Chương 110: Chân tâm giả ý

Editor: Mai Thái phi
Beta: Thiên phi
Lý Già La mang thai, khoảng tháng 10 đến tháng 11 sẽ hạ sinh. Năm nay mọi người cũng không đi nghỉ hè ở hành cung.
Đi nghỉ hè ở hành cung, phải chuẩn bị rất nhiều, lại phiền toái, cho nên căn bản không phải năm nào cũng phải đi, như vậy, nội vụ phủ cũng sẽ khẩn trương.


Tuy rằng Hoàng Thượng không đến, nhưng Triệu Hoàng Hậu thường xuyên phái người qua thăm, tặng lễ vật cho Lý Già La. Dựa theo quy củ, cũng đã sớm chọn xong bà ɖú cùng bà đỡ.


Đối với chuyện giữa Hoàng Thượng và Thục phi, Triệu Hoàng Hậu cũng không quan tâm. Triệu Hoàng Hậu hiểu Hoàng Thượng, hắn tuyệt đối không phải có ý muốn lạnh nhạt Thục phi. Điểm này, làm phu thê với Hoàng Thượng mười mấy năm, trong lòng nàng biết rất rõ.


Chỉ là Vương thái hậu, Triệu Hoàng Hậu trong lòng cười lạnh, muốn nâng đỡ chất nữ thượng vị, cũng phải hỏi Hoàng Hậu là nàng có đồng ý hay không.


Triệu phu nhân tiến cung bái kiến Triệu Hoàng Hậu. Đối với việc Triệu Hoàng Hậu không cho người Triệu gia tiến cung trong đợt tuyển tú lần này, vẫn rất khó chịu.
Nói một chút chuyện hàng ngày trong nhà, liền nhắc đến chuyện này.


"Xem Vương gia, một Vương Hiền phi ngã xuống, lại tới một Vương tiệp dư, cũng được Hoàng Thượng sủng ái. Sau này nếu nàng ta thật sự mang thai, lúc đó nương nương có hối hận cũng không kịp."
Triệu gia muốn có thêm người nhập cung, nhưng là lần này Hoàng Hậu nương nương không xuất lực.


available on google playdownload on app store


Triệu Hoàng Hậu nghe xong nói: "Tặng người, tặng người? Lần trước người các ngươi tặng, kết quả chân ngoài dài hơn chân trong, còn thiếu chút nữa hại Đại công chúa của bản cung. Bản cung tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa. Mẫu thân đừng nói chuyện như vậy nữa, bản cung không muốn nghe."


"Chuyện này cũng vì muốn tốt cho con. Con là Hoàng Hậu, chỉ có một công chúa, không có hoàng tử. Sau lưng Vương tiệp dư có Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương là thân mẫu của Hoàng Thượng. Bà ta nói một câu, Hoàng Thượng cũng phải nghe vài phần. Đến khi Vương tiệp dư thật sự sinh hoàng tử, qua vài năm, vì trải đường cho nhi tử của nàng ta, nói không chừng Hoàng hậu như con lại trở thành chướng ngại vật của Vương gia, hận không thể diệt trừ. Có Thái Hậu, bịa đặt một cái tội danh cho con, đủ để phế Hoàng Hậu, khi đó, con chẳng phải đã xong rồi sao?" Triệu phu nhân tận tình khuyên bảo, "May mắn ba năm sau, còn có tuyển tú, lúc đó chúng ta lại đưa người vào cung, con không nên từ chối. Lần này nhất định đưa người thật thà dịu ngoan, không làm những việc hại người. Khi nàng ta sinh nhi tử, mẫu thân đứng về phía con, con có thể lưu tử bỏ mẫu."


Câu sau cùng Triệu phu nhân nói rất nhẹ, chỉ có Triệu Hoàng Hậu nghe.


Triệu Hoàng Hậu nghe xong nói: "Chuyện như vậy, bản cung nghe không dưới mười lần, không phải mình sinh thì vẫn không phải là mình sinh, không có ích lợi gì. Hoàng thượng là minh quân, chỉ cần bản cung không làm việc gì sai, bản cung sẽ an tâm ngủ ngon, sao phải vì một hoàng tử không biết ở nơi nào mà cả ngày lo lắng đề phòng, tính kế khắp nơi?"


Đại công chúa đến Khôn Ninh cung, gặp Xuân Oanh cũng ở bên ngoài, liền hỏi: "Xuân Oanh cô cô, sao ngươi không đi vào hầu hạ mẫu hậu?"
Xuân Oanh nói: "Thưa công chúa, Triệu phu nhân tới."
"Hừ, biết là bà ta sẽ tới, khẳng định lại nói những chuyện quá giới hạn với mẫu hậu."


Đại công chúa sở dĩ chán ghét Triệu gia như vậy, ngoại trừ người Triệu gia luôn nói những lời khiến mẫu hậu đau lòng, còn có nguyên nhân khác. Có một lần nàng nghe trộm ngoại tổ mẫu nói chuyện, nói nàng là công chúa không có tác dụng gì.


Khi đó nghe được nàng cảm thấy không thoải mái. Nàng là do mẫu hậu sinh, hoàng tử khác, dù là người Triệu gia sinh ra, cũng không phải cốt nhục của mẫu hậu. Trong lòng họ muốn mẫu hậu sống vì hoàng tử khác, mà không cần cốt nhục là nàng, chuyện này nàng không thể tha thứ được.


Người Triệu gia cũng quá vô sỉ, còn muốn sau khi mình trưởng thành, gả đến Triệu gia. Đại công chúa thật muốn thóa mạ bọn họ một trận, cho bọn họ biết lợi hại.
Đều là người vô sỉ, nhất là Triệu thứ nhân, càng khiến nàng ghê tởm Triệu gia.


Đại công chúa trực tiếp đi vào, nghe ngoại tổ mẫu mình còn đang khuyên bảo, Đại công chúa đột nhiên cười, "Ngoại tổ mẫu khỏe mạnh."


Triệu phu nhân có chút thụ sủng nhược kinh, nữ công chúa ngoại tôn này vẫn luôn không thích người Triệu gia, bây giờ lại cười chào mình, bà ta bị dọa muốn nhảy dựng lên.
"Đại công chúa tốt lành, Đại công chúa từ đâu tới đây vậy?." Triệu phu nhân cười hỏi.


"Ngoại tổ mẫu hỏi ta sao, ta đến từ nơi kia, nhưng không phải nơi tốt đâu, ngoại tổ mẫu biết Yêu Nguyệt cung không? Nghe nói Triệu thứ nhân bệnh ch.ết ở Yêu Nguyệt cung, hiện tại đang đưa đi mai táng. Nói đến vị đó, nàng ta cng là người Triệu gia, chỉ là hành sự không thành, chọc giận phụ hoàng, bị cách chức làm thứ nhân, đưa đến Yêu Nguyệt cung. Không ngờ nàng có thể sống ở Yêu Nguyệt cung hơn ba năm, thật là không dễ dàng gì. Không biết cô nương tiếp theo của Triệu gia, có kiên cường giống như Triệu thứ nhân hay không?"


Sắc mặt Triệu phu nhân xanh trắng luân phiên, Triệu Hoàng Hậu quát lớn: "Bình An, con nói cái gì đó. Mẫu thân, ngài xem, canh giờ cũng không còn sớm, không bằng ngài đi về trước?"


Triệu phu nhân cảm thấy Đại công chúa thật sự là Thiên Ma tinh, đối với người Triệu gia luôn không khách khí, bây giờ còn lấy chuyện Triệu thứ nhân ra nói, thật là làm cho người ta không thoải mái.
Bắt đầu từ lúc nào, Đại công chúa không thích Triệu gia như vậy? Triệu phu nhân không thể nào nhớ nổi.


Sau khi Triệu phu nhân rời đi, Triệu Hoàng Hậu không vui nhìn Đại công chúa, "Tốt xấu gì cũng ngoại tổ mẫu của con, sao con lại nói chuyện như vậy?"


Đại công chúa nói: "Con là công chúa Hoàng gia, là người Tiêu gia, Triệu gia khinh người quá đáng. Phụ hoàng nói, nữ nhi của người, nên sống tùy ý, không thể nghẹn khuất nghe bà ta nói những điều không tốt đẹp kia. Mẫu hậu là nữ nhi của Triệu phu nhân, có chút khó nói, nhưng bản công chúa không sợ, những lời mẫu hậu không thể nói, nữ nhi có thể nói thay người." Dù sao nàng là công chúa, cùng Triệu phu nhân này quân thần khác biệt.


Còn có, nàng muốn như vậy, miễn cho về sau Triệu gia còn muốn theo chủ ý của bọn họ, muốn mình gả đến Triệu gia.
Triệu Hoàng Hậu biết nữ nhi làm như vậy cũng là vì mình.


Nhưng đối với chuyện nàng vừa đi Yêu Nguyệt cung, Triệu Hoàng Hậu vẫn không bằng lòng, dù sao cũng là tiểu cô nương, sao có thể đi đến nơi xui xẻo như vậy?
"Vừa rồi con thật sự đi Yêu Nguyệt cung? Chỗ kia là nơi một công chúa có thể đi sao?" Triệu Hoàng Hậu trách.


"Mẫu hậu, con chỉ là hù dọa ngoại tổ mẫu thôi, kỳ thật con vừa đi Trường Xuân cung thăm tam hoàng đệ. Tam hoàng đệ rất đáng yêu, con rất thích chơi với đệ ấy, nhưng phải đi về." Đại công chúa cười nói.


"Con có thể đến đó, nhưng cẩn thận một chút, tình huống của Thục phi con cũng biết, đừng có không cẩn thận va chạm nàng." Triệu Hoàng Hậu nói.
"Mẫu hậu, ngài yên tâm, Thục phi nương nương cho nhi thần tự đi tìm tam hoàng đệ, cũng không ở bên cạnh chúng con."


"Nàng thật sự cho con một mình đi tìm tam hoàng đệ?" Triệu Hoàng Hậu nghe xong hỏi.


"Đúng vậy, nói để tiểu hài tử chúng ta chơi một chỗ, mới có ý tứ, nàng ở bên cạnh, chúng ta sẽ không thoải mái. Tam hoàng đệ rất thông minh, còn có thể đọc thơ, chỉ là đọc không rõ chữ, nghe vào tai rất mắc cười." Đại công chúa cười.


Triệu Hoàng Hậu thầm nghĩ, Thục phi là người tốt, không có đề phòng nữ nhi của mình.


Còn Tĩnh phi kia, bất kể là Đại công chúa hay Nhị công chúa, chỉ cần vừa tiếp xúc với nhị hoàng tử, nàng ta liền khẩn trương ghê gớm, tìm đủ các loại lý do, giữ chặt nhị hoàng tử, sợ người khác tính kế nhi tử của nàng ta. So sánh hai người, Thục phi có tấm lòng rộng lượng.
Tĩnh phi thật là quá nhỏ nhen.


Lại nói đến, ai sẽ vụng về lợi dụng con của mình, đi tính kế hài tử khác?
Nhưng có vài người lòng dạ hẹp hòi, lại có vài người tâm tư trong sáng, càng làm cho người ta kính trọng.
Triệu Hoàng Hậu nói: "Mẫu hậu hỏi con, sao con lại đến Trường Xuân cung?"


"Mẫu hậu, ý của ngài là, hiện tại phụ hoàng không thường đến Trường Xuân cung, cho nên con vì sao còn muốn đi tìm tam hoàng đệ?" Đại công chúa cười hỏi mẫu hậu mình.
"Con đó, quả nhiên là trưởng thành, cái gì cũng hiểu." Triệu Hoàng Hậu rất vui mừng, mình nói một câu, nữ nhi lập tức đã hiểu.


"Nguyên nhân rất nhiều, thứ nhất, bản thân con thích tam hoàng đệ, hắn là đệ đệ của con, con thích chơi với hắn; thứ hai, vừa rồi đã nói với mẫu hậu, chơi với tam hoàng đệ, con không cần lo lắng người khác sợ con hại tam hoàng đệ, trong lòng con vui vẻ; thứ ba, nếu trong lòng con đã quyết định, vậy thì phải có quan hệ tốt với tam hoàng đệ từ nhỏ, không thì khi tam hoàng đệ trưởng thành, lại đi tạo quan hệ, e là đã chậm; Thứ tư, mẫu hậu, con nói cho ngươi biết, trước khi con tìm tam hoàng đệ đã từng đến chỗ phụ hoàng, phụ hoàng cho người làm một cái xúc cúc(*), đưa con tìm bọn đệ đệ chơi, hắc hắc, con liền đi tìm tam hoàng đệ chơi."


Triệu Hoàng Hậu nghe giật mình, "Con nói là, phụ hoàng đưa cho hắn?"


Đại công chúa nói: "Chính là phụ hoàng, người không đi thăm tam hoàng đệ, kêu con đưa cho tam hoàng đệ, còn không cho con nói phụ hoàng đưa. Mẫu hậu, người nói xem, phụ hoàng đối với tam hoàng đệ như thế nào?" Nàng vốn đã thích tam hoàng đệ, nếu phụ hoàng tốt với tam hoàng đệ như vậy, nàng sao lại không thích tam hoàng đệ?


Triệu Hoàng Hậu lập tức hiểu, xem ra, Hoàng Thượng thật sự cố ý vắng vẻ Thục phi, nhưng không phải bởi vì chán ghét Thục phi.
Mà là bởi vì Thục phi có thai, liên tiếp xảy ra nhiều việc nhằm vào nàng như vậy, liên tục do hai phi tử phân vị cao ra tay.


Bây giờ còn có Vương tiệp dư, lại càng có nhiều tần phi có ý nghĩ như vậy.
Hoàng thượng cố ý chuyển tầm mắt của mọi người, chung quy hiện tại hắn sủng ái là Lâm quý tần và Vương tiệp dư. Mọi người muốn ghen tị, cũng là ghen tị hai người này. Ngược lại chỗ Thục phi được an toàn.


Đương nhiên, bên trong, chắc chắn Thái Hậu đã động tay chân. Nàng hỏi thăm được, giữa lúc xảy ra chuyện của Tĩnh phi, Thái Hậu đã mời Hoàng Thượng đi.
Thân là Hoàng Hậu, chuyện Thái Hậu mời Hoàng Thượng như vậy, nàng vẫn có thể hỏi thăm được, chỉ không biết cụ thể là nói gì.


Hoàng Thượng ngại với "Hiếu đạo", hoặc là còn có nguyên nhân khác, vừa không động tới Tĩnh phi, còn sủng hạnh Vương tiệp dư, hơn nữa còn thăng phân vị cho Vương tiệp dư, xem như cho Thái Hậu mặt mũi.
Vì Thục phi sắp đến ngày hạ sinh, cần được an tĩnh, Hoàng Thượng thật là dụng tâm lương khổ.


Trong lòng Triệu Hoàng Hậu chua chát, từ khi nào thì Hoàng Thượng vì một người nữ nhân mà có những quyết định như vậy? Đây là chuyện không thể ngờ được.
Nhớ năm đó khi nàng sinh Đại công chúa, Hoàng Thượng cũng không lo lắng như vậy.


Chỉ là Thục phi có biết dụng tâm của Hoàng Thượng hay không, mong là đừng có oán Hoàng Thượng.


Triệu Hoàng Hậu cảm thấy ý nghĩ của mình thật không đúng, như thế nào còn suy nghĩ cho Thục phi? Sợ nàng oán Hoàng Thượng? Triệu Hoàng Hậu cười tự giễu, nàng chưa từng có hy vọng với Hoàng Thượng, cho nên mới không cảm thấy đau lòng, nhiều lắm chỉ là xót xa, chung quy nàng là Hoàng Hậu.


Triệu Hoàng Hậu hỏi: "Sau khi con rời khỏi chỗ phụ hoàng, liền mang theo xúc cúc đi gặp tam hoàng đệ?"


"Không phải, mẫu hậu, nhi thần không có ngu xuẩn như vậy. Mấy ngày hôm trước phụ hoàng đưa xúc cúc cho nhi thần, nhi thần đợi vài ngày mới đi Trường Xuân cung." Ý tứ của Phụ hoàng, nàng hiểu, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.


"Cũng tốt." Triệu Hoàng Hậu nói: "Con và tam hoàng đệ là tỷ đệ, có thể chơi cùng nhau, cũng không có cái gì không tốt, chỉ là con phải nhớ kỹ, đừng để người có tâm lợi dụng, tạo chỗ trống cho người khác chui vào."


Đại công chúa lập tức gật đầu, "Mẫu hậu, nhi thần hiểu, nếu nhi thần có sai lầm, cũng sẽ liên lụy đến mẫu hậu, nhi thần tuyệt đối sẽ cẩn thận."
Nàng nghĩ, về sau có thể gọi thêm nhị hoàng muội đến, mọi người cùng nhau đi chơi.


"Mẫu hậu, sau này nhị hoàng đệ không ở cùng một chỗ với mẫu phi của hắn?" Đại công chúa hỏi.


"Những chuyện này, con đừng hỏi nữa. Nhớ kỹ, con chơi cùng với các hoàng đệ muội, là chuyện giữa các tiểu hài tử các con, trăm ngàn lần đừng để các tần phi hậu cung dính vào." Triệu Hoàng Hậu nhắc nhở: "Không thì mẫu hậu chỉ có thể cấm túc con."


Đầu tiên là phải an toàn mới được, đối với Thục phi, Triệu Hoàng Hậu rất yên tâm. Nhất là sau khi biết ý tứ của Hoàng Thượng, có thể cho nữ nhi mình bồi dưỡng tình cảm tỷ đệ với tam hoàng tử, đối với nàng về sau có lợi. Cho dù sự tình sau này không giống với suy nghĩ của nàng, nữ nhi có quan hệ tốt với một hoàng tử, cũng có cái để dựa vào.


Vả lại, Thục phi thoạt nhìn vẫn có thể sinh, không phải chỉ có một tam hoàng tử, nhiều hơn một huynh đệ, là hơn một phần bảo đảm.


Nghĩ đến những chuyện này, Triệu Hoàng Hậu cũng hi vọng Thục phi sinh nhi tử. Nếu sinh nữ nhi, tam hoàng tử sẽ có muội muội phải chiếu cố, ngược lại đối với Đại công chúa liền xa cách một chút.
Nếu Thục phi sinh thêm một nhi tử, như vậy quan hệ giữa nữ nhi của mình và tam hoàng tử cũng rất dễ dàng thân cận.


Ngày cứ như vậy qua đi, bên Trường Xuân cung rất yên tĩnh, nhưng tam hoàng tử cũng không tịch mịch, bởi vì Đại công chúa và Nhị công chúa cũng thường xuyên đến tìm hắn chơi. Mọi người còn nói đệ đệ hắn cũng sắp đi ra chơi với hắn. Phụ hoàng không đến, cũng không có ý nghĩ gì, tiểu hài tử có tính hay quên, hơn nữa thời gian bi thương lại rất ngắn.


Lý Già La cảm thấy nhi tử của mình có thể mau chóng thích ứng với chuyện này, đối với hắn cũng tốt. Bởi vì cuộc sống sau này, loại sự tình này, sẽ thường xuyên xảy ra. Hoàng Thượng không có khả năng không sủng hạnh những người khác.


Mà Hoàng Thượng cũng không phải là phụ hoàng của một mình hắn. Còn không phải sao, đầu tháng chín Lâm quý tần truyền đến tin tức tốt, mang thai hơn một tháng. Hoàng Thượng nghe xong mặt rồng vui mừng, tự mình đi thăm Lâm quý tần, hơn nữa lập tức phong Lâm quý tần thành chính tam phẩm tu nghi.


Lâm quý tần cũng được đổi đến Vĩnh Hòa cung, trước kia Vĩnh Hòa cung là nơi ở của sủng phi Vương Hiền phi, hơn nữa cách Dưỡng Tâm điện của Hoàng Thượng cũng gần. Nhất thời người trong cung đến Vĩnh Hòa cung chúc mừng càng nhiều. Tuy rằng trong lòng rất nhiều người đều không phải là thực lòng chúc mừng.


Đồng thời, ánh mắt mọi người đặt lên người được nhiều sủng ái Vương tiệp dư. Bởi vì cùng được sủng ái, sao Lâm tu nghi đã mang thai mà vị Vương tiệp dư này còn chưa có động tĩnh gì?


Ngay cả Vương thái hậu cũng có chút sốt ruột, hỏi Vương tiệp dư, "Đưa thuốc cho ngươi, ngươi có uống đúng hạn hay không?"
Vương tiệp dư vội vàng nói: "Dạ có, mỗi ngày đều không có quên."


Vương thái hậu thở dài, sao mang thai lại khó đến vậy? Thuốc cho chất nữ dùng, là thuốc có lợi cho việc mang thai tốt nhất, Hoàng Thượng cũng thường xuyên đến cung của chất nữ mình.
Không thể hoài thai, cũng không thể nói là Hoàng Thượng cố ý vắng vẻ.


Chỉ có thể nói thời cơ không đến. Đây là chuyện không có cách nào.
Trong nháy mắt liền đến tháng mười, Lý Già La mỗi sáng sớm đều tản bộ. Bởi vì bụng của nàng lớn không thể nhìn tới chân, đi lại bình thường rất khó khăn.


Từ sau khi Hoàng Thượng không đến Trường Xuân cung, Trường Xuân cung liền an tĩnh, Lý Già La dưỡng thai cũng thật thoải mái.


Bản thân nàng cũng không phải xa Hoàng Thượng thì không thể sống được, cho nên trong Trường Xuân cung, trừ tam hoàng tử ngẫu nhiên còn muốn thấy phụ hoàng, những lúc khác, cảm giác chưa từng hài hòa như vậy.


Nếu là thời gian như vậy lâu một chút thì tốt rồi. Nhưng mà Lý Già La cũng biết, chỉ cần mình sinh xong, chỉ sợ những ngày thanh nhàn nhu vậy sẽ một đi không trở lại.


Hai mươi tám tháng mười, Lý Già La bắt đầu muốn sinh, cũng may bà đỡ cùng thái y đều đã an bày xong, nàng cũng không phải lần đầu tiên hạ sinh, cho nên cũng không kích động.
Tiểu Lục Tử ở bên ngoài sốt ruột, chủ tử sinh, khẳng định trong lòng nôn nóng, chỉ mong không có chuyện gì xảy ra.


"Hoàng Thượng!" Tiểu Lục Tử thấy Hoàng Thượng cùng sư phụ mình vội vàng chạy tới, còn chưa kịp quỳ xuống, Hoàng Thượng liền hỏi: "Tình huống Thục phi như thế nào?"


Tiểu Lục Tử theo bản năng nhìn sư phụ của mình, sư phụ hắn hận không thể gõ hắn một cái, nhìn hắn làm cái gì? Còn không mau trả lời câu hỏi của Hoàng Thượng?


"Thưa hoàng thượng, Thái y và bà đỡ đều nói hết thảy bình thường, Thục phi nương nương không có chuyện gì." Tiểu Lục Tử mau chóng đáp.
"Thục phi bụng lớn hơn so bình thường, sinh hạ thật không có vấn đề?" Hoàng Thượng tiếp tục hỏi.


Vấn đề này, ngài hỏi tiểu nhân, tiểu nhân cũng không biết. Tiểu Lục Tử thật bất đắc dĩ.


Cũng may Hoàng Thượng cũng không trông cậy hắn trả lời vấn đề này. Hắn vội vàng đi vào bên trong, thái y đi ra, nhìn thấy Hoàng Thượng, cũng lắp bắp kinh hãi. Chỉ là rốt cuộc cũng là người từng trải việc đời, nhanh chóng nói tình hình của Thục phi, sau đó lui qua một bên.


(*)Xúc cúc: hay còn được gọi là xúc cúc, tháp cúc, đạp cúc hoặc túc cúc... là một loại hình đá bóng xuất hiện từ thời cổ đại ở Trung Quốc. Theo một số tài liệu, trò chơi này do Hoàng Đế tạo ra. Vị vua này đã sử dụng dạ dày của Xi Vưu làm trái bóng để mọi người cùng đá. ( Tài liệu tham khảo từ anh google)


Tác giả có lời muốn nói: nhà giàu người ta hở một cái liền lưu tử bỏ mẫu, nô tỳ mang thai trở thành cái máy sanh dục.
Đại công chúa thật sự chán ghét người Triệu gia!






Truyện liên quan