Chương 83: Báo tin vui

"Chúc mừng Huệ phi nương nương, ngài là có thai." Trên mặt Lý ngự y nhất thời cao hứng nói, Trần Mạn Nhu ở sau bình phong nhịn không được co rút khóe miệng, khó trách Lý ngự y có thể được Hoàng thượng trọng dụng, nhìn cẩn thận sức mạnh này xem, biểu diễn rất thật, thật giống như năm ngày trước không phải hắn chẩn ra hỉ mạch.


"Thật sự? Lý ngự y đã chẩn đoán kỹ?" Trên mặt Trần Mạn Nhu cũng mang kinh hỉ, liên thanh hỏi, liên tục hỏi hơn mười lần, hỏi Lý ngự y cũng co rút miệng, lúc này mới vô cùng cao hứng phân phó trọng thưởng.


"Đa tạ Lý ngự y, bản cung sẽ phái người đi báo tin vui cho Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương, còn làm phiền Lý ngự y đi theo đến Càn Thanh cung một chuyến." Chuyện báo tin vui, tuy rằng hạ nhân của Trần Mạn Nhu có thể làm, nhưng là Lý ngự y mới là người chủ yếu báo tin.


"Không đảm đương nổi hai chữ làm phiền, đây vốn là chức trách của vi thần, ba tháng đầu, Huệ phi nương nương tốt nhất không cần quá mức mệt nhọc, ba tháng sau, đi lại nhiều hơn, ngày thường ăn nhiều thức ăn bổ thân thể, vi cá tổ yến linh tinh lại không được ăn nhiều, Huệ phi nương nương là lần đầu tiên có thai, thai nhi trong bụng không nên quá lớn."


Lý ngự y rất tẫn trách, hạng mục công việc cân chú ý lúc trước đã nói wua nói thêm một lần, Trần Mạn Nhu vừa nghe vừa gật đầu, chờ hắn nói xong, lập tức cho Minh tổng quản dẫn đi ra ngoài, hai người này một đường trực tiếp đi Càn Thanh cung.


Hoàng hậu bên kia, vốn là phái một người đi qua là được. Trần Mạn Nhu nghĩ nghĩ, lại cho người truyền giá liễn, tự mình đi qua báo tin, thuận tiện giao ra quyền lực trong tay. Hoàng hậu thu được tin tức có vẻ nhanh, thời điểm Trần Mạn Nhu còn nghe Lý ngự y dặn dò, tin tức nàng mang thai cơ hồ đã muốn là truyền khắp hoàng cung.


available on google playdownload on app store


"Nương nương, thiếp tới báo tin vui cho ngài." Sắc mặt Trần Mạn Nhu vui mừng hành lễ với Hoàng hậu, trên mặt Hoàng hậu vẫn là một vẻ ôn hòa, hơi hơi nâng tay: "Mau đứng lên đi, lúc này là có việc gì vui?"


"Vừa rồi Lý ngự y đến thỉnh mạch bình an, nói, thiếp đã muốn có thai gần hai tháng." Trần Mạn Nhu vội vàng nói, trên mặt hơi hồng hồng, thực là có chút ngượng ngùng, còn hơi hơi mang theo chút khiếp đảm cùng bất an.


Hoàng hậu lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Phải không? Lý ngự y nói như thế nào? Thân mình ngươi có khỏe không? Đứa nhỏ trong bụng cũng có khỏe không?"


"Lý ngự y nói thân thể thiếp rất tốt, chỉ phải chú ý một chút là được." Trần Mạn Nhu vội vàng nói, nàng không có xem nhẹ Hoàng hậu trong nháy mắt hiện lên không vui, nhưng là nàng khẳng định, Hoàng hậu có thể suy nghĩ cẩn thận. Lúc Hoàng hậu còn không có thể xác định giới tính đứa nhỏ trong bụng mình, nàng sẽ không xuống tay với Trần Mạn Nhu người hoàn toàn không có tính uy hϊế͙p͙.


Đại hoàng tử vĩ đại như thế nào, hắn cũng cần huynh đệ đến giúp đỡ. Cho dù không đến giúp đỡ, hắn cũng phải cần một huynh đệ đến biểu hiện huynh hữu đệ cung.
Huống chi, ai nói đứa nhỏ trong bụng Trần Mạn Nhu nhất định là hoàng tử?


"Đây thật đúng là đại hỷ sự, phái người đi nói cho Hoàng thượng chưa? Còn có Từ Ninh cung cùng Từ An cung, đều cho người báo tin tức qua?" Mặt Hoàng hậu mang vui sướng hỏi, Trần Mạn Nhu xoa khăn tử trả lời: "Lý ngự y đã đi Càn Thanh cung, thiếp nhất thời nghe tin tức tốt như thế, liền vội vàng đến nói cùng Hoàng hậu nương nương ngài, Từ Ninh cung cùng Từ An cung còn chưa kịp phái người đi qua."


"Vậy đúng lúc, ngươi cũng không cần phái người đi qua, bản cung cho người đi truyền tin." Lúc Hoàng hậu lúc nói, thời cơ để biểu hiện hiền lành đưa đến cửa, nàng chối từ mới là kẻ ngốc đâu. Trần Mạn Nhu cũng vội vàng gật đầu đáp ứng, dù sao theo nàng quan sát, Hoàng hậu là người hiền lành tiêu chuẩn, cái này đại biểu cho, mình chỉ cần theo bước đi của nàng, không đi đến độ cao như Dương quý phi, nhưng cũng có thể bình bình an an.


"Hoàng hậu nương nương, thiếp còn có một việc..." Chờ sau khi Hoàng hậu lại dặn vài câu tĩnh dưỡng thân mình, Trần Mạn Nhu khôn ngoan mang chút chút ngượng ngùng nói: "Nương nương tín nhiệm thiếp, nên mới để cho thiếp hỗ trợ quản lý cung vụ, chính là thiếp hiện tại mang thai đứa nhỏ..."


"Nguyên lai là việc này, ngươi không cần lo lắng, nếu ngươi hoài thai, ngày sau sẽ phải chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, vạn vạn không thể mệt nhọc." Hoàng hậu lập tức ôn hòa nói: "Việc vặt đó, bản cung tìm người khác xử lý là được. Trong bụng ngươi cũng là hoàng tự, cái gì cũng không trọng yếu bằng hoàng tự."


"Đa tạ nương nương thông cảm." Trần Mạn Nhu vội vàng cười nói: "Vậy thiếp phái người đem sổ sách trả về?"
"Ngô, ngươi cho người đi mang đi." Hoàng hậu gật gật đầu, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, lại hỏi: "Ngươi cảm thấy, bản cung nên tìm ai tới nhận việc này?"


"Thiếp cảm thấy Lưu phi tỷ tỷ sẽ không sai, làm người sang sảng hào phóng, mấy ngày trước đây thiếp thỉnh Lưu phi tỷ tỷ giúp đỡ xem một quyển sổ sách, kết quả Lưu phi tỷ tỷ tính nhanh lại tốt." Trần Mạn Nhu vội vàng nói: "Đây đều là một chút cái nhìn của thiếp, rốt cuộc nên chọn ai, vẫn là nương nương làm chủ."


"Lưu phi cũng tốt, chính là thân phận nàng dù sao cũng kém Đức phi." Lúc ấy nàng nâng Trần Mạn Nhu cùng Đức phi, chính là thấy hai người các nàng thân phận tương đương, còn có điểm không hợp nhau, thế này mới cân bằng. Hiện tại thay đổi Lưu phi, thân phận có chút không xứng. Nói không chừng, Đức phi sẽ bừa bãi lên.


"Vậy Thục phi?" Đây chỉ là đề nghị, Hoàng hậu lắc lắc đầu, bưng cái chén suy nghĩ trong chốc lát, nhìn Trần Mạn Nhu nói: "Chuyện này chốc lát nói sau, ngươi hoài thai, cũng không cần lo lắng việc này. Dược liệu trong cung ngươi, còn đủ đi?"


"Vọng Hương, đi đến khố phòng của bản cung mang cây nhân sâm đến đây." Không đợi Trần Mạn Nhu trả lời, Hoàng hậu liền phân phó nói: "Còn có bạch thược, hoàng kì, hoàng cầm, phục linh linh tinh, đều chuẩn bị cho Huệ phi một ít."


Mỗi người có thể chất không giống nhau, khai phương thuốc dưỡng thai cũng không đồng nhất, cho nên có chút ít dược liệu có thể sử dụng, có chút ít không dùng được. Lúc ấy Lý ngự y chưa khai cho Trần Mạn Nhu, Hoàng hậu cũng chỉ có thể phân phó nhân chuẩn bị một ít loại thường dùng.


"Nương nương, vạn vạn không thể, trong bụng ngài cũng hoài đứa nhỏ đâu. Thân mình thiếp rất tốt, hoàn toàn không cần uống thuốc, huống hồ, khố phòng Chung Túy cung, cũng có chút dược liệu, nương nương không cần lo lắng." Trần Mạn Nhu vội vàng chối từ, Hoàng hậu đưa tay vỗ vỗ lưng bàn tay nàng: "Bản cung cho ngươi, ngươi cứ việc nhận. Dù sao chỗ bản cung cũng còn nhiều dược liệu mà, Hoàng thượng cũng nói, chỗ bản cung thiếu cái gì, trực tiếp đến chỗ hắn mang đi là được."


"Thời gian trước, Hoàng thượng cùng Từ An thái hậu đều ban một nhóm dược liệu cho bản cung, bản cung còn nghĩ sẽ để đến hỏng đâu." Hoàng hậu cố ý vô tình nói ra vài câu Hoàng thượng cùng Từ An thái hậu coi trọng đứa nhỏ trong bụng nàng.


Trần Mạn Nhu vội nói tiếp: "Đó là Hoàng thượng cùng Từ An thái hậu coi trọng Hoàng hậu nương nương, ngài là nguyên hậu trung cung, Tiểu hoàng tử trong bụng ngài là đích tử, Hoàng thượng cùng Từ An thái hậu nhất định đặt ở đầu quả tim mà chú ý. Thiếp vạn vạn không thể muốn dược liệu của ngài, bằng không, quay về thiếp không có biện pháp giải thích với Hoàng thượng cùng Từ An thái hậu."


"Ngươi yên tâm, trong lòng bản cung đều biết." Thấy Trần Mạn Nhu thái độ cung kính trước sau như một, cũng có thể nhận rõ thân phận mình, Hoàng hậu lại vừa lòng. Mặc kệ nói như thế nào, nàng không có biện pháp làm cho hậu cung chỉ có đứa nhỏ của mình, như vậy, cũng chỉ có thể tận lực mượn sức hoàng tử khác mẹ. Nếu mượn sức không được, lại nghĩ biện pháp bỏ.


Rất nhanh, Tẫn Hoan đã mang theo sổ sách trở lại, đang trở về còn có Hoài Tâm, Trần Mạn Nhu nhìn thấy Hoài Tâm, nói với Hoàng hậu: "Vốn, mặc kệ là ai nhận sổ sách này, thiếp hẳn là phải cẩn thận giải thích một chút, đem này khoản mục chuyện tình nói rõ ràng."


"Chính là, thiếp thật sự là có chút không biết cách, nghĩ Hoài Tâm ngày đó cũng đã coi qua sổ sách, liền nghĩ để cho Hoài Tâm thay thiếp giải thích một phen." Trần Mạn Nhu nói xong, sắc mặt hơi hơi có chút ngượng ngùng: "Vốn Hoài Tâm là Hoàng hậu nương nương ban cho thiếp, thiếp thật sự không muốn đem cho người khác. Chính là, nương nương ngài dù sao cũng hoài thai, tổng không thể lại đem thêm một người ở Vĩnh Thọ cung đưa ra, dù sao chỗ thiếp ít việc, cũng không dùng nhiều người lắm, cho nên..."


Trần Mạn Nhu thật sự là có chút bực mình, nàng vốn là tính lưu Hoài Tâm lại làm tai mắt cho Hoàng hậu . Chính là không nghĩ tới, Hoài Tâm thật sự là người không an phận, vài ngày ngắn ngủi, liền ra Chung Túy cung hơn mười lần, còn thường thường ám chỉ Tẫn Hoan Đối Nguyệt cho nàng một ít trang sức ngân lượng. Thực nghĩ đến Chung Túy cung là tiền trang a!


Hoàng hậu trầm mặc trong chốc lát mới tiếp nhận câu chuyện: "Một khi đã như vậy, vậy để cho Hoài Tâm về trước."
Tuy rằng có thể lý giải, nhưng Hoàng hậu còn có chút không cao hứng. Không cao hứng, Hoàng hậu còn hứng thú nói chuyện phiếm, vì thế Trần Mạn Nhu thực thức thời đứng dậy cáo từ.


"Nương nương, Vĩnh Thọ cung ban thưởng đến." Trần Mạn Nhu vừa mới vào cửa ngồi xuống, Tẫn Hoan liền vội vàng tiến vào nói, Trần Mạn Nhu vội đứng dậy đi tiếp ý chỉ của Hoàng hậu. Kế tiếp, Hoàng thượng, Từ Ninh thái hậu, Từ An thái hậu, liên tiếp ban thưởng xuống, Trần Mạn Nhu quỳ có chút choáng váng đầu.


"Minh tổng quản, ngươi mang theo Tiểu Hỉ Tử cùng Tiểu Nhạc Tử, đem hậu điện thu thập một căn phòng ở làm khố phòng, trong khoảng thời gian này đồ ban thưởng cùng với đồ người khác đưa tới, đều trực tiếp đưa đến khố phòng mới. Tẫn Hoan, cũng là ngươi ghi sổ."


Nói xong, lại lo lắng thấp giọng dặn dò nói: "Sau khi ghi xong, đừng quên dùng nước ấm rửa qua, nhưng đừng để mang thao mùi lạ. Để cho Đối Nguyệt đi cùng ngươi, dù sao mọi sự đều phải chú ý."


Nàng bên này vừa dặn dò xong, Dương quý phi lại ban thưởng tới, ngược lại cái này không cần quỳ, trực tiếp hành bán lễ, thưởng hà bao, cho người đem đồ vật chuyển đến phía sau đi là được.


Sau đó là đám người Đức phi Lưu phi, ngay cả Hồ phi ở tại phụ cận Từ An cung, đều phái người tặng lễ vật đến đây. Trần Mạn Nhu căn bản ngay cả chạm vào cũng chưa chạm vào một chút lễ vật này, chỉ cho người trực tiếp đưa đến bên trong khố phòng mới.


Giằng co một ngày mới xem như an tĩnh lại, Trần Mạn Nhu gọi Bôi Đình tới: "Mấy ngày nay có người đưa tin tức vào sao?"


"Nương nương, nô tỳ đang muốn cùng ngài nói chuyện này đâu." Bôi Đình đứng ở một bên hành lễ với Trần Mạn Nhu, sau đó thấp giọng nói: "Tề mỹ nhân là thời điểm năm thứ ba Ung Tận tuyển tú mà tiến cung, phụ thân nàng là lục phẩm quân giáo, từng là thủ hạ tướng lãnh thân binh Trần lão thái gia, năm ấy Hoàng thượng đăng cơ, mới có chức quan. Lão thái gia truyền tin nói, Tề mỹ nhân ngài cứ việc dùng, nếu dùng tốt, người nhà Tề mỹ nhân, hắn sẽ xử lý."


Trần Mạn Nhu gật gật đầu, vuốt cằm suy nghĩ trong chốc lát, ý tứ lão thái gia thực rõ ràng, nếu Tề mỹ nhân trung tâm với mình, vậy hắn có thể giúp đỡ cha Tề mỹ nhân thăng chức. Nếu Tề mỹ nhân là người không tỉnh tâm, quay đầu Trần gia có thể đem một nhà Tề mỹ nhân ném ra khỏi kinh thành, để cho Tề mỹ nhân rốt cuộc không có chỗ dựa vào.


Như vậy, trước mắt xem ra, Tề mỹ nhân có thể sử dụng một chút?






Truyện liên quan