Chương 27-1

“Nương nương, Triệu Mỹ nhân* bên Thọ Kỳ cung có thai rồi.”
*Triệu Mỹ nhân này không phải là Vận Quý tần Triệu Tiên Huệ trong Hậu cung Chân Hoàn truyện.
Chu Nghi Tu buông quyển sách xuống, ngẩng đầu lên hỏi, “Triệu Mỹ nhân? Trước giờ ta chưa từng nghe qua. Sao hôm nay lại đột ngột xuất đầu lộ diện?”


“Dĩ nhiên là do Thang Tiệp dư tiến cử đấy ạ. Dù sao cũng cùng ở một cung, quan hệ hai người họ khá tốt.”


Chu Nghi Tu khẽ cười, “Xem ra nàng ta đã hiểu được đạo lý rồi. Té ngã một lần, cơ trí hơn trước.” Thang Tĩnh Ngôn bắt đầu nuôi dưỡng thế lực của riêng mình. Đáng tiếc, ý định này của nàng ta chỉ sợ là bùn loãng không thể trát tường.


“Nương nương, Hoàng thượng sau khi biết tin, đã tấn vị cho Triệu Mỹ nhân lên Tiểu viện.” Tiễn Thu bẩm báo tình hình cụ thể.


Chu Nghi Tu hờ hững, nói, “Thọ Kỳ cung này quả thực có phong thủy rất tốt. Hoàng thượng vừa sủng ái liền đã hoài thai, cũng không biết là có phúc khí để sinh hạ đứa nhỏ hay không. Bên Cam Tuyền cung thế nào rồi?”


“Tất nhiên là mất hứng rồi ạ, nhưng cũng đành phải ban thưởng cho có lệ. Đại Tiểu thư một ngày uống thuốc ba lần, xem ra đã vội đến mức không chịu được.”


available on google playdownload on app store


“Có sợ nàng ta uống thuốc thay cơm cũng vô dụng thôi. Hoàng hậu đã tặng lễ rồi, bản cung cũng không thể tay không. Ngươi đi chọn vài thứ cho cẩn thận, dựa theo cấp bậc mà làm đi.” Chỉ là một Tiểu viện Ngũ phẩm, không đến mức Chu Nghi Tu phải đích thân đi tặng.


“Nương nương, người đừng đau lòng. Triệu Tiểu viện dù mang thai cũng chưa biết trong bụng nàng ta là nam hay nữ đâu...” Thính Tuyết thấy chủ tử của mình buồn bã không nguôi, đành quỳ xuống đất khuyên nhủ.


Nhu Tắc nắm lấy bàn tay thị tỳ tâm phúc rồi nói, “Thính Tuyết, ngươi nói xem. Tại sao đến bây giờ ta vẫn chưa có thai?”


Thính Tuyết có hơi khó xử, đành phải trả lời, “Nương nương, nô tỳ không biết, có lẽ là vì duyên phận chưa tới. Nô tỳ nghe người ta nói, nếu càng nôn nóng thì càng sẽ không. Nương nương, người nên thả lỏng tâm tình. Mặc kệ ai có nói thế nào, Hoàng thượng vẫn sủng ái người nhất...”


Nước mắt rơm rớm tràn quanh mi, Chu Nhu Tắc nói, “Sủng ái? Sủng ái thì được cái gì? Hắn đối với nữ nhân khác cũng là sủng ái, không phải chỉ có duy nhất một mình ta! Ta cứ mãi chưa sinh được hoàng tự, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ ghét bỏ ta...”


“Sao có thể chứ nương nương? Người đừng suy nghĩ nhiều nữa, một ngày nào đó, người sẽ hoài thai long tự mà!” Thính Tuyết cảm thấy ý nghĩ của Chu Nhu Tắc quá ngây thơ đơn thuần. Hoàng đế từ xưa đến nay, có ai mà không tam cung lục viện? Chủ tử và Hoàng thượng gắn bó như keo sơn trong hai năm qua đã là phá lệ rồi.


Nhu Tắc đột nhiên nói, “Nếu như Triệu Tiểu viện hạ sinh đứa nhỏ này, Hoàng thượng sẽ có tới hai người con. Bảo tọa Hoàng hậu này, ta sợ mình ngồi sẽ không còn vững nữa...”


“Ai dám?! Nương nương, người là chính Hoàng thượng chiếu cáo thiên hạ, tự mình sắc phong lập làm Hoàng hậu. Dù các phi tần tiểu chủ sinh được con, chúng cũng phải gọi người hai tiếng “mẫu hậu”. Người đừng đau lòng nữa mà...”


Nhu Tắc bị lời nói của Thính Tuyết làm cho giật mình. Phải. Cam Tuyền cung hoa lệ, lễ phục màu vàng sáng thêu chín con phượng hoàng, chỉ có nàng ta mới được ở, được mặc. Nếu như không có con, nàng ta có thể ôm đứa nhỏ của Triệu Tiểu viện mà nuôi dưỡng. Không thể động đến Chu Nghi Tu, nhưng một Tiểu viện có thân phận đê hèn, mẫu hậu nhất định sẽ không cản nàng ta.


Có điều, nếu không đến chỗ vạn bất đắc dĩ, Nhu Tắc cũng chẳng cam lòng nuôi con của kẻ khác, “Mẫu thân đưa thuốc cho ta uống lâu như vậy mà vẫn vô dụng. Đúng là một lũ lang băm, chỉ biết lừa bịp mẫu thân của ta. Thính Tuyết, ngươi mau tìm cách, bảo mẫu thân phải kiếm cho được đại phu giỏi thực sự...” Nàng ta nói năng càng lúc càng lộn xộn.


Thính Tuyết chỉ biết dỗ chủ tử mà thôi, nói, “Lát nữa nô tỳ sẽ truyền tin cho Đại phu nhân. Nương nương, người nghỉ ngơi đi, sau này còn có tin tốt mà.”


Bất chợt, trong đầu Chu Nhu Tắc xẹt qua một ý nghĩ. Nếu Triệu thị không còn đứa nhỏ, Huyền Lăng sẽ mặc kệ nàng ta, sau đó trở về bên cạnh mình, rồi mình không chừng sẽ hoài thai...
Thính Tuyết thấy chủ tử lúc khóc lúc cười liền cảm thấy sợ hãi, “Nương nương, người không có việc gì chứ?”


“Thính Tuyết, ngươi nói xem. Nếu Triệu Tiểu viện không còn đứa nhỏ thì sẽ như thế nào?”
Thính Tuyết vừa nghe xong liền kinh hoảng. Nàng ta run run, nói, “Nương nương, người không được nghĩ như vậy. Ở trong cung lại làm ra chuyện này, ngộ nhỡ Hoàng thượng biết được...”


“Hoàng thượng làm sao biết được chứ? Nếu là do Triệu Tiểu viện không cẩn thận mà đánh mất đứa nhỏ, sẽ không có ai trách tội bản cung đâu.” Ánh mắt Chu Nhu Tắc lóe lên một tia quỷ dị.


“Nương nương, người đừng nghĩ nhiều nữa, tốt nhất vẫn là bảo dưỡng thân mình cho tốt...” Nhu Tắc bị Thính Tuyết dỗ dành một hồi mới an tĩnh lại. Bên ngoài cửa, bóng người theo dõi sự tình ầm ĩ bên trong cuối cùng cũng biến mất.


“Hoàng hậu có nói như vậy sao?” Thái hậu nghe xong liền chau mày. Đúng là không có một chút khả năng hay bản lĩnh gì, chẳng trách năm đó lão nhân gia nàng cố tình, không để Hoàng thượng nhìn thấy nàng ta.


Thị tỳ đứng phía dưới cúi đầu, hồi bẩm, “Hồi Thái hậu, nô tỳ không dám nói dối. Tất cả những gì nô tỳ bẩm lại đều là nguyên văn của Hoàng hậu, không sai một chữ.”
“Ngươi trở về trước. Ai gia nếu có việc sẽ lại truyền ngươi.”


“Thái hậu, Hoàng hậu không hiểu chuyện như vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đợi cho thị tỳ kia lui ra, Trúc Tức mới hỏi.


“Phải làm sao à? Ai gia chỉ có thể chú ý nàng một chút, tránh để chủ ý sai lầm của nàng gây hại cho hoàng tự. Nếu không phải nữ nhân kia (Đại phu nhân) dùng quỷ kế, với tư chất của Hoàng hậu, vốn là không thể tiến cung! Nhưng ý trời đã định, nàng cuối cùng vẫn là trung cung Hoàng hậu, ai gia chỉ đành tận lực bảo ban nàng. Hậu vị không thể phế lập tùy tiện, rốt cuộc vẫn là bà già này vì Hoàng đế làm chút việc thôi.” Thái hậu quay sang phân phó Trúc Tức cô cô, “Ngươi phái người tin cậy đi chiếu cố Triệu thị cho thật tốt. Ai gia muốn nàng ta sinh hạ đứa nhỏ bình an.”


“Nô tỳ hiểu rồi.” Trúc Tức cô cô cùng Thái hậu trải qua bao phen chìm nổi trong chốn hậu cung, tất nhiên hiểu hết lời nói của lão nhân gia nàng.
Đứa nhỏ là quan trọng nhất. Về phần Triệu Tiểu viện, hậu cung vốn nhiều nữ nhân, thiếu đi nàng ta cũng giống như mất đi một đóa hoa nhỏ nhoi, không đáng tiếc.


Thái hậu ngầm đưa người vào Cam Tuyền cung theo dõi. Biểu hiện của Chu Nhu Tắc làm Chu Nghi Tu sung sướng cả người. Tỷ tỷ, nỗi khổ ngày trước của muội muội, ngươi cũng nên nếm thử một lần đi, mới có thể giúp ta tiêu tan mối hận trong lòng.


“Nương nương, theo ý của Đại Tiểu thư, sợ rằng nàng ta sẽ động thủ với Triệu Tiểu viện, chúng ta có cần...”


Chu Nghi Tu liếc mắt một cái rồi nói, “Ngươi tưởng Di Ninh cung ngồi không đấy à? Tỷ tỷ muốn dính vào loại chuyện này, người đầu tiên không tha cho nàng ta chính là Thái hậu. Tôn tử so ra còn hơn cả chất nữ. Hoàng hậu nếu như an phận thì chẳng sao cả, bằng không...”


Tiễn Thu nói tiếp, “Bằng không, Thái hậu sẽ mặc kệ nàng ta, mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt.”


Chu Nghi Tu dặn dò tâm phúc, “Ngươi biết lợi hại như vậy thì tốt rồi. Trong bụng Triểu Tiểu viện còn chưa biết là nam hay nữ đâu. Ta thực sự hy vọng nàng ta sinh con trai, có thể thay Phong nhi chắn nơi đầu sóng ngọn gió. Dù sao, Phong nhi nổi bật quá cũng là chuyện không nên. Ngươi đi truyền lời của ta, tất cả cung nhân trong Phượng Nghi cung phải tránh xa Thọ Kỳ cung hết mức. Đại phu nhân mấy năm liền ở trong phủ đã thành lão yêu tinh, ta thật muốn xem, tỷ tỷ kế thừa được bao nhiêu tâm kế của bà ta.”


“Xem ra mấy ngày nữa, trong cung sẽ náo nhiệt lắm đây.” Tiễn Thu bật cười.






Truyện liên quan