Chương 36: Được sủng ái
Edit: HueKhanh92
Beta: RineAnh
Để Hổ Phách mát xa cho mình, Lý Già La thoải mái sắp ngủ thiếp đi.
Mà trong lòng Hổ Phách một lần nữa xem Hoàng Thượng như người có khuynh hướng bạo lực. Tiểu thư nhà mình thật sự một lần thị tẩm là một lần khổ, xem trên người này, bao nhiêu dấu vết.
Hổ Phách thoa hương cao cho Lý Già La, Lý Già La thoải mái ngủ.
Ngày thứ hai tất nhiên là muốn đi Khôn Ninh cung thỉnh an Hoàng Hậu, cũng như bình thường nhìn thấy một ít ánh mắt ghen tị. Loại sự tình này là không thiếu được, có điều phân vị của nàng tương đối thấp, cho nên người khác mới dám không kiêng nể gì. Nếu phong đến phi vị, tất nhiên là không có loại lo lắng này, ngược lại còn là không ít kẻ nịnh hót.
Lý Già La vốn cho là mình có thể nghỉ ngơi vài ngày, dù sao theo thói quen, Hoàng Thượng sẽ không lại gọi mình thị tẩm, không nghĩ đến ngày thứ hai vẫn là Lý Già La đi Dưỡng Tâm điện.
Thái độ của Lưu Vĩnh Toàn đối với Lý Già La càng là ôn hòa, mà thái độ của Hoàng Thượng không cần phải nói, tâm tình cũng rất tốt, còn rất có hứng thú cho Lý Già La mấy quyển sách về phong cảnh sông núi.
Lần này đi Khôn Ninh cung thỉnh an, đã không có dễ dàng như trước kia. Bởi vì thời gian gần đây căn bản không có người được thị tẩm hai ngày liên tục, Lý Già La chính là người đầu tiên.
Triệu Hoàng Hậu từ ái như thường, nhìn các phi tử bên dưới nói lời mỉa mai nhau, nàng vững vàng ngồi trên cao làm "ngư ông".
Vương Hiền phi ngày hôm qua bị bệnh không tới, hôm nay lại đột nhiên "hết bệnh", nhìn thấy Lý Già La, ánh mắt kia là hận không thể nuốt sống nàng.
Chỉ là Lý Già La ngoan ngoãn, nàng ta cũng không tiện phát tác tại nơi này của Triệu Hoàng Hậu. Mà sau khi Tần mỹ nhân khuyên nhủ, Vương Hiền phi càng trấn tĩnh hơn, bởi vì thọ yến của Thái Hậu đã sắp tới, cần gì phải tranh cao thấp cùng những người này?
Tần Sắt Sắt là người có bản lĩnh, tại Vĩnh Hòa cung của Hiền phi, đã khiến Hiền phi nghe rất lọt tai những lời nàng nói.
Mà mỗi ngày vào lúc ăn cơm, Tần Sắt Sắt đều ở bên cạnh hầu hạ Vương Hiền phi, buổi tối cũng sẽ gác đêm, y như nha đầu thông phòng trong các nhà giàu có, hết sức thỏa mãn tâm tư làm chủ mẫu của Vương Hiền phi. Cho nên Tần Sắt Sắt ở Vĩnh Hòa cung sống thật không tệ.
Đợi sau khi Lý Già La trở về, liền có rất nhiều người tặng đồ qua cho nàng, đủ loại gì đó đều có.
Lý Già La phân phó: “Đều thu vào kho đi.”
“Quý nhân, có phải mấy thứ này có vấn đề hay không?” Hổ Phách lo lắng.
“Đa phần thoạt nhìn không có vấn đề, không có chuyện gì. Những thứ này chẳng đủ làm hại đến ta.” Chẳng qua là không muốn nàng có thai, Lý Già La cũng không muốn mang thai.”Hoàng Thượng đốt bản sổ sách kia rồi?” Thái Hậu nghe đến tin tức này, rất kinh ngạc.
Tuy rằng chuyện trên triều hậu cung không được can thiệp, nhưng Thái Hậu tự nhiên có cách của Thái Hậu.
Trước đó không lâu, Thành quốc công phủ bị quấn vào chuyện cho vay nặng lãi, bị người tố giác. Bởi vì chứng cớ vô cùng xác thực, cho nên Thành quốc công phủ bị kê biên tài sản. Hoàng Thượng nhận được một thùng giấy vay nợ cho vay nặng lãi, bên trong đề cập đến rất nhiều công huân thế gia cùng triều thần. Trong khoảng thời gian này, nhóm mệnh phụ đều tìm các loại phương pháp, muốn nhờ Thái Hậu cầu tình. Chung quy việc cho vay nặng lãi này là không được luật pháp cho phép.
Thái Hậu cũng đang muốn nhân dịp mừng thọ của mình mà lựa lời nói với Hoàng Thượng chuyện này. Tốt xấu gì xem ở thể diện của bà, có thể miễn liền miễn. Không nghĩ đến Hoàng Thượng lại trực tiếp đem thùng giấy vay nợ kia đốt sạch ở ngọ môn, còn tỏ vẻ sẽ không so đo chuyện đã qua, hi vọng đám triều thần về sau tận tâm tận lực. Thấy vậy đa số người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng tổn thất không ít, nhưng là dù sao so với việc bị điều tr.a xét nhà cũng tốt hơn nhiều.
Muốn nói Hoàng Đế Tiêu Cảnh không có suy nghĩ xử lí mấy nhà kia đó là không thể nào. Nhưng ngày hôm đó sau khi cùng Võ quý nhân nói chuyện phiếm, nghĩ đến hại lớn hơn lợi. Chuyện vay nặng lãi liên lụy quá nhiều người, nếu như thật sự công bố thì người cần chịu phạt quá nhiều. Không bằng thừa cơ hội này, bán cái nhân tình cho những triều thần này, cũng làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục.
Nắm thóp đám triều thần này tất nhiên là tốt, nhưng khi đốt hết giấy cho vay đi, danh vọng của Hoàng Đế lập tức không chỉ như bây giờ.
Bên nào nặng, bên nào nhẹ, tất nhiên là vừa nhìn liền biết ngay.
Bởi vì được dẫn dắt từ lời nói của Võ quý nhân mà ra quyết định, cảm quan của đám triều thần từ đó về sau đối với vị Hoàng Đế này càng tốt hơn trước kia. Cho nên Hoàng Thượng ngày thứ hai lại tiếp tục triệu Võ quý nhân thị tẩm.
Thái Hậu cũng không cần tìm Hoàng Đế, dù sao cũng là chuyện trên triều đình, Hoàng Thượng tự mình chấp chính cũng mấy năm rồi, chuyện gì bà cũng đều nhúng tay thì không ra thể thống gì.
Lý Già La liên tục ba ngày đều thị tẩm ở Dưỡng Tâm điện, khiến tất cả hậu phi như bình dấm chua. Thậm chí sau ngày thứ ba, Hoàng Thượng tuyệt bút vung lên, Lý Già La từ chính thất phẩm quý nhân trực tiếp thăng làm chính lục phẩm lương nghi. Cho người đi báo với Triệu Hoàng Hậu, Triệu Hoàng Hậu nhấn phượng ấn một cái, ý chỉ này liền thành.
Mấy người Phùng An, Hổ Phách làm hạ nhân của Lý Già La, đương nhiên là vui mừng. Chủ tử thăng phân vị, các nàng cũng nước lên thì thuyền lên, ở trong cung nói chuyện đi đường đều uy phong hơn so với trước kia.
Có điều Lý Già La đã nhắc nhở bọn họ trước, không thể kiêu căng, cũng không thể ỷ thế hϊế͙p͙ người, càng không thể nói lời ngông cuồng, bằng không nàng cũng không giữ được bọn họ. Chỉ có nói thành chuyện tính mạng, mới có thể khiến tính cảnh giác của họ cao hơn một chút.
Vương Hiền phi ném đồ đầy phòng, Tần Sắt Sắt muốn khuyên, còn bị nàng tát cho một bàn tay.
“Cút! Đều cút đi cho ta!”
Tần Sắt Sắt che mặt bị đánh sưng, đi tới Phương Linh điện. Mấy hàng xóm tốt bụng đến chúc mừng đều đã rời đi.
Tần Sắt Sắt ủy khuất nhìn Lý Già La: “Tỷ tỷ!”
“Mặt mũi ngươi là sao thế này?”
Tần Sắt Sắt ấp úng, Lý Già La thở dài: “Thu Vân, lấy thuốc mỡ tới cho Tần mỹ nhân dùng.”
Tần Sắt Sắt vội vẫy tay: “Vũ tỷ tỷ, không cần. Ta chính là khó chịu trong lòng, trên mặt cũng đã thoa thuốc rồi. Vũ tỷ tỷ, ngươi nói mệnh chúng ta sao lại cứ không thuận như vậy? Người ngoài đều cảm thấy ta leo cành cao, nhưng là xem xem những ngày ta đang sống là cái dạng gì? Tỷ tỷ, trước kia ta vắng vẻ ngươi, là ta không đúng, ngươi có thể tha thứ cho ta không? Thật là lâu ngày thấy mới lòng người. Trong cung này, cũng chỉ có Vũ tỷ tỷ đối tốt với ta.”
“Tỷ tỷ, không nói lời nào, có phải không tha thứ cho muội muội hay không?” Tần Sắt Sắt hốc mắt đỏ hoe.
Lý Già La nói: “Muội muội, ta là người an phận. Vốn dĩ ta cũng không muốn xa lạ với ngươi, chỉ là ngươi ở tại Vĩnh Hòa cung, ta cũng không dễ đi tìm ngươi.”
“Được rồi, vậy sau này ta đến tìm ngươi!” Tần Sắt Sắt lập tức nói.
“Như vậy được sao? Hiền phi nương nương sẽ không nói cái gì?” Lý Già La hỏi.
“Ta đều đã như vậy, bị người bạt cho một bàn tay, còn để ý cái gì? Bên kia không xem ta như người, ta cũng không cần lại phí tâm lấy lòng. Cùng lắm thì lại thêm một cái bạt tay nữa.”
Mấy ngày sau, Tần mỹ nhân thường xuyên đến tìm Lý Già La. Viên Thục Hoa - Viên uyển nghi biết tin, nói với Lý Già La: “Ngươi sẽ không mềm lòng lại để cho Tần Sắt Sắt lừa đi đấy chứ? Nàng ta không phải người tốt.”
“Nàng ấy sưng mặt tới tìm ta, ta cũng không thể đuổi nàng ấy đi.” Lý Già La nói.
“Ngươi phải cẩn thận, ta luôn cảm thấy nàng ta không có hảo tâm đâu.”
Thọ yến của Thái Hậu càng ngày càng gần. Mọi người biết, thọ lễ đưa lên cho Thái Hậu sẽ được mở ra ngay, vài năm nay vẫn là như vậy. Vì không muốn mất mặt, ai nấy đều vắt hết tâm tư. Tần Sắt Sắt cũng thường xuyên lại đây, xem Lý Già La làm giày.
“Tỷ tỷ thật muốn đưa giày cho Thái Hậu nương nương? Vậy cũng quá đơn giản đi.”
“Tặng đồ là xem tâm ý, chỉ cần có tâm ý là tốt rồi. Ta thêu thùa chậm, tới ngày mừng thọ Thái Hậu miễn cưỡng có thể hoàn thành một đôi giày này, nhiều hơn ta xem như làm không được. Không cầu Thái Hậu thích, chỉ cầu Thái Hậu không ghét là được rồi.”