Chương 117: Nhân sinh bưu hãn

Editor: Mai Thái phi.
Beta: Thiên phi.


Mẫu thân nàng là nữ nhi của hoàng thất, dù là trăm năm sau, cũng có thể an táng trong hoàng lăng, căn bản không cần người kế thừa hương khói. Mấy người này thật đáng cười, nói cái gì không có nhi tử, về sau người cung phụng hương khói cũng không có. Đến khi ch.ết đi thành cô hồn dã quỷ, quả thật nực cười!


Chẳng qua thấy mẫu thân có nhiều gia sản, nên tơ tưởng đến mà thôi. Nếu là loại người này thành mẫu thân của đứa nhỏ, sau này tuyệt đối sẽ không đối tốt với mẫu thân, còn có thể bắt mẫu thân tìm chức quan, tước vị cho hắn, còn liên lụy đến người tỷ tỷ là nàng.


Cho nên nhất quyết không được. Cho tới bây giờ nàng không có thừa nhận mấy người kia là huynh đệ tỷ muội của mình. Thật là nực cười, chỉ là thứ hạ tiện do tiện nhân sinh ra, có tư cách gì mà làm huynh đệ tỷ muội của nàng. Nếu bọn họ có phẩm hạnh tốt, cũng được, nàng sẽ mắt nhắm mắt mở mà chấp nhận.


Nhưng hai người này ỷ được phụ thân sủng ái, vô pháp vô thiên, nếu không phải mình lợi hại, sợ là đã bị bọn họ khi dễ.
Mẫu thân nhu nhược sẽ có nữ nhi kiên cường, nàng muốn mau nói chuyện này cho mẫu thân biết, miễn cho sau này gia đình kia lại làm ra chuyện ghê tởm gì, làm mẫu thân bị liên lụy.


Thấy Vĩnh Xương trưởng công chúa có chút dao động, Thường Ninh quận chúa quyết định thêm chút lửa, "Nương, gần đây phụ thân thường xuyên tiếp xúc với người Vương gia, ngài có biết vì sao không?"
Vương gia? Vĩnh Xương trưởng công chúa hoảng sợ, Vương gia không phải nhà mẹ đẻ của Vương thái hậu sao?


available on google playdownload on app store


Vương gia lại có cô nương tiến cung, hắn thân là phụ thân, tiếp xúc với Vương gia, đây là muốn làm cái gì?
Mà sở dĩ hắn có thể được người Vương gia nhìn tới, là bởi vì có danh công chúa của mình.


Hiện tại còn có Uy Viễn hầu Dương gia, nếu liên lụy đến Dương gia, nữ nhi của mình, không phải xong đời rồi sao?
Cuộc đời Vĩnh Xương trưởng công chúa để ý nhất chính là nữ nhi của mình, vì nữ nhi, bà có thể làm mọi thứ.


Nữ nhi vì mình chịu nhiều đau khổ như vậy, thiếu chút nữa ngã ch.ết từ trên lưng ngựa. Làm một người mẫu thân, bà nên làm thế nào đây? Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục?
Nếu không giúp được nữ nhi, thì không thể gây thêm phiền toái cho nàng.


Trường Ninh quận chúa thấy mẫu thân càng dao động, thầm nghĩ, chuyện này không phải một lúc mà thành được, phải chậm rãi. Nàng nhất định phải làm được việc này, sau này mẫu thân ở phủ công chúa sẽ tốt hơn.


Không trông cậy mẫu thân và vị phụ thân này hòa ly, sau đó tái giá. Tuổi và tính tình mẫu thân như vậy, phỏng chừng bà cũng sẽ không tìm người tái giá, nhưng so với phiền toái hiện nay thì tốt hơn nhiều.


Ngày thứ hai sau khi Trường Ninh quận chúa xuất giá, bởi vì là người của hoàng thất, lại được Hoàng Thượng ban hôn, cho nên phải vào cung tạ ơn.


Đi Từ Ninh cung của Thái Hậu trước, Thái Hậu tỏ vẻ rất hòa ái, chúc phu thê hai người mau chóng khai chi tán diệp, sau đó tặng lễ gặp mặt. Thái Hậu là trưởng bối, cho nên Dương Phấn cũng phải đi bái kiến.


Ra khỏi Từ Ninh Cung, hai người đi Khôn Ninh cung của Hoàng hậu, khi đó Hoàng Thượng cũng ở Khôn Ninh cung. Đế - Hậu cùng chúc mừng tân hôn của hai người, sau đó Dương Phấn theo Hoàng Thượng đi Ngự Thư phòng, mà Trường Ninh quận chúa muốn đi Trường Xuân cung bái kiến Quý phi nương nương.


Triệu Hoàng Hậu cười nói: "Nhanh đi Trường Xuân cung đi, Quý phi ở trong cung chờ ngươi."
Trường Ninh mỉm cười: "Đa tạ Hoàng Hậu nương nương thương xót." Nàng cảm thấy Hoàng Hậu cũng rất tốt, tuy rằng không sinh hoàng tử, nhưng lại rất độ lượng.


Trường Ninh quận chúa đi vào Trường Xuân cung, Lý Già La cười nói: "Chúc mừng chúc mừng! Chỉ tiếc bản cung không thể ra cung, nghe nói hôn lễ rất náo nhiệt. Nhưng ngươi là tân nương tử, ngồi trong kiệu hoa cũng không nhìn thấy náo nhiệt bên ngoài."


Trường Ninh cũng cười: "Cũng nhờ ân điểm của các vị nương nương, cho Trường Ninh mặt mũi. Trường Ninh tạ ơn nương nương!" Cho nàng thêm đồ cưới, địa vị của nàng tại nhà chồng vô hình được tăng lên.


Hai người rất ăn ý, cũng không nói lời cảm ơn với nhau. Lúc trước Trường Ninh ngầm báo tin cho Lý Già La, Võ Chính Đạo muốn nhúng tay vào việc vận chuyển muối. Cũng nhờ Trường Ninh, không thì Võ Chính Đạo này thật sự bị đạp một cước.


"Nương nương, thần phụ có chuyện này, không biết có thể thành hay không, kính xin nương nương chỉ giáo." Trường Ninh cũng không ngại ngùng, biết ở trước mặt Quý phi, nói chuyện phải ngay thẳng.
Lý Già La nói: "Ngươi nói, ta nghe thử một chút."


Trường Ninh quận chúa nói chuyện mình muốn khuyên mẫu thân bỏ phụ thân cho nàng nghe. "Nương nương, ngài cảm thấy ta làm vậy có thích hợp không? Tuy rằng ta cảm thấy mình làm đúng, nhưng mà trong lòng có chút thấp thỏm."


Lý Già La nói: "Bản cung hỏi ngươi, hiện tại ngươi có suy nghĩ, phu gia ngươi sau khi biết chuyện phụ mẫu ngươi hòa ly sẽ khinh thường ngươi không?"


Trưởng ninh quận chúa gật đầu, "Ta đã suy tính, nếu ta dám để mẫu thân ta làm như vậy, vậy thì không sợ bị người phu gia khinh thường. Mẫu thân ta vẫn quan trọng hơn, sẽ luôn có những người ghê tởm như vậy, không bằng cứ tự mình sống cho tốt. Trước đây mẫu thân ta sống không thoải mái, khi đó ta còn nhỏ, không thể làm chủ thay mẫu thân. Nhưng hiện tại ta xuất giá, lo lắng của mẫu thân ta đã không còn là vấn đề, hơn nữa đây là hôn sự được ngự ban, ta cũng có lòng tin sẽ sống thật tốt."


(Editor: hôn sự ngự ban không được tự ý hòa ly, muốn hòa ly phải có sự đồng ý của hoàng thượng.)
"Đã vậy, ngươi không cần hỏi ta, chính ngươi đã quyết định rồi, vậy thì dựa theo quyết định của ngươi mà làm đi, nếu cần hỗ trợ, ta sẽ tận lực giúp."


"Đa tạ Quý phi nương nương." Có câu nói này của Quý phi nương nương, Trường Ninh quận chúa giống như được uống thuốc an thần. Đến khi sự tình vỡ lở ra, khẳng định Hoàng Thượng sẽ biết, nếu quý phi nương nương có thể nói giúp vài câu, như vậy đã thành công một nửa.


"Chỉ là, bản cung cho ngươi lời khuyên, ngươi có thể thương lượng với phu quân một chút, nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn."


Người Dương gia, thoạt nhìn cũng là người hiểu lý lẽ, nếu như có thể giúp nàng chuyện này, như vậy sẽ tốt hơn so với một mình Trường Ninh đơn thương độc mã. Hơn nữa nếu được Dương gia ủng hộ, nàng cũng không sợ bị nhà chồng khinh thường.


"Nếu đã thành phu thê, ai cũng muốn sống tốt với nhau cả đời. Chi bằng ngươi cứ thẳng thắn nói ra, như vậy cũng giúp ngươi nhìn được lòng người, để tìm được đối sách có lợi cho mình." Lý Già La nói.


Trường Ninh gật gật đầu, rất đúng, lời Quý phi nương nương rất đúng, phu thê là một. Nếu nàng nói ra sự tình, xem thái độ của Dương Phấn, quyết định sau này có nên thất lòng đối tốt với hắn hay không.


Nàng không phải người tùy tiện lãng phí tình cảm, chuyện có thể sớm quyết định, vậy thì phải sớm quyết định, lề mề không phải là tính cách của nàng.
Trường Ninh quận chúa và Dương Phấn từ trong cung đi ra, nhận được rất nhiều thứ tốt.


Trường Ninh quận chúa được Quý phi nương nương chỉ điểm, muốn nhanh chóng nói chuyện với Dương Phấn, chung quy còn muốn lại mặt vào ngày thứ ba.
Nếu muốn nói chuyện, nói trên xe ngựa này tương đối an toàn.


Trường Ninh quận chúa thấy Dương Phấn cũng không cưỡi ngựa, mà cùng ngồi xe ngựa, cảm thấy có thể ở trên xe ngựa nói chuyện rõ ràng với Dương Phấn.


Nếu đã được gả cho người này, nếu không nói, sau này hắn biết được lại không tốt. Nàng không nghĩ sẽ cùng cách(1) nhanh như vậy, dù sao đây cũng là hôn sự ngự ban.


"Cái gì? Nàng muốn nhạc phụ và trưởng công chúa cùng cách?" Dương Phấn thân mình run một cái, thiếu chút nữa té ngã, thê tử mà hắn cưới quả thực không người phải bình thường.


Không nghĩ Trường Ninh quận chúa còn rất nghiêm túc gật đầu, nói: "Thiếp đã quyết định, không muốn mẫu thân tiếp tục chịu đựng uất ức nữa. Mẫu thân thiếp đường đường là công chúa, lại bị tiện phụ khi dễ ngồi lên đầu. Nói ra sợ chàng chê cười, trước đây không lâu, còn khuyến khích phụ thân tốt của thiếp, muốn mẫu thân thiếp nhận nhi tử bảo bối của hắn nuôi dưỡng dưới danh nghĩa mẫu thân. Đây là ý gì, thiếp tự nhiên hiểu rõ. Trong phủ công chúa, trừ phủ công chúa sau khi vị công chúa đó mất đi sẽ bị thu hồi, những thứ còn lại sẽ thuộc về tử tự(2) của công chúa. Người nọ chỉ nghĩ đến gia sản của mẫu thân thiếp. Nếu là như vậy, không bằng thiếp trả những thứ kia về phủ Nội vụ, tốt xấu gì cũng là trả về nhà mẹ đẻ của mẫu thân, không để cho những người gian ác tiểu nhân có được."


Dương Phấn nghe xong nói: "Chuyện Trưởng công chúa, trước kia ta cũng có nghe thấy. Chỉ là bây giờ trưởng công chúa là nhạc mẫu của ta, nếu nhạc mẫu đại nhân đồng ý, ta tự nhiên không có ý kiến gì. Nàng nếu không tiện ra mặt, cứ nói với ta."


Trường Ninh nghe xong, hỏi: "Chàng một chút cũng không phản đối, không cảm thấy thiếp ngỗ nghịch bất hiếu sao? Không cảm thấy thiếp không tôn trọng trưởng bối sao?"


Ý tưởng này của nàng có chút đi ngược đạo lý, chung quy, người kia cũng là phụ thân của nàng, nàng cũng theo họ phụ thân, hiện tại lại muốn mẫu thân và phụ thân hòa ly. Chuyện này ở trong mắt người ngoài chính là đại bất hiếu.


Dương Phấn nói: "Có hiếu hay bất hiếu, cũng phải xem hoàn cảnh như thế nào. Nếu tôn trưởng mình làm không đúng, còn làm theo thì là ngu hiếu, đó là hại mọi người. Ta không phải người cổ hủ, tự nhiên biết ai đúng ai sai, nàng cũng là vì tránh cho sai lầm lớn hơn xuất hiện. Nếu nhạc phụ đại nhân không có quyền thế của phủ công chúa, cũng sẽ không phạm sai lầm lớn, đến cuối cùng không thể cứu vãn. Cho nên nàng làm vậy mới thực sự là hiếu thuận, cũng là gián tiếp cứu phụ thân nàng."


Còn có thể hiểu như vậy? Trường Ninh cảm thấy trượng phu của mình cũng là một kỳ nhân.


Mà Dương Phấn, hắn đã sớm biết nhạc phụ đại nhân của mình là dạng người gì. Đường đường là công chúa, bị hắn khi dễ đến nước này, còn không biết thu liễm, ở bên ngoài ỷ vào thân phận phò mã làm xằng làm bậy.


Trên căn bản mà nói, hắn ước gì có thể ném người nhạc phụ đại nhân này đi.


Hơn nữa công chúa bỏ phò mã cũng là chuyện bình thường, nhạc mẫu của hắn là người hiền lành, không giống Tấn An công chúa bưu hãn. Không chỉ bỏ phò mã, mà còn nuôi rất nhiều nam sủng trong phủ công chúa, khiến phò mã gia phải đeo vài cái nón xanh.


"Chuyện này sau khi trở về ta sẽ nói với phụ mẫu một tiếng, nàng đừng lo lắng. Chỉ là chuyện này hãy nói sau ngày lại mặt, không thì nàng sẽ rất khó nói."
"Chàng yên tâm, chuyện này sẽ chờ sau khi chúng ta hồi môn, cam đoan chàng sẽ đồng ý cách làm của thiếp."


Đến lúc đó, khẳng định sẽ vặn ngã đám người ghê tởm kia. Trường Ninh quận chúa thầm nghĩ.


Mà phụ mẫu Dương Phấn sau khi nghe chuyện này muốn thận trọng suy xét. Nhưng sau khi từ phủ Vĩnh Xương trưởng công chúa trở về, Dương Phấn cảm thấy mình so với thê tử Trường Ninh quận chúa càng tích cực yêu cầu nhạc mẫu nhanh chóng bỏ vị nhạc phụ đại nhân này hơn.


Bởi vì hắn thật sự ghê tởm muốn ch.ết. Khi cùng Trường Ninh quận chúa lại mặt, vừa đến phủ, trừ nhạc phụ và nhạc mẫu, thế nhưng còn có đệ đệ và muội muội cùng cha khác mẹ với thê tử nhà mình. Vị nhạc phụ đại nhân kia nói đều là người nhà, phải cho bọn họ thấy mặt tỷ phu.


Khi dùng cơm, vị nhạc phụ đại nhân kia liên tục nói mình về sau phải chiếu cố thê đệ(3) và thê muội(4) nhiều một chút. Vị thê đệ kia còn có bộ dáng rất ngạo mạn, khinh thường người khác, nói chuyện cũng không như người thường, đặc biệt khoác lác.


Nếu như vậy cũng thôi đi, hắn còn có thể ứng phó, nhưng vị thê muội kia, không biết từ đâu học được, dùng ánh mắt ghê tởm nhìn mình chằm chằm, giống như mình là khối thịt, muốn ăn mình. Hắn là nam nhân, sao có thể chịu được dạng "đùa giỡn" quá đáng này, nhất là còn nũng nịu gọi "Tỷ phu", Dương Phấn cảm thấy lông tơ đều dựng đứng hết lên, may mắn thê tử hắn bưu hãn, đẩy vị thê muội đó qua một bên.


Sau đó Dương Phấn liền hận không thể lập tức rời khỏi chỗ này, thật là làm khó thê tử của mình, ở cùng mấy người cực phẩm này nhiều năm như vậy, trách không được lại hung hãn, nếu không hung hãn thì thật không chịu được.


Vị nhạc phụ kia, cũng không phải người tốt lành gì, may mà hắn có thể sinh ra người như thê tử mình.
Vẫn là nhờ vào huyết mạch Hoàng gia, Dương Phấn thầm cảm tạ các vị liệt tổ liệt tông Hoàng gia.


Cho nên khi trở về nhà, hắn tỏ vẻ kiên định với phụ mẫu, nhất định phải làm cho nhạc mẫu mình bỏ nhạc phụ, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau.
Uy Viễn hầu nói: "Con thật sự quyết định như vậy?"
"Vâng, không thì chúng ta sẽ mệt ch.ết đi được (
nguyên văn đấy ạ


)! Phò mã gia kia vẫn qua lại chặt chẽ với Vương gia, phụ thân, chúng ta không thể bị người lôi kéo liên hệ với Vương gia!"


"Được, chỉ là chuyện này, tốt nhất phải để Vĩnh Xương trưởng công chúa tự mình nói ra, các con là tiểu bối, cho dù vì cái gì, nếu làm loại sự tình này sẽ đều bị người lên án." Nói đến đây, cuộc hôn sự này duy nhất không đáng tin là nhi tử có người nhạc phụ như vậy.


Uy Viễn hầu đối với loại người này từ trước đến nay luôn kính nhi viễn chi.

kính nhi viễn chi: bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng nhưng thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi. Theo wikipedia.)


Bản thân dựa vào công chúa, còn trêu hoa ghẹo nguyệt. Trêu hoa ghẹo nguyệt cũng thôi đi, dùng tiền của ngươi có nuôi họ, ai cũng sẽ không khinh thường ngươi, nhưng lại dùng tiền của thê tử nuôi tiểu thiếp, thật là làm cho người ta coi thường.


Dùng tiền thê tử nuôi tiểu thiếp và con thứ xuất, còn đối xử không tốt với thê tử, điều này càng làm cho người ta phỉ nhổ.


Vĩnh Xương trưởng công chúa tốt xấu gì cũng là công chúa. Bản thân nàng tính tình cũng có vấn đề, đến mức như vậy còn không đứng dậy, nhưng Uy Viễn hầu là nam nhân, khó mà nói Vĩnh Xương trưởng công chúa không phải.


Không lâu sau trong kinh thành xuất hiện một chuyện oanh động, Vĩnh Xương trưởng công chúa từ trước đến giờ luôn dịu ngoan bất ngờ hòa ly với phò mã, tin tức này truyền tới trong cung.


Vương thái hậu dù sao cũng là tẩu tử, kêu Vĩnh Xương trưởng công chúa đến, ôn tồn hòa khí khuyên nhủ. Ý tứ đại khái là nữ nhi đã xuất giá, sao lại hành động theo cảm tính như vậy, nếu không muốn gặp người nọ, trực tiếp đóng chặt cửa phủ công chúa, hắn cũng không vào được. Nếu cùng cách, coi như không còn quan hệ gì, nhưng nói ra thật không tốt.


Nhưng cùng đi với Vĩnh Xương trưởng công chúa là Tấn An trưởng công chúa nghe xong lại không đồng ý, nói với Vương thái hậu: "Hoàng tẩu, lời này của ngài, ta không cho là đúng, ngài có biết phò mã của tứ muội đã làm những việc gì không? Tên khốn kiếp này muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ của tiện nhân kia dưới danh nghĩa của tứ muội, có thể làm như vậy sao? Đây là lấy Hoàng gia chúng ta ra làm trò đùa, một tiện loại(5) mà muốn chia gia sản của Hoàng gia chúng ta, hắn dựa vào cái gì?"


Phải biết, công chúa không phải là một thê tử bình thường, không có nhi tử thì không sống nổi nữa. Công chúa từ đầu tới đuôi đều có người quản, Tông Nhân phủ không phải là ngồi không!


Tấn An trưởng công chúa không sợ Vương thái hậu, bởi vì nàng cũng không có cái gì cần nhờ Vương thái hậu. Chủ yếu là phò mã thứ hai của bà là biểu cửu của Triệu Hoàng Hậu, mấy năm nay, Vương thái hậu và cô nương Vương gia chán ghét Triệu Hoàng Hậu, bà đều ghi tạc trong lòng, hiện tại vừa nghe vị hoàng tẩu này nói như vậy, trong lòng liền không thoải mái.


Là công chúa, nếu không sinh được nhi tử cũng không sợ, ai lại vui vẻ muốn nhận nuôi một cái tiện loại như thế?
Vương thái hậu nói: "Nhị hoàng muội, ngươi để tứ hoàng muội tự mình nói!"
Tấn An này muốn người khác cũng giống mình, hở một cái liền muốn bỏ phò mã, quả thực là dọa người.


Vương thái hậu cảm thấy Vĩnh Xương sở dĩ làm như vậy đều do Tấn An xúi giục, không thì một người thành thật như vậy sao lại làm theo cách này?


Vĩnh Xương trưởng công chúa cúi đầu nói: "Hoàng tẩu, ta, ta muốn hòa ly, ta nghĩ như vậy không quá. Ta muốn lưu lại cho Trường Ninh gì đó, thiếu chút nữa hắn đã dùng hết gia sản, nếu còn sống cùng nhau, ta sợ sau này thứ gì cũng không có.


Mà hoàng tẩu, ta nghe người trong phủ công chúa ngầm nói, nữ nhân kia còn nói với hắn, sao ta không ch.ết sớm đi thì tốt rồi. Ta sợ, sợ bọn họ bốn người liên hợp, làm hại ta, ta ch.ết không quan trọng, nhưng ta không thể để cho chúng lấy gia sản của Tiêu gia chúng ta. Ta thà rằng trăm năm sau, thu hồi tất cả mọi thứ của phủ công chúa, cũng không muốn chứa loại người có tâm tư như vậy!"


Lời này của Vĩnh Xương trưởng công chúa không phải là giả, nàng thật sự nghe nữ nhân kia và trượng phu mình thương lượng. Trước nuôi đứa bé kia dưới danh nghĩa mình, sau đó tìm cơ hội, làm cho mình từ từ ch.ết đi. Khi đó, tâm bà lạnh lẽo, người dù ác độc thế nào cũng không cần nóng lòng như vậy, nàng không thể để cho những người này được tiện nghi!


Tấn An trưởng công chúa nói: "Hoàng tẩu, ngươi nghe rồi chứ, tứ hoàng muội chưa bao giờ nói dối, người ta đã tính kế đến mạng của tứ hoàng muội, tứ hoàng muội chẳng qua là muốn hòa ly, đây là quá khoan dung. Nếu là ta, trực tiếp trói mấy cái tiện nhân kia lại, sau đó giết đi, cùng lắm thì đền mạng, dù sao cũng là một đổi bốn, ta cũng buôn bán có lời! Thật là làm người không nên muốn rắn nuốt voi, ăn uống của tứ hoàng muội, có ngày lành như hôm nay cũng là do tứ hoàng muội mang đến cho bọn họ, bây giờ còn muốn mưu hại tứ hoàng muội, bọn họ đúng là gan chó mà!"


( Rắn nuốt voi: thường dùng để nói những người tham lam.)
Sự tình đã nói tới như vậy, Vương thái hậu không thể nói thêm cái gì, cũng không thể nói những lời kia chỉ là một câu nói dỗi, bọn họ không dám.


Như vậy đến khi bọn họ dám rồi thì phải làm sao? Đầu năm nay, vì tiền tài, trong các gia tộc lớn mưu tài sát hại tính mệnh càng nhiều hơn. Trước khi Vương thái hậu được gả đi cũng đã nghe nói qua.
Nếu bà cam đoan, đến khi xảy ra chuyện, Vương thái hậu sẽ rất khó coi.


Tác giả có lời muốn nói: công chúa bưu hãn trong lịch sử có rất nhiều, nổi danh nhất là Sơn Âm công chúa.
(1)cùng cách: hòa ly, ly hôn.
(2)tử tự: con ruột.
(3)thê đệ: em trai vợ.
(4)thê muội: em gái vợ.
(5)tiện loại: con do tiện nhân sinh ra.






Truyện liên quan