tới, thế là bèn dâng lời tố cáo lên Hoàng thượng và Hoàng hậu, nhưng sau đó sự việc lại bị bỏ mặc làm lơ. Hoa Phi trong cơn giận dữ liền dẫn người xông vào tẩm cung của Đoan Phi, ép Đoan Phi phải uống canh hoa hồng mà tuyệt dục, từ đó Đoan Phi liền đau bệnh mãi không khỏi. Hoàng thượng bừng bừng nổi giận, trách cứ Hoa Phi một phen, đồng thời diệt khẩu toàn bộ người có mặt hôm đó, nhưng cũng chỉ hậu đãi Đoan Phi hơn một chút mà thôi.”


Tôi cả kinh. “Không ngờ Hoa Phi lại ra tay tàn độc như vậy, lẽ nào nàng ta chưa từng hoài nghi là người khác động tay động chân sao?”


“Người khác?” Tương Quý tần thoáng lộ vẻ hồ nghi, kế đó liền mỉm cười, dửng dưng nói: “Có lẽ là có người khác, nhưng bát thuốc đó quả thật được đưa tới từ tay Đoan Phi. Hơn nữa sự việc xảy ra đã lâu rồi, bây giờ Đoan Phi vẫn đang mang bệnh, Hoa Phi thì bị phế truất, có ai hỏi tới làm gì!”


Nàng ta khẽ cười một tiếng rồi dừng lại, không nói gì thêm. Lòng tôi thầm máy động, chậm rãi nói: “Chữ ‘Tương’ mang ý tương trợ. Hoàng thượng chọn chữ này làm phong hiệu cho Tào tỷ tỷ, hình như khá có thâm ý!”


Nàng ta trầm ngâm một chút, đưa mắt nhìn tôi. “Kẻ làm tỷ tỷ đây không hiểu mấy về chữ nghĩa, xin muội muội giải thích giúp ta.”


Tôi mân mê chuỗi hạt châu màu xanh ngọc bích trên tay. “Tỷ tỷ được ở ngôi quý tần này là vì duyên cớ gì? Đó là vì Nhữ Nam Vương ở tiền triều đã được bình định, mà Hoa Phi trong hậu cung xưa nay luôn có mối quan hệ mật thiết với Nhữ Nam Vương, cần có người đứng ra lật đổ, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều có tính toán như vậy. Tỷ xuất hiện rất đúng lúc, do vậy Hoàng thượng mới phong tỷ làm Tương Quý tần, ý tứ bên trong chính là ở đó.” Tôi khẽ hắng giọng thở dài, nói thêm một câu: “Đáng tiếc, Mộ Dung Thế Lan bây giờ vẫn là tuyển thị, Hoàng thượng vì niệm cái tình nghĩa ngày xưa nên chắc sẽ không làm khó nàng ta quá đâu.”


Sắc mặt Tương Quý tần hơi biến đổi, chỉnh lại chiếc áo gấm th hình sư tử trên người một chút, nói: “Đoan Phi nương nương còn đang thay áo trong cung của muội muội đấy, chắc muội muội cũng nên quay về rồi, ta cũng phải đưa Công chúa về cung đây.”
Tôi mỉm cười nhường đường, xoay người rời đi.


Về đến cung, tôi thấy Cận Tịch đã thay xong cho Đoan Phi một bộ đồ sạch sẽ, đang chuẩn bị xử lý vết thương trên tay trái cho nàng ta. Tôi bảo Cận Tịch mang bộ đồ bẩn kia đi giặt, đích thân bôi thuốc lên khuỷu tay giúp Đoan Phi.


Vết thương của nàng ta quả thật không nhẹ, bị rách một đường rất dài, còn sưng vù lên. Tôi nhẹ nhàng bôi thuốc, cúi đầu, chỉ nhìn miệng nàng ta. “Nương nương xưa nay vốn không thích Hoa Phi, mà Tương Quý tần khi trước vốn là người của Hoa Phi, sao nương nương lại không màng nguy hiểm đi cứu con gái của nàng ta vậy?”


Lúc bôi thuốc nhất định là khá đau, nhưng Đoan Phi chẳng cau mày lấy một cái, sắc mặt vẫn hờ hững như thường, bình lặng như mặt nước hồ thu. “Trẻ con không có tội.”


Tôi lấy vải xô quấn quanh khuỷu tay nàng ta, lại giúp nàng ta kéo tay áo xuống, khẽ nói: “Hình như nương nương rất yêu thích đứa bé đó.”


Nàng ta khẽ cười, nhưng trong nụ cười lại thấp thoáng vẻ ngẩn ngơ và đau xót. “Ta không có duyên với đường con cái, chỉ có thể thương yêu con của người khác mà thôi! Có điều, đứa bé Ôn Nghi đó đúng là rất đáng yêu!”


Tôi cười, nói: “Đứa bé đó quả có tướng thông minh của Tương Quý tần, chỉ mong sau này nó đừng học theo thói xảo quyệt của mẫu thân nó.”
Đoan Phi cất giọng tiếc nuối: “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, chỉ e không dễ gì được như vậy.”


Tôi nửa đùa nửa thật nói: “Nếu đổi cho nó một vị mẫu thân tốt để được dạy dỗ cẩn thận thì tốt rồi!”
Đoan Phi thoáng trầm tư rồi cũng không nói gì thêm, vô thức đưa bàn tay ra. Tôi vội nói: “Đừng động đậy, kẻo lại làm vết thương thêm đau.”


Đoan Phi cười vang. “Trong hậu cung có nhiều nỗi đau lắm, chút vặt vãnh này thì có đáng gì.”
Tôi chợt nghiêm túc hỏi: “Việc Hoa Phi bị phế truất chắc nương nương đã nghe nói rồi, không biết nương nương suy nghĩ thế nào?”


Nàng ta hơi nhướng mày, cười tủm tỉm, nói: “Tuyển thị? Vốn nên như vậy mà.”
Tôi nở một nụ cười thư thái. “Nương nương cũng nghĩ như vậy sao?”


Nàng ta ngồi thẳng người, nét mặt tuy tươi cười nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười nào cả, lạnh lùng tựa băng tuyết. “Ngày đó, nàng ta phạt muội phải quỳ đến nỗi sẩy thai, vậy mà Hoàng thượng cũng chỉ giáng nàng ta xuống hàng phi và tước đi phong hiệu, bắt phải suy nghĩ lỗi lầm. Muội cho rằng Hoàng thượng làm thế chỉ vì kiêng dè Nhữ Nam Vương thôi sao?”


Tôi lắc đầu. “Nếu quả như thế thì hôm nay Hoàng thượng đã giết nàng ta rồi!”
Đoan Phi nói: “Không sai! Tuy ta không biết là vì duyên cớ gì, nhưng cứ nhìn tình hình thời gian qua mà xét, Hoàng thượng không phải là không có tình cảm với nàng ta.”


Tim tôi đập thình thịch, đột ngột ngẩng lên. “Tình cũ khó dứt, Mộ Dung Thế Lan tuy có sai lầm lớn nhưng dù sao mấy năm qua cũng luôn là phi tử đắc sủng nhất, Hoàng thượng chưa chắc đã không có chút chân tình nào với nàng ta.” Bên khóe môi tôi chậm rãi xuất hiện nụ cười. “Do đó, lúc này nếu có ai đi khuyên Hoàng thượng giết nàng ta, chắc chắn sẽ chỉ khiến Hoàng thượng chán ghét.”


Ánh mắt nàng ta trở nên lạnh lẽo, rất nhanh đã nở một nụ cười dịu dàng. “Ta muốn nàng ta biến mất khỏi hậu cung này lâu lắm rồi!”
Ngón tay tôi gõ nhẹ xuống mặt bàn, nở một nụ cười tươi. “Về điều này, thần thiếp có chung suy nghĩ với nương nương.”


Nàng ta thu lại nụ cười. “Như vậy là tốt nhất, có điều muội cũng nên để ý đến Tương Quý tần, nàng ta không phải hạng tốt đẹp gì đâu.”


Tôi rót cho nàng ta một chén trà Đồng Tử Tống Xuân, tươi cười rạng rỡ, nói: “Điều này thì thần thiếp biết, nương nương hãy nếm thử loại trà này đi, ngày sau thần thiếp sẽ có đại lễ dâng tặng cho nương nương.”


Bốn vị quý nhân Phúc, Kỳ, Tường, Thụy tập hợp trong Chiêu Dương điện của Hoàng hậu để bái kiến tất cả những phi tần có địa vị trên mình. Tôi và Hân Quý tần, Tương Quý tần ngồi cạnh nhau, Hân Quý tần thừa dịp Hoàng hậu đang chỉ dạy bốn người bọn họ mà cười trộm, nói: “Mặt mũi trông cũng không tệ, có điều phong hiệu thì đậm nét mừng vui quá!”


Tôi vội đưa tay khẽ kéo nàng ta, ra hiệu hãy im lặng, nói: “Việc mừng gần đây đâu có ít.” Tương Quý tần chỉ mỉm cười không nói.


Tỉ mỉ nhìn kĩ, dung nhan của bốn vị quý nhân mới đều khá xuất chúng. Phúc Quý nhân Lê thị mặt mày tươi tắn, Kỳ Quý nhân Quản thị dung mạo đoan trang, Tường Quý nhân Nghê thị mày cong lá liễu, Thụy Quý nhân Lạc thị kiêu sa như hàn mai. Hân Quý tần không kìm được lại nói thêm: “Phúc Quý nhân người cũng như tên, trông thực là đầy nét mừng, Thụy Quý nhân thì thanh tân thoát tục, có điều nhìn kĩ lại vẫn là Kỳ Quý nhân đẹp hơn một chút.”


Hân Quý tần tuy mau mồm mau miệng nhưng ánh mắt nhìn người quả là rất chuẩn, tôi cười, nói: “Tường Quý nhân cũng rất đẹp, có điều…” Lời tiếp theo có hơi bất nhã, tôi không nói tiếp, thầm lẩm bẩm vẻ đẹp của Tường Quý nhân thực là quá tinh minh, nơi đầu mày cuối mắt toàn là tâm kế.


Tương Quý tần cũng khẽ cười. “Người nhiều, thị phi cũng nhiều.”
Tôi nhìn nàng ta, cười hờ hững. “Đáng tiếc, người trong chốn hậu cung này vĩnh viễn không bao giờ là số ít.”


Đêm đó, Huyền Lăng triệu Kỳ Quý nhân tới thị tẩm, chắc là vì khá yêu thích, ngay ngày hôm sau liền cho nàng ta dọn đến cung của tôi, ở nơi Sử Mỹ nhân đã sống trước đây. Tôi không dị nghị, dù sao nhà họ Quản của Kỳ Quý nhân cũng sắp kết thành thông gia với nhà tôi, như vậy hai bên lại càng gần gũi với nhau hơn một chút.


Huyền Lăng vốn định dựa theo thể chế tấn phong cho nàng ta sau khi thị tẩm, nhưng Hoàng hậu lại viện cớ khi xưa Hoa Phi cũng vào cung với tư cách con gái của phong thần rồi sau đó cậy công kiêu ngạo, thế là bèn ra mặt ngăn cản. Hoàng hậu xưa nay luôn hiền thục, đoan trang, Huyền Lăng vì nể mặt nàng ta, lại có vết xe đổ là Hoa Phi nên cũng không dị nghị gì. Sau chuyện này, cả bốn vị quý nhân mới sau khi thị tẩm đều không được tấn phong. Mà trong số bốn vị quý nhân mới thì Tường Quý nhân là đắc sủng nhất, thường xuyên được vời tới thị tẩm, có điều mãi vẫn chẳng được tấn phong. Nàng ta biết nguyên do bên trong, thành ra căm hận Mộ Dung Thế Lan vô cùng.


Tường Quý nhân hết sức không phục, lại ỷ rằng mình có mấy phần nhan sắc và được Huyền Lăng ân sủng, bèn nói xấu Mộ Dung Thế Lan trước mặt Huyền Lăng một phen. Huyền Lăng cũng không tính toán, chỉ mỉm cười cho qua.


Tương Quý tần hay tin liền cũng dâng lời rằng cần phải trừng phạt Mộ Dung Tuyển thị, qua đó xoa dịu nỗi căm phẫn của mọi người trong hậu cung. Huyền Lăng không đợi nàng ta nói xong đã trở mặt, quát đuổi nàng ta ra ngoài.


Tôi nghe tin thì chỉ mỉm cười. Đoan Phi nói: “Tương Quý tần thông minh cả đời, hồ đồ chốc lát. Hoàng thượng vẫn còn tình cũ với Mộ Dung Thế Lan, Tường Quý nhân là phi tần mới được sủng ái, lại là con gái của công thần, làm nũng một chút, Hoàng thượng tất nhiên sẽ không nói gì. Nhưng Tương Quý tần trước đây vốn giao hảo với Mộ Dung Thế Lan, khi đó cắn ngược lại một miếng còn tạm coi là hợp thời, nhưng nếu nhiều lời thì sẽ khiến Hoàng thượng cảm thấy nàng ta là hạng vong ân bội nghĩa ngay.” Nàng ta khẽ cười, nói tiếp: “Nhất định là muội đã xúi bẩy rồi!”


Tôi ôm gối mềm, tựa người vào chiếc sạp quý phi, mỉm cười vuốt ve mái tóc. “Nương nương thật đã coi trọng thần thiếp quá rồi, kỳ thực nàng ta cũng có tư tâm, nếu không thì sao lại nghe lọt tai lời xúi bẩy của thần thiếp được. Huống chi nương nương có thể nghĩ tới điều này, người khác chưa chắc đã không thể nghĩ tới.”


Nàng ta nói: “Hoàng thượng tuy không nói gì nhưng mấy ngày nay lại chỉ triệu ba vị Quý nhân kia tới bầu bạn, không để tâm tới Tường Quý nhân nữa. Nàng ta vốn đắc sủng nhất nhưng lại có chút không ngoan ngoãn, bây giờ thì hay rồi!”


Tôi búng tay cười, nói: “Nàng ta kỳ thực cũng chẳng phải là mối tai họa gì to lớn, chỉ cần lật tay một cái là trừ diệt được ngay. Thần thiếp cứ nhìn thấy nàng ta là lại nghĩ tới bộ dạng của Lệ Quý tần ngày trước.”


Gương mặt Đoan Phi vẫn gầy guộc như xưa nhưng tinh thần, khí sắc đều đã tốt hơn nhiều, không còn vẻ bệnh tật như trước. Tôi vui vẻ nói: “Thân thể nương nương gần đây hình như đã tốt hơn nhiều rồi!”


Nàng ta nở nụ cười tươi. “Vị Ôn thái y mà muội tiến cử cho ta y thuật quả nhiên không tệ, ta cảm thấy khi bệnh tình tái phát cũng không còn khó chịu như trước nữa.”


Tôi dùng hộ giáp cà nhẹ lên chiếc cúc trân châu trên vạt áo, những tia sắc bén lóe hiện trong nụ cười. “Thái y thường không chỉ biết chữa bệnh mà còn biết giết người nữa.”
Đoan Phi hơi nhướng mày, sau nháy mắt đã bình tĩnh trở lại, nói: “Đúng là có người cần phải đi rồi!”


Tuyết lớn rơi liền một mạch mười mấy ngày mà không có dấu hiệu ngừng lại, hơi thở của năm mới ngày một nồng đậm. Các cung, viện bận rộn may thêm xiêm y mới, quét dọn sân vườn. Đường Lê cung cũng chìm trong bầu không khí vui vẻ và bận rộn như thế.


Hôm ấy, tôi đang có tâm trạng tốt, đích thân viết một đôi câu đối rồi gọi Tiểu Doãn Tử sai người bắc thang dán lên cửa cung, một đám cung nữ tươi cười vui vẻ bu lại ngửa cổ ngắm nhìn. Tôi cười, nói: “Đợi lát nữa dán xong rồi hãy nhìn, bây giờ tất cả đều ngửa cổ như vậy, chưa biết chừng bụi đất dưới đáy giày bọn Tiểu Doãn Tử sẽ rơi cả vào mắt các ngươi đấy!”


Bội Nhi cười hì hì, nói: “Nương nương cứ thích trêu bọn nô tỳ.”


Tôi đứng đó trò chuyện với bọn họ một lúc, cảm thấy lạnh không chịu nổi, bèn vén rèm đi vào noãn các. Tiểu Liên Tử chạy một mạch vào theo, tôi thấy thần sắc y có vẻ khác thường, biết là có chuyện muốn nói, bèn gọi y lại. Tiểu Liên Tử thưa: “Mấy ngày nay nô tài để ý quan sát, thấy hình như luôn có người ở bên ngoài rình mò chúng ta.”


Tôi cả kinh, cau mày hỏi: “Ngươi đã nhìn kỹ rồi chứ?”
“Dạ!” Y đáp: “Có hai lần nô tài nhìn không rõ lắm, nhưng có hai lần đã nhìn rất rõ ràng, người đó giả bộ như đang quét dọn trong vĩnh hạng, kỳ thực là rúc dưới chân tường nghe lén.”


Tôi thầm cảm thấy chán ghét, nhưng cũng biết việc này hệ trọng, bèn hỏi: “Có nhìn rõ kẻ đó là ai không? Người của cung nào vậy?”


Trên mặt y thoáng lộ vẻ phẫn nộ. “Là tên thái giám hầu cận ở chỗ Mộ Dung Tuyển thị. Hình như kẻ đó còn mang theo cả đá đánh lửa trên người, rõ ràng là có ý đồ xấu. Chỉ là thị vệ trong cung canh phòng nghiêm ngặt nên hắn mới không thể đắc thủ. Nương nương, có cần nô tài bắt hắn mang đi gặp Hoàng thượng không?”


Tôi bấu mạnh hộ giáp vào chiếc lò sưởi cầm tay, làm phát ra những tiếng ken két đinh tai của kim loại cọ xát. “Không ngờ lại dám theo dõi tình hình trong cung của ta.” Kế đó lại chợt nở nụ cười, nói tiếp: “Đừng để ý đến hắn, chỉ cần ngấm ngầm để ý từng hành động của hắn là được, chớ có rút dây động rừng.”


Tiểu Liên Tử tuy không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng lời rồi cáo lui.


Thời gian vừa qua, My Trang hết sức tức giận vì việc Huyền Lăng không phạt nặng Mộ Dung Thế Lan, về sau, nghe nói tới chuyện Tương Quý tần bị trách phạt khi đề nghị giết Mộ Dung thị thì lại càng phiền muộn. Tôi thấy tiết trời hôm nay rất đẹp, bèn đặc biệt mời My Trang tới cung của tôi đánh cờ giải khuây.


My Trang chống cằm ngồi nghiêng người trên ghế, uể oải đặt một quân đen xuống bàn, bỗng phát hiện nước cờ không ổn liền đòi đi lại, nhưng tôi sao chịu nghe. Tỷ ấy liền đẩy bàn cờ, nói: “Thôi, thôi, ta sắp thua đến nơi rồi, không chơi nữa.”


Tôi vội nói: “Như vậy thì coi sao được chứ, đòi đi lại không được liền giở trò vô lại, chẳng có chút phong độ nào cả, cứ như trẻ con vậy. Thôi được rồi, chúng ta chơi ván nữa nhé!”


My Trang trêu đùa con vẹt lông trắng đậu trên chiếc giá vàng bên cạnh, nói: “Lòng ta đang phiền muộn, có chơi thêm mười ván nữa thì cũng vẫn thua thôi.”


Tôi chậm rãi thu những quân cờ trên bàn lại, mỉm cười cất tiếng: “Muội biết tỷ đang phiền muộn điều gì, đáng tiếc, bây giờ cơ hội còn chưa tới, dù gì cũng phải tìm một lỗi lớn rồi mới có thể kết liễu tính mạng của ả ta. Suy cho cùng thì ả ta cũng đắc sủng bao nhiêu năm nay, muốn trừ khử được cũng không phải chuyện dễ dàng.”


My Trang cắn chặt môi, khẽ nói: “Muội sao hiểu được nỗi căm hận trong lòng ta…”
Tôi cắt ngang lời tỷ ấy, bình tĩnh nói: “Muội còn hận hơn tỷ. Đứa bé chẳng thể ra đời kia là máu thịt của muội.”
My Trang lặng im, quay trở lại ngồi xuống trước bàn cờ.


Sắc trời dần tối, tôi với My Trang trò chuyện câu được câu chăng về việc bốn vị quý nhân mới vào cung ai đắc sủng hơn ai. Lúc này Tiểu Doãn Tử dẫn người mang vào những ngọn nến đã thắp sẵn lửa.
Tôi hỏi: “Kỳ Quý nhân đâu?”


Cận Tịch đáp: “Nương nương quên rồi sao, hôm trước, Lưu Thận tần có cho người đến mời Kỳ Quý nhân hôm nay tới xem kịch.”


Tôi khẽ “ồ” một tiếng, nói: “Tuyết vừa tan, tối muội ấy quay về e là không nhìn rõ đường trơn, ngươi hãy cho người thắp nhiều đèn lồng ngoài điện của muội ấy một chút.”


Cận Tịch vâng lời ra ngoài, tôi thấy Tiểu Liên Tử đi cuối cùng, bèn ra hiệu cho y ở lại. Y nói: “Tới rồi, đang ở chân tường mé tây.”


My Trang thấy y nói một câu không đầu không cuối như vậy, bất giác nảy lòng nghi hoặc. Tôi bảo Tiểu Liên Tử ra ngoài, khẽ cười nói với My Trang: “Tỷ tỷ muốn thấy Mộ Dung Thế Lan ch.ết thế nào đây?”


Tôi khẽ nở nụ cười, cầm một ngọn nến lên, kéo My Trang vào trong tẩm điện. Ngay cạnh tẩm điện của tôi là noãn các bên điện của Kỳ Quý nhân, lúc này nàng ta đã ra ngoài, chắc hẳn ở đó không còn ai. Tôi tiện tay đặt ngọn nến xuống dưới chiếc bàn gỗ ở góc điện, ngọn lửa “soạt” một tiếng bùng lên.


My Trang cả kinh hỏi: “Muội định làm gì vậy?”


Tôi chậm rãi nói: “Tỷ tỷ đừng lo, cũng đừng nói gì!” Tôi mở cửa sổ ra, từng làn gió lạnh vun vút thổi vào. Thế gió càng mạnh, ngọn lửa càng lớn. Tôi vội kéo tỷ ấy chạy ra ngoài, tiếp tục ngồi đánh cờ trong Tây noãn các như không có chuyện gì xảy ra.


My Trang còn chưa hết kinh hoàng, tôi đoán chừng từ giờ đến khi đám cháy bị người ta phát hiện còn phải một lúc nữa, thế là bèn chọn những điểm mấu chốt nói với tỷ ấy. My Trang nở một nụ cười thư thái, buông ống tay áo vốn đang nắm chặt ra, bình tĩnh nói: “Nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho thật giống, ta không muốn ả còn đường sống nữa đâu.”


Tỷ ấy đột nhiên đứng dậy, chạy vào nội điện. Tôi biết là không hay, vội chạy vào theo, thấy trong điện những thứ như rèm, màn, tủ quần áo đều đã bốc cháy, ống tay áo rộng của My Trang cũng đã bắt lửa. Đầu óc tôi như nổ tung, vội bưng một chậu nước chạy tới hắt vào người tỷ ấy.


My Trang nở một nụ cười mỉm, nhưng giọng nói lạnh tựa băng sương: “Ta còn chưa muốn ch.ết đâu.” Sau đó, chợt lớn tiếng kêu cứu.


Khi Huyền Lăng vội vã chạy tới thì hậu điện đã bị thiêu hủy quá nửa, khắp nơi đều là mùi đồ đạc bị cháy khét lẹt, vệt nước và những vết cháy xém nham nhở khắp nơi, khung cảnh tàn tạ vô cùng.


Toàn thân tôi ướt sũng nước, đang lạnh run cầm cập, cố gắng quấn chiếc chăn quanh người để giữ ấm, My Trang cũng vậy. Huyền Lăng rảo bước chạy tới, quấn tôi vào trong chiếc áo choàng lông cáo ấm áp của y, khẽ nói: “Không sao rồi, không sao rồi!”


Tôi vừa lạnh vừa sợ, đột nhiên được y ôm vào lòng mà an ủi như thế, nơi đáy lòng bất giác trào dâng cảm giác sảng khoái khi việc lớn sắp thành, nhưng ngoài miệng vẫn nghẹn ngào khóc lóc, còn cố ý tỏ vẻ sợ sệt cất tiếng gọi: “Hoàng thượng…”


Y vội cúi đầu, chăm chú nhìn tôi. “Không có việc gì chứ?”


Tôi ra sức lắc đầu thật mạnh, khắp mặt giàn giụa nước mắt, chỉ qua phía My Trang bên cạnh, nói: “Hoàng thượng, My tỷ tỷ…”, rồi lại tiếp tục khóc nấc lên. Ôn Thực Sơ lúc này đang đứng trước mặt My Trang, giúp tỷ ấy băng bó vết thương trên tay, Huyền Lăng buông tôi ra, nhìn qua phía My Trang hỏi: “Tiệp dư, vết thương của nàng thế nào?”


My Trang dường như đã sợ đến nỗi ngơ ngẩn, hoàn toàn chẳng nghe thấy lời của Huyền Lăng. Tôi bật khóc nức nở. “Hoàng thượng, nhất định là tỷ tỷ đã sợ quá rồi. Đều tại thần thiếp không tốt, đang yên đang lành lại mời tỷ tỷ đến đây chơi cờ, hại tỷ ấy gặp nạn thế này.”


Ôn Thực Sơ vội nói: “Quý Tần nương nương đừng nôn nóng, tinh thần của Thẩm Tiệp dư không có vấn đề gì, chỉ là vết thương trên tay có hơi nghiêm trọng.”


My Trang ngẩn ngơ ngoảnh lại, vô thức đưa cánh tay lên, để lộ vết thương mới băng bó được một nửa. Chỉ thấy vết thương đó to bằng cỡ bàn tay, da thịt bị cháy đen sạm lại, rỉ máu đỏ, bên trên được rải bột thuốc xanh xanh vàng vàng, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.


Huyền Lăng vừa lo lắng vừa tức giận, quay về phía sau, quát lớn: “Đang yên đang lành sao lại bị cháy? Thái giám quản sự trong cung đâu?”


Tiểu Doãn Tử vốn đang bận rộn chạy qua chạy lại, nghe thấy Huyền Lăng quát hỏi thì vội vàng chạy tới, bẩm: “Hoàng thượng thứ tội, đều tại nô tài không cẩn thận. Có điều đã bắt được kẻ phóng hỏa rồi, đang chờ xử lý.”


Huyền Lăng nghe thấy hai chữ “phóng hỏa” thì biến hẳn sắc mặt, nói: “Đưa hắn tới đây!”


Kẻ phóng hỏa đã bị bắt sống, chính là tên Túc Hỷ vốn hầu hạ Mộ Dung Tuyển thị. Khi sự việc xảy ra, hắn đang thập thò lén lút bên ngoài cung của tôi, hơn nữa còn mang theo trên người cả đá đánh lửa và dầu lửa, coi như tang vật đã rõ ràng, dù hắn có ra sức kêu oan cũng chẳng ai tin.


Đúng vào lúc này, Kỳ Quý nhân đi xem kịch quay trở về, thấy tòa điện của mình đã bị thiêu đốt tan hoang, thêm vào đó lại nghe kể về sự việc vừa xảy ra, bất giác sợ hãi vô cùng, bật khóc thương tâm.


Sắc mặt Huyền Lăng biến hóa liên tục, My Trang thì từ đầu tới cuối thì luôn có vẻ ngẩn ngơ như đã phải quá kinh sợ. Tôi thút thít nói: “Thần thiếp thực không rõ mình đã đắc tội với vị công công này ở chỗ nào, không ngờ lại bị trả thù như vậy, nếu không có đám nô tài phát hiện sớm thì thần thiếp đã chẳng còn tính mạng để gặp Hoàng thượng nữa rồi.”


Huyền Lăng lạnh lùng nói: “Chỉ là một kẻ nô tài thì làm gì có lá gan lớn như vậy! Mộ Dung thị xưa nay lòng dạ tàn độc, trẫm đúng là đã coi thường nàng ta quá rồi!”


Kỳ Quý nhân đứng bên cạnh kéo tay áo Huyền Lăng, đau khổ nói: “Huynh trưởng của thần thiếp và cha anh của Hoàn Quý tần đều là công thần trong việc bình định Nhữ Nam Vương và nhà họ Mộ Dung lần này, thần thiếp lại nghe nói Mộ Dung Tuyển thị xưa nay vốn bất hòa với Hoàn Quý tần, bây giờ bị phế truất tất nhiên sẽ căm hận thần thiếp và Hoàn Quý tần vô hạn. Nếu không có người đứng đằng sau xúi bẩy, một tên thái giám nhỏ nhoi sao dám đến phóng hỏa ở Đường Lê cung, xin Hoàng thượng hãy làm chủ cho thần thiếp và Hoàn Quý tần!”


Tóc tai tôi rối bời, chỉ tiện tay vuốt lại một chút. “Mộ Dung Tuyển thị dù có điều bất mãn thì cũng chỉ là với thần thiếp, không ngờ lại làm liên lụy tới Kỳ muội muội và My tỷ tỷ, tất cả đều là lỗi của thần thiếp.”


Huyền Lăng kéo tôi lại, nói: “Đâu phải là lỗi của nàng, Trẫm vốn không muốn tuyệt tình quá, để nàng ta có cơ hội sửa chữa lỗi lầm, làm lại cuộc đời, ai ngờ nàng ta còn trở nên tàn độc hơn. Thôi vậy!” Y nhướng cao mày, nói với Lý Trường: “Nói với Hoàng hậu và Kính Phi, lập tức cho người thẩm vấn Mộ Dung thị, nếu sự thực đúng là như vậy thì hãy đày nàng ta vào lãnh cung, ban cho cái ch.ết, không cần bẩm báo lại với trẫm nữa.”


Tôi ngoảnh lại, thấy My Trang nhếch mép nở một nụ cười lạnh, nơi đáy lòng cũng bất giác rộn ý cười, bỗng nhiên nhớ đến đứa con đã mất, chỉ cảm thấy vừa sảng khoái vừa đau đớn, cảm xúc phức tạp vô cùng. Hoàng hậu và Kính Phi xưa nay vẫn luôn đối địch với Mộ Dung Thế Lan, dù ả ta không phải là người đứng sau giật dây thì cũng sẽ có chứng cứ xác thực, huống hồ lần này bằng cớ đã rành rành ra đó.


Tôi vùi đầu vào vai Huyền Lăng, lại tiếp tục nghẹn ngào khóc lóc.






Truyện liên quan