Chương 18: Trừ tịch
Edit: Ớt Hiểm
“Nếu muội thích, từ nay mỗi năm ta sẽ cùng muội đón năm mới, chỉ cần muội không thấy phiền là được.”
Ôn Như Ngôn khóe mắt rưng rưng. Lúc trước nàng giúp Lăng Nhã tìm đại phu chưa hẳn là không vì tư lợi, nhưng không ngờ Lăng Nhã lại hồi đáp nàng bằng tình tỷ muội chân thành.
“Không phiền, không bao giờ phiền.” Lăng Nhã nắm tay Ôn Như Ngôn nghiêm túc nói, dứt khoát như một lời hứa.
Hai người nhìn nhau cười, trừ tịch năm Khang Hi thứ bốn mươi ba, lần đầu tiền Lăng Nhã không đón năm mới cùng người thân, nhưng nàng cũng chẳng cô đơn, vì đã có Ôn Như Ngôn và Mặc Ngọc ở bên cạnh nàng.
Dùng xong bữa trưa, Mặc Ngọc và Tố Vân chịu trách nhiệm nhào bột làm vỏ bánh, Lăng Nhã và Ôn Như Ngôn thì cũng nhau gói sủi cảo. Tối đến Mặc Ngọc đưa sủi cảo đến phòng bếp bỏ vào nồi hấp, lúc đưa trở về vẫn còn nóng nổi.
Mặc Ngọc cẩn thận pha một bát giấm Trấn Giang, sau đó lấy đũa trúc đưa cho hai người Lăng Nhã: “Cô nương và Ôn cách cách mau nếm thử xem hương vị thế nào?”
“Các ngươi cũng cực nhọc cả ngày rồi, ngồi xuống ăn chung luôn đi.” Lăng Nhã cười nói.
Mặc Ngọc lắc đầu nguầy nguậy: “Bọn nô tỳ đợi các cô nương ăn xong rồi mới ăn.” Tố Vân cũng nói thêm vào: “Lỡ đâu bị người nào thấy thì sẽ nói bọn nô tỳ không có phép tắc.”
“Bảo các ngươi ngồi xuống thôi mà cũng nhiều lời như vậy, năm mới rồi, có ai đến đây đâu chứ, lát nữa sủi cảo nguội rồi ăn cũng không ngon.” Thấy hai người Mặc Ngọc còn đứng phân vân, Lăng Nhã tỏ vẻ không vui: “Còn không ngồi nữa thì ta sẽ nổi giận đó.”
Ôn Như Ngôn cũng khuyên nhủ: “Đúng đó, các ngươi cứ cố chấp như vậy thì có vẻ xa cách quá, huống chi ăn sủi cảo thì phải nhiều người mới vui, chỉ có hai người ăn sẽ rất chán. Lát nữa trong phủ sẽ bắn pháo hoa, đúng lúc có thể vừa ăn vừa xem.”
Mặc Ngọc và Tố Vân thấy thật khó từ chối nên đành nghe lời ngồi xuống. Thật ra hai người họ cũng đã đói rồi, giờ ngửi được mùi thơm ngào ngạt của sủi cảo thì khó cưỡng lại, lập tức cúi đầu xuống ăn.
“Chíu… Bùm…” Một ngọn lửa ngũ sắc nổ tung trên bầu trời đêm, tạo thành một chùm hoa xinh đẹp bắt mắt, sau đó lại biến mất trong đêm đen. Nhưng rất nhanh sau đó lại có thêm nhiều pháo hoa phóng lên không trung, từng cái từng cái nở rộ, khiến bầu trời đêm sáng rực như ban ngày. Khi thì như cúc vàng bung ra, khi thì như mẫu đơn đua nở, có khi lại như cầu vồng rực rỡ, tựa rồng bay phượng múa, khiến người xem không khỏi xuýt xoa.
Nhưng những phát pháo hoa này chỉ là khởi đầu, sau phủ Tứ bối lặc, phủ Ngũ bối lặc, phủ Bát bối lặc, phủ Thập bối tử, phủ Thập Tam bối tử, cũng lần lượt châm ngòi pháo hoa, thắp sáng cả một góc kinh thành, dù đang đứng đâu, chỉ cần ngước đầu lên là có thể thấy ngay cả một góc trời rực rỡ.
Không biết Mặc Ngọc đã ngừng ăn từ lúc nào, ngẩng đầu thẫn thờ nhìn pháo hoa, mắt hoa lên, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “Đẹp quá, còn đẹp hơn pháo hoa lúc Bát bối lặc đại hôn.”
Tố Vân xem thường bĩu môi nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi xem pháo hoa sao? Năm nào cũng như vậy hết đó, giờ còn chưa phải là lúc náo nhiệt nhất đâu. Đợi đến giờ Tý, lúc đó mới gọi là đẹp. Trước tiên trong cung sẽ châm ngòi pháo hoa, ngay sau đó các phủ viện cũng sẽ bắn theo, cả bầu trời kinh thành này đều là pháo hoa, đẹp vô cùng luôn.”
“Thật sao? Nhà ta ở tận Kinh Giao, tuy ở đó cũng có bắn pháo hoa nhưng không náo nhiệt bằng ở đây.” Đôi mắt của Mặc Ngọc nhíu thành một đường chỉ, hưng phấn vỗ tay không ngừng: “Nhất định ta phải đợi sau giờ Tý rồi mới đi ngủ.”
“Ngươi muốn ngủ giờ nào thì ngủ, chỉ cần ngày mai đừng có ngủ gục là được.” Lăng Nhã cười nhắc xong thì đứng lên nắm tay Ôn Như Ngôn bước ra sân viện, dù cách chỗ bắn pháo hoa rất xa nhưng đứng đây, các nàng vẫn ngửi được nồng nặc mùi khói pháo.
Ôn Như Ngôn nhìn lên bầu trời đêm vô cùng rực rỡ, cảm thán: “Nhanh thật, chớp mắt lại hết một năm, ta nhập phủ từ năm Khang Hi thứ bốn mươi đến này đã hơn ba năm rồi, con người, cứ như vậy mà già đi.”
“Tỷ tỷ đang trong độ thanh xuân tươi đẹp mà, đâu có già như tỷ tỷ vừa nói chứ.” Gió đêm phần phật, thổi đôi khuyên tai lưu ly quấn vào nhau đu đưa không ngừng, lòng người muốn lặng, nhưng gió lại chẳng ngừng.
“Hôm nay có thể nói là thanh xuân, nhưng một cái ba năm nữa trôi qua thì sao, con người mỗi ngày một già đi, dù cho dung nhan có giữ được thì lòng cũng đã héo tàn. Người nhà ta đưa ta vào phủ vốn là muốn ta có thể đem lại vinh hoa phú quý cho bọn họ, đáng tiếc, bọn họ đã tính sai rồi.” Ôn Như Ngôn khép hai ống tay áo lại, đứng lặng im nhìn pháo hoa sáng rực ở trên cao. Nhắc tới người nhà, nàng chẳng mong nhớ bao nhiêu, ngược lại còn có chút mỉa mai.
Lăng Nhã buồn bã, lâu lắm mới ngước gương mặt trắng sáng như ngọc của mình lên, nhẹ nhàng nói: “Diệp thị phô trương nông cạn, quả thật kém tỷ tỷ rất xa, nhưng sự tinh tế của tỷ tỷ phải cần thời gian và dùng tâm tư thì mới có thể hiểu được.”
“Cái Bối lặc gia thiếu nhất chính là thời gian và tâm tư.” Ôn Như Ngôn quay đầu lại cười, dải lụa màu xanh trên y phục dập dìu trong gió đêm như cánh hồ điệp, muốn bay nhưng lại không thể bay, tựa như bị một sợ tơ vô hình giữ lại, hàm chứa một nét bi thương không thể nào tả được. “Tim của Bối lặc gia đã trao cho người khác từ lâu rồi, đã là người không còn trái tim thì làm gì có tâm tư để cảm nhận sự tinh tế của người khác chứ. Mắt ngài ấy bây giờ chỉ nhìn thấy những thứ bề ngoài mà thôi, như là gia thế hay mỹ mạo chẳng hạn.”
Sự kinh ngạc hiện lên giữa ấn đường của Lăng Nhã: “Ai nói những chuyện này cho tỷ tỷ biết?”
Ôn Như Ngôn cười gượng: “Cần gì ai nói, tự mình ngẫm thì cũng hiểu được. Ngoài mặt Bối lặc gia có vẻ sủng Diệp thị, nhưng trong lòng Bối lặc gia, nàng ta không có chút vị trí nào, sủng chỉ là sủng thôi, một chút tình ý cũng không có.”
“Nhã Nhi.” Đây là lần đầu tiên Ôn Như Ngôn gọi khuê danh của Lăng Nhã, nàng nói như thì thầm: “Trước đây ta gọi đại phu cho muội chưa hẳn là không nghĩ tới tư lợi, nhưng giờ không còn quan trọng nữa, dù muội tin hay không, ta thật sự chỉ muốn muội được vui vẻ. Nhã Nhi, muội có mỹ mạo hơn người, sống cả đời ở Lãm Nguyệt cư là điều quá đáng tiếc, muội phải trải qua một đời rực rỡ mới đáng.” Nói tới đây, Ôn Như Ngôn ngừng lại, hơi thở nhẹ như hoa rơi xuống đất, trầm như nước chảy phiêu linh: “Huống chi… Mỹ mạo của muội sẽ đem tới cho muội một cái tột cùng, hoặc là tột cùng vinh quanh hoặc là tột cùng đau khổ. Trong vương phủ này cũng có rất nhiều người không thích muội.”
Bầu trời đêm sáng rực dần dần trở về cái yên lặng vốn có, rồi đột nhiên lại có pháo hoa nở rộ trên không, tạo nên một khoảnh khắc tuyệt mỹ vĩnh hằng.
“Muội hiểu.” Im lặng thật lâu, Lăng Nhã mới mở miệng phá tan tĩnh mịch, lúc này trong mắt nàng không còn chút chần chờ, gằn từng chữ: “Muội nói rồi, sau này hằng năm sẽ cùng tỷ tỷ đón năm mới, Lăng Nhã tuyệt đối không nuốt lời.”
“Vậy là tốt rồi.” Ôn Như Ngôn cuối cùng cũng yên tâm, câu nói kia của Lăng Nhã đã là bảo đảm tốt nhất đối với nàng: “Khuya rồi, ta phải quay về, muội cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm, muội biết rồi.” Nhìn theo dáng Ôn Như Ngôn rời đi, Lăng Nhã trở về phòng, Mặc Ngọc ăn đến miệng dính đầy dấm, thấy Lăng Nhã bước vào thì ngượng ngùng, đưa tay lên lau miệng, nói: “Nô tỳ lập tức thu dọn sau đó hầu hạ cô nương đi ngủ.”
“Không có gì vội, ta còn muốn ngồi thêm một lát.” Lăng Nhã dùng khăn nhẹ nhàng lau vết bẩn còn dính trên khóe miệng của Mặc Ngọc: “Nếu ngươi mệt thì đi xuống nghỉ ngơi trước đi, đồ đạc để mai dọn cũng được.”
“Nô tỳ không mệt.” Mặc Ngọc lắc đầu như trống bỏi, nhanh chóng thu dọn chén đũa. Nhìn thấy trên bàn còn thừa cả mâm sủi cảo thì nàng hơi phân vân, không biết nên xử lý thế nào cho gọn, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Mặc Ngọc quyết định giữ lại ngày mai hâm nóng rồi ăn tiếp, như vậy đỡ lãng phí.
Mặc Ngọc quyết tâm phải thức tới giờ Tý để xem pháo hoa thịnh hội, Lăng Nhã thì không hề buồn ngủ, dứt khoát ngồi chờ cùng nàng. Lăng Nhã cũng muốn ngắm một bầu trời tràn ngập pháo hoa.