Chương 62: Giữ thai

Edit: Ớt Hiểm


Dung Viễn nhìn Lăng Nhã khẽ gật đầu rất nhẹ, giấu xúc động vào lòng, thu ánh mắt lại nói với Dận Chân và Na Lạp thị: “Khí huyết của Diệp phúc tấn hư nhược, có dấu hiệu sinh non, nhưng muốn giữ thai cũng không phải là không thể, vi thần từng đọc sách cổ và tìm được một phương pháp bí truyền, không chừng bây giờ có thể áp dụng, nhưng nếu vậy thì Diệp phúc tấn phải chịu khổ.”


Diệp Tú không chút nghĩ ngợi, lập tức nói: “Chỉ cần giữ được hài tử, muốn ta chịu khổ cỡ nào cũng được.” Thời gian càng trôi qua, cảm giác hài tử muốn rời xa mình của Diệp Tú càng rõ ràng, đến mức nàng không còn khả năng kiềm chế bản thân mình nữa.


“Không sai, chỉ cần còn một tia hi vọng cũng mong Từ Thái y cố gắng bảo toàn.” Dận Chân nói vậy, Na Lạp thị bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng là vậy, dù sao hài tử cũng đã hơn sáu tháng, nếu có cơ hội chào đời thì nuôi nấng một thời gian cũng sẽ lớn nhanh, mong Từ Thái y ngàn vạn lần đừng từ chối.”


“Vi thần hiểu rõ, vi thần sẽ cố hết sức.” Nói xong câu này, Dung Viễn không kéo dài thời gian thêm nữa mà lập tức lấy giấy bút ra viết một phương thuốc rồi đưa cho Cẩu Nhi: “Bốc y như phương thuốc này, ba chén nước nấu sắc thành một chén rồi đưa cho Diệp phúc tấn uống, một ngày ba lần; còn nữa, đi lấy cho ta một ít ngải diệp, càng nhanh càng tốt.” Hắn vừa nói vừa lấy từ trong rương của mình ra một cây châm rồi dùng lửa hơ nóng nó.


Ngải diệp rất nhanh đã được đưa tới, y thư viết, ngải diệp có công dụng cầm máu, nếu dùng ngải diệp đốt lên hơ mười đầu ngón tay ngón chân thì có thể giữ cho thai tượng ổn định, nhưng không được dùng nhiều, nhất là với cơ thể hư nhược, Dung Viễn đọc sách cổ mới biết được phương pháp đốt ngải kết hợp với châm cứu này, việc này có công hiệu ổn thai hơn rất nhiều so với việc chỉ đốt ngải mà thôi.


available on google playdownload on app store


Vì sợ làm phiền Dung Viễn chữa trị, mọi người đều đi xuống đợi ở dưới lầu, lúc này đã là giờ Hợi, khí lạnh thấm vào người, dù có khoác áo choàng nhưng nhưng tay chân vẫn rất lạnh, Diệp Tú có chuyện nhưng lại bắt mọi người chịu khổ theo, trong bụng của những vị phúc tấn cách cách đó chứa đầy oán hận, nhưng ngay cả Na Lạp thị và Niên thị còn chưa nói tiếng nào, thế nên các nàng cũng chỉ biết im lặng chịu đựng, không ai dám rời đi.


Cứ đợi như vậy đến nửa canh giờ sau, Dung Viễn toàn thân nồng mùi ngải diệp bước ra, Dận Chân thấy thì lập tức bước tới hỏi: “Tình hình sao rồi?”


“Đã cầm máu, thai tượng cũng tạm ổn định rồi, nhưng giữ được hay không thì phải trông chờ vào chính bản thân phúc tấn, đợi thuốc sắc xong thì lập tức uống ngay, từ đây cho tới lúc hạ sinh hài tử thì mỗi ngày đều phải uống thuốc đúng giờ, nhất định không được xuống giường, cũng không được ngồi dậy, cố gắng duy trì, giữ được ngày nào hay ngày đó.” Nghĩ đến việc nữ nhân mà mình yêu sâu đậm giờ đây đã thành thiếp thất của người trước mặt, trong lòng Dung Viễn cảm xúc ngổn ngang, mùi vị vừa chua vừa chát không nói nên lời.


“Làm phiền Thái y đêm hôm còn tới đây, Dận Chân vô cùng cảm kích.” Dận Chân nào biết được suy nghĩ trong lòng Dung Viễn, hắn nghe nói có thể giữ được hài tử thì liền thở phào nhẹ nhõm, chắp tay rối rít cảm tạ Dung Viễn, còn nói: “Nếu Từ Thái y không vội trở về, chi bằng ở lại đây thêm một lát, đợi thai ổn định thêm rồi hẵng đi có được không?”


“Dĩ nhiên là được.” Tối nay Dung Viễn không phải là Thái y trực đêm, chỉ ở lại Thái y viện hơi trễ một chút, vừa lúc gặp được Phỉ Thúy, nghe nói là phủ Tứ bối lặc cần thì hắn không hề nghĩ ngợi mà ôm thùng thuốc đi cùng Phỉ Thúy ngay, chính vì muốn nhìn thấy Lăng Nhã, còn muốn trực tiếp nói với nàng vài câu.


Đến tận lúc này Na Lạp thị mới có cơ hội nói ra thắc mắc trong lòng: “Cơ thể muội muội xưa nay đều khỏe mạnh, trước đó cũng chưa từng bị va chạm hay té ngã gì, sao đột nhiên lại có dấu hiệu sảy thai, còn lại hung hiểm tới mức như vậy.”


Không chỉ mình nàng, trong lòng mọi người đều có thắc mắc tương tự, việc này đúng là kỳ lạ, khiến người người ta nghĩ mãi không ra.


Dung Viễn đăm chiêu một lát rồi nói: “Lúc ta bắt mạch cho Diệp phúc tấn thì phát hiện được có một khoản thời gian máu trong cơ thể nàng ta lưu thông quá nhanh, do đó làm cho thai tượng bất ổn, có phải là Diệp phúc tấn đã ăn trúng thứ gì đó giúp lưu thông khí huyết hay không?”


“Không thể nào!” Na Lạp thị một mực bác bỏ suy đoán này của Dung Viễn: “Hai vị phúc tấn trong phủ có thai, phàm những thức ăn làm cho các nàng phải cực kỳ chú ý, tuyệt đối sẽ không xuất hiện thứ lạnh lẽo hay lưu thông khí huyết gì, ngay cả táo đỏ ta cũng sớm dặn dò không được dùng, chứ đừng nói chi tới việc thức ăn có vấn đề, Lý muội muội ăn cũng đâu có sao?”


“Đúng vậy, ta vẫn không có cảm giác gì không ổn.” Lý thị bước lên phía trước, Lăng Nhã không biết có phải do mình nhìn nhầm hay không, nàng cảm thấy lúc Lý thị nói câu này thì thần sắc hơi gượng gạo, nàng nghiêng đầu lấy tay áo che miệng nói với Lý Vệ: “Ngươi có cảm thấy chuyện này là có người cố ý đụng tay đụng chân hay không?”


Lý Vệ đá viên trân châu không biết do ai làm rơi dưới chân, môi mấp máy: “Diệp phúc tấn xem hài tử trong bụng như sinh mệnh, nô tài từng thấy nàng ta dò hỏi Hạ đại phu những món ăn cần kiêng kỵ rất cẩn thận, mà thông qua việc nàng ta nâng đỡ Hồng Ngọc để củng cố địa vị lần này, có thể thấy được nàng ta không ngu xuẩn như chúng ta vẫn nghĩ, ngược lại, là người khôn khéo vô cùng, một người tâm tư kín đáo như vậy, chủ tử cảm thấy nàng ta sẽ ăn nhầm thức ăn, khiến cho vinh hoa phú quý của nàng ta rơi rụng sao?”


Lý Vệ phân tích kỹ càng, không mưu mà hợp với suy nghĩ của Lăng Nhã, nhưng có một việc nàng nghĩ hoài không hiểu, vì sao Lý thị lại không sao, thức ăn chuẩn bị cho hai nàng đều như nhau, mà Diệp Tú vừa xem xong tuồng diễn liền xuất huyết, nếu nói do thức ăn trước khi xem diễn, thì thời gian như vậy là quá lâu.


Bên kia, Na Lạp thị đang liệt kê cho Dung Viễn tất cả các món ăn được chuẩn vị để đưa tới Thanh Âm các tối nay, trí nhớ của nàng cực tốt, mấy chục món ăn đều được nàng nhớ không sai một nón, thậm chí ngay cả nguyên liệu trong đó nàng cũng thuộc như lòng bàn tay.


“Nếu những món ăn này không có tác động từ bên ngoài, vi thần thật sự không hiểu tại sao Diệp phúc tấn lại trở nên như vậy.” Dung Viễn nghe hết hàng loạt các món ăn thì không phát hiện được món nào có hại cho thai phụ, lấp tức chau mày, nghĩ mãi cũng không ra được mấu chốt nằm ở đâu.


Dận Chân hơi nôn nóng nói với Lý thị: “Nguyệt Như nàng thật sự không sao chứ? Có muốn từ Thái y bắt mạch cho nàng hay không?”


“Sức khỏe của chính mình mà không lẽ thiếp thân không biết hay sao? Thật sự rất tốt, không có chút nào không thoải mái cả, không cần làm phiền Từ Thái y.” Trong mắt Lý thị thoáng hiện ra chút sợ hãi, bàn tay giấu trong tay áo hơi run lên.


Thấy nàng đã khẳng định như vậy thì Dận Chân cũng không ép nàng, chỉ dặn nàng phải cẩn thận, có gì bất thường phải lập tức báo ngay cho hắn biết, hài tử của Diệp Tú đã đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, có trở về được hay không còn chưa biết, hắn tuyệt đối không muốn hài tử tcủa Lý thị lại bất ngờ ra đi.


“Những món ăn từ phòng bếp nói chung không có vấn đề gì.” Niên thị đột nhiên nói câu này, khiến từng người đang có mặt ở đây rùng mình, đúng là không ít người nghi ngờ, chỉ có điều không dám nói thẳng ra trước mặt Dận Chân mà thôi, chung quy chuyện lần này không nhỏ, nếu thật sự có người nhúng tay, chỉ sợi không thể nương nhẹ.


Ánh mắt Dận Chân trầm lại, vuốt cằm giọng nặng nề: “Nàng muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Hắn từ nhỏ đến lớn đều ở trong cung, đối với những thủ đoạn mà các vị phi tử vẫn dùng để tranh giành sủng ái của Hoàng a mã trong hậu cung, không đến mức rõ như lòng bàn tay nhưng cũng nghe cũng thấy, hắn tuyệt đối không muốn phủ của mình cũng xảy ra những chuyện tương tự.


Niên thị rũ đôi mi, nhìn vào ngón tay của mình lộ ra khỏi tay áo, lẳng lặng nói: “Chuyện này nhất định là có nguyên nhân, thiếp thân nghi ngờ trong phủ có người muốn hại Diệp phúc tấn, nếu cuối cùng vẫn không tr.a được, dù Diệp phúc tấn qua khỏi lần này cũng chỉ uổng công mà thôi.”


Na Lạp thị càng nghe càng sợ hãi, nhịn không được mà xen vào: “Có phải là muội muội nghĩ nhiều rồi hay không, ai mà to gan lớn mật như vậy, dám mưu hại con nối dòng của Bối lặc gia.”


Niên thị nghe vậy thì có ý mỉa mai: “Lòng người khó lường, không phải ai cũng có tâm địa Bồ tát như tỷ tỷ, tri nhân tri diện bất tri tâm, không đảm bảo được có người bí quá hóa liều.” Nói đến điểm này nàng bỗng nhớ tới gì đó, nhìn vào bụng Lý thị cười nhẹ: “Tỷ tỷ quả thật là may mắn, cũng đang mang thai, mà lại bình yên vô sự.”






Truyện liên quan