Chương 8: Nghi phi
Edit: Ớt Hiểm
Lý Đức Toàn đích thân đưa Lăng Nhã về Chung Túy cung, gần đến nơi thì Lăng Nhã nhìn thấy ở ngoài cửa cung có một người đang đứng nhìn xung quanh. Lăng Nhã cảm thấy lạ, tuyết vẫn đang rơi, lại khuya như vậy, sao còn có người ở bên ngoài? Đến khi nàng tới gần hơn thì mới phát hiện người đó là Thu Từ.
Thu Từ cũng đã nhìn thấy Lăng Nhã, trái tim treo lơ lửng nãy giờ cuối cùng cũng có thể buông xuống, chạy nhanh tới đón nàng: “Muội muội đi đâu, sao trễ như vậy mới trở về?”
Thấy Thu Từ quan tâm mình, lòng Lăng Nhã đầy cảm động, đưa đôi tay lạnh như sắt nắm trọn bàn tay của Thu Từ, nói: “Vì nhàn rỗi không có gì làm nên đi ra ngoài một chút thôi, không ngờ lại khiến cho tỷ tỷ lo lắng, thật là không nên.”
“Không có gì thì tốt rồi.” Thu Từ thở ra một cái, lúc này dien.dan.lequydon mới để ý tới vị thái giám già đứng sau lưng Lăng Nhã, ngạc nhiên hỏi: “Đây là…”
Lý Đức Toàn nhanh nhẹn tiến tới một bước, rất mực lễ phép: “Nô tài Lý Đức Toàn thỉnh an tiểu chủ.”
Lý Đức Toàn? Cái tên này khiến Thu Từ sửng sốt, đây chẳng phải là vị thái giám bên cạnh Hoàng thượng sao? Cũng chính là tổng quản thái giám trong cung, sau khi nàng vào cung cũng đã nghe qua, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, còn đi cùng Lăng Nhã nữa?
“Bên ngoài tuyết lớn, nhị vị tiểu chủ mau vào trong đi.” Lý Đức Toàn đưa dù trong tay cho Lăng Nhã, khom người nói: “Nếu tiểu chủ không còn gì phân phó, nô tài xin phép được trở về hầu hạ Hoàng thượng.”
“Làm phiền công công.” Lăng Nhã định hành lễ, nhưng Lý Đức Toàn hoảng hốt, nhanh tay đỡ lấy nàng, vội vã nói không ngừng: “Người làm vậy muốn hại ch.ết nô tài sao, trăm ngàn lần không được.”
Lý Đức Toàn đã theo cạnh Khang Hi mấy chục năm, có cái gì chưa từng chứng kiến. Sau chuyện tối nay, Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã vào cung là chuyện đã định, sau này chính thức trở thành chủ tử, sao hắn dám nhận lễ này.
Lăng Nhã cười cười, hiểu lo lắng của hắn nên cũng không miễn cưỡng. Đợi thái giám này rời đi thì mới cùng Thu Từ bước vào trong viện: “Sao tỷ tỷ biết muội không ở trong phòng?”
Thu Từ thở dài DieexnddafnLeQuyDon bực bội: “Còn không phải là vì vị Quách Lạc La thị kia sao, tỷ sợ nàng ta ăn hϊế͙p͙ muội, nên mới đến xem thử, mới biết được muội không có ở đó. Trời thì tối mà tuyết lại rơi nhiều, tỷ lo muội có chuyện gì nên ra cửa cung đợi muội trở về.” Nói đến đây, Thu Từ nhớ đến chuyện vừa rồi thì cười như không, nói: “Không nghĩ là nhờ vậy mà thấy được Lý công công đích thân đưa muội về, muội muội, hẳn là muội có chuyện kể cho tỷ nghe phải không?”
Đối với Thu Từ, Lăng Nhã không muốn giấu diếm gì, từ đầu đến cuối kể hết chuyện vừa mới xảy ra cho Thu Từ nghe. Nghe xong, trước tiên Thu Từ kinh ngạc, sau đó liền cười chân thành: “Không thể tin được, còn chưa tuyển tú mà muội muội đã được gặp Hoàng thượng rồi, đã vậy Hoàng thượng đối với muội còn có ấn tượng thật tốt nữa, nếu không đã không ban thưởng ngọc tiêu cho muội, các tú nữ khác mà biết chuyện này thì không biết sẽ ngưỡng mộ muội muội đến mức nào.”
Cúi đầu vuốt ve thân ngọc tiêu, Lăng Nhã không vui mừng như Thu Từ nghĩ, ngược lại, nàng như mất mát gì đó: “Muội cũng không biết chuyện này là tốt hay là xấu nữa.”
Thu Từ phủi hạt tuyết đang vướng trên tóc mai của Lăng Nhã, nhẹ nhàng nói: “Có phải muội lại nhớ tới Từ công tử hay không?” Thấy Lăng Nhã cúi đầu im lặng, Thu Từ thở dài rồi lên tiếng khuyên giải: “Muội muội, dù muội có nhớ thì sao chứ, từ lúc muội lựa chọn con đường này thì muội và hắn đã là người của hai thế giới khác nhau. Tiếp tục nhớ mong, ngoài việc tăng thêm bi thương thì có ích lợi gì? Cái trước mắt cần làm là muội phải nắm chặt lấy Hoàng thượng, chỉ có Hoàng thượng mới có thể giúp muội chấn hưng vinh quang của Nữu Hỗ Lộc gia tộc, chỉ có Hoàng thượng mới có thể giúp muội giải quyết những chuyện khó khăn hiện tại mà thôi.”
Lăng Nhã xoắn tua lụa ở chuôi ngọc tiêu im lặng không nói gì, một lúc lâu sau mới cúi đầu: “Những điều tỷ tỷ nói muội đều hiểu rõ, nhưng mà không thể hoàn toàn buông bỏ ngay được, chắc đợi thêm một ít thời gian nữa sẽ tốt hơn.”
“Tỷ hiểu, nhưng chuyện này muội nhất định không được để người khác biết, nếu không với muội chỉ có trăm hại mà không có một lợi.” Thu Từ nghiêm túc nói.
Lăng Nhã gật đầu, nhìn thẳng vào bóng đêm đen như mực: “Muội sẽ nhớ kỹ, cả đời này của muội là ở Tử Cấm Thành, mãi mãi nhớ kỹ.”
Nàng nói những lời này cho Thu Từ nghe, cũng là cho chính mình, để chính mình phải nhớ kỹ, không một khắc nào quên.
Hai ngày sau, sắc trời có vẻ trong hơn, băng tuyết dần dần tan đi, cứ đà này, đại điển tuyển tú vào ngày tám tháng mười hai sẽ gặp thời tiết đẹp.
Vĩnh Hòa cung, một trong các cung thuộc Đông lục cung, được ban cho Nghi tần vào năm Khang Hi thứ mười sáu, đến nay đã hơn hai mươi năm.
Hiện giờ Nghi phi đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhờ gìn giữ hợp lý nên nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi, hoàn toàn không giống đã từng sinh nở.
“Nàng ta thật sự quá đáng như vậy?” Nghi phi nhíu mày hỏi Mộ Nguyệt ngồi bên cạnh, mơ hồ có chứa một chút tức giận.
Mộ Nguyệt tỏ ra oan ức mà bĩu môi: “Muội sao dám nói dối tỷ tỷ, từ lúc tiến cung tới giờ, nàng ta ỷ mình có chút sắc đẹp nên mắt nhìn lên trời, chẳng xem ai ra gì, muội phải thường xuyên nhường nhịn nàng ta, có lần nàng ta còn lấy nước trà nóng hắt lên người muội, tỷ tỷ nhìn xem.” Nàng vừa nói vừa cuộn tay áo để lộ ra cánh tay trắng như tuyết, trên tay xuất hiện một mảng đỏ ửng giống như dấu vết bị phỏng.
Nghi phi vốn sắp giận, giờ lại nhìn thấy Mộ Nguyệt bị thương, sao còn kiềm chế được, đặt tách trà lưu li thật mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã này đúng là quá đáng, đến muội muội của bổn cung mà cũng dám đối xử như thế, đủ thấy nàng ta kiêu ngạo đến mức nào.” Nói xong, Nghi phi cẩn thận xem vết thương trên cánh tay của Mộ Nguyệt, liếc mắt nói: “May mà không nổi bọng nước, chỉ cần dán hồng tiêu vào thì sẽ không thấy gì, Ký Thu, đi lấy cao trị sẹo mà lần trước Hoàng thượng ban thưởng cho bổn cung tới đây.”
Đợi Ký Thu đi rồi, Mộ Nguyệt mới cắn môi nói tiếp: “Nếu nàng ta chỉ nhằm vào một mình muội thôi thì cũng không sao, nhưng nàng ta càng nói càng quá đáng, cuối cùng còn nói nàng ta cũng không xem tỷ tỷ ra gì, còn nói…” Nàng lén nhìn Nghi phi, tỏ vẻ ngập ngừng.
Nghi phi lạnh lùng nói: “Ngươi cứ nói, bổn cung dien~dan~le~quy~don cũng muốn nghe xem nàng ta nói cái gì.”
Mộ Nguyệt nghe vậy cẩn trọng: “Nàng ta nói tỷ tỷ cùng lắm là nhờ may mắn mới có được địa vị như bây giờ, thật ra không xứng đáng chút nào, nếu nàng ta tiến cung thì sẽ thay thế tỷ tỷ.”
“Tốt! Tốt! Tốt cho một Nữu Hỗ Lộc thị, bất quá cũng chỉ là nữ nhi của một điển nghi nho nhỏ, nhưng tâm tư lại không nhỏ, còn chưa tiến cung mà đã muốn thay thế vị trí của bổn cung.” Nghi phi giận quá hóa cười, có điều nụ cười lạnh lẽo làm cho người khác run sợ, người nào quen thuộc sẽ nhận ra Nghi phi đang thật sự tức giận.
“Chủ tử bớt giận, Nữu Hỗ Lộc gia sa sút đã nhiều năm rồi, theo lý mà nói Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã này không nên to gan lớn mật mới đúng. Có thể trong chuyện này còn có hiểu lầm gì đó cũng không chừng.” Ký Thu đi lấy cao trị sẹo tới, thấy Nghi phi tức giận thì lập tức nhẹ giọng khuyên giải, đôi mắt cố tình liếc nhìn Mộ Nguyệt, muốn từ đó tìm ra điều gì khác thường.
Mộ Nguyệt sao lại không hiểu ý trong lời nói của Ký Thu, lập tực giương mày lên quát: “Câu này của ngươi là có ý gì, nói ta đang nói dối tỷ tỷ sao?”
“Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ lo là có người rắp tâm lợi dụng nương nương và tiểu chủ để đạt được mục đích kín đáo của mình.” Ký Thu miệng nói không dám, nhưng rõ ràng là nói Mộ Nguyệt. Mộ Nguyệt tức giận nghiến răng nhưng không thể phát tác.
Nghi phi là người ở trong cung đã nhiều năm, hiểu tường tận việc tranh sủng đoạt quyền. Lúc nãy là nhất thời buồn bực, hơn nữa Mộ Nguyệt là thân muội của nàng nên căn bản nàng chưa từng có chút nghi ngờ. Nay bình tĩnh lại thì cũng cảm thấy có chút vấn đề, nhưng nàng cũng không vạch trần. Tiếp nhận cao trị sẹo mà Ký Thu mang tới, nàng lấy ra một ít nhẹ nhàng xoa lên cánh tay của Mộ Nguyệt, ánh mắt ý vị thâm thường nhìn nàng: “Ngươi thấy nàng ta là một uy hϊế͙p͙ đối với người sao?”
Trong lòng Mộ Nguyệt có chút hồi hộp, biết rằng tỷ tỷ đã nhìn ra lưỡng kế của mình, nhưng lời đã nói ra đến nước này thì cũng không thể sửa lại, huống hồ tỷ tỷ hỏi như vậy rõ ràng là đã có dự tính, lập tức tỏ ra thành thật ngẩng đầu nói nhẹ: “Không phải đối với Nguyệt nhi, mà là đối với tỷ tỷ.”
“Ồ?” Nghi phi thờ ơ thốt lên, nhấc ngón tay ra. Nàng thấy trên đầu ngón tay ngoài thuốc cao trong suốt ra còn có một màu đỏ nhạt không dễ nhận ra, ánh mắt nàng căng thẳng, ngón tay đeo kim giáp quẹt nhẹ qua chiếc khăn trải bàn thêu bách hoa, khi đưa lên thì thấy có một sợi tơ nhỏ xíu trước mặt, nhỏ tới mức tưởng như chỉ cần chạm vào là đứt đoạn.
“Nếu tỷ tỷ gặp nàng ta thì sẽ tin những gì Nguyệt nhi nói.” Cho dù Mộ Nguyện không muốn thừa nhận nhưng chuyện Lăng Nhã thật sự xinh đẹp là có thật, so với nàng thì lại càng đẹp hơn.
Nghi phi im lặng đứng dậy bước đến cửa điện ngắm nhìn chậu thập bát sơn trà mà sáng nay Nội Vụ phủ vừa mới đưa tới, đó là hoa sơn trà cực phẩm của thiên hạ, trên một gốc cây mọc ra mười tám đóa hoa, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, tạo thành một tháp hoa lục giác, những đóa hoa màu sắc không giống nhau, hồng là hồng, phấn là phấn, xếp mở ngay ngắn vô vùng đẹp mắt.
Trân phẩm như thế dù cho Nội Vụ phủ dốc lòng vun trồng thì cũng chỉ được có vài chậu, dùng để hiếu kính với vài vị nương nương được sủng ái nhất trong cung, Nghi phi là một trong số đó; còn những phi tần khác thì chỉ có thể nhìn mà ao ước.
Thấy Nghi phi im lặng quá lâu, tâm tư của Mộ Nguyệt dần dần lắng xuống, chẳng lẽ tỷ tỷ không chịu ra tay đối phó Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã? Nếu như vậy thì tính toán của nàng chẳng phải là thất bại hay sao?
Lúc Mộ Nguyệt bất an cũng là lúc Nghi phi hành động, nàng xoay người nói với Ký Thu: “Vào khố phòng lấy pho tượng Bạch Ngọc Quan Âm mà ca ca đem đến vài ngày trước ra đây, chúng ta đi Cảnh Nhân cung.”
Cảnh Nhân cung là cung của Vinh Quý phi. Lúc này sao Nghi phi lại muốn đến đây, dụng ý đã quá rõ ràng. Mộ Nguyệt lộ rõ vui mừng lên mặt, định nói gì đó nhưng dien.dan.lequydon Nghi phi đã dời bước tới trước mặt nàng, vuốt ve vài sợi tóc mai đang rũ xuống của nàng, nói: “Muội đó, thông minh là tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng cả thiên hạ này chỉ có một mình muội thông minh, xem người khác là kẻ ngốc, nếu không bị thiệt chỉ có thể là chính mình. Nguyệt nhi, muội nói có đúng không?”
Người Mộ Nguyệt run lên, biết là Nghi phi đang nói mình. Cho tới hôm nay, nàng và thân tỷ tỷ này gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều. Năm đó khi Nghi phi tiến cung thì nàng chưa sinh ra, sau này cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới được ngạch nương đưa vào cung cùng Nghi phi gặp mặt một hai ngày. Trong lòng Mộ Nguyệt, đối với Nghi phi cũng không có nhiều tình thân, thậm chí còn có ý muốn lợi dụng.
Nhưng lúc này Mộ Nguyệt thấy ánh mắt của Nghi phi ôn hòa nhưng bên trong rất sắc bén thì hiểu mình đã sai mười phần, vị tỷ tỷ này lợi hại hơn mình rất nhiều, tương lai không biết nàng có khả năng ứng phó chế ngự hay không, nhưng hiện tại là không thể.
Nghĩ thông suốt điều này, Mộ Nguyệt không còn do dự gì, thu lại tất cả những suy nghĩ cùng những ý định sai trái, ngoan ngoãn như một chú mèo con: “Nguyệt nhi hiểu rõ.”
“Chỉ mong ngươi thật sự hiểu rõ.” Nghi phi cười nhẹ, ánh mắt sắc bén dần dần nhạt đi, thay vào đó là một giọng ôn nhu và cưng chiều: “Nguyệt nhi, muội là thân muội muội của bổn cung, chỉ cần muội không phạm sai lầm quá lớn, bổn cung nhất định sẽ che chở cho muội.”
Nói như vậy, quả là không sai.
Sau khi Ký Thu mang pho tượng Bạch Ngọc Quan Âm tới, Nghi phi lên kiệu đi thẳng tới Cảnh Nhân cung của Vinh Quý phi, Mộ Nguyệt và Ký Thu cũng đi theo bên cạnh.