Chương 37: Của ... dạ hàn lâm tuyết

Trí nhớ, như dòng nước hiện lên, một màn lại một màn, nghĩ lại mà đau lòng!
Nước mắt ướt sũng chua xót, từng ly từng tý, đau nhức như vậy, đau đớn như vậy. . . . . .


Dạ Hàn Lâm Tuyết lẳng lặng mở mắt ra, mặc từng màn chuyện cũ bày ra trong mắt, khi bản thân cảm nhận được sự bi thương của Dạ Hàn Lâm Tuyết cũ thì lòng của nàng, cũng đồng thời rung động.


tỉnh lại, cô ở một căn nhà khác... Tống Hàn nghe tin cô ch.ết, lập tức huy động người, làm một cái mộ giả coi như cô đã ch.ết.


khi cô hôn mê, trí nhớ của Dạ Hàn Lâm Tuyết cũ biện lên trong đầu cô. cô biết, chắc vì quá đau khổ, cô ấy để lại quá khứ cho cô quản chế, một phần cũng vì cô, một phần cũng vì cô ấy quá mệt mỏi vì chấp niệm, kêu cô hăm sóc tốt cho hắn... Tống Hàn.


Cô ngẩn người nhìn trần nhà xa hoa... cô nghĩ hắn sao rồi, có khỏe không...? cô nhớ... hắn...
Dạ Hàn Lâm Tuyết, có phải cô yêu Sở Vân Phong nhiều lắm không, tôi giúp cô bỏ nó xuống cho nhẹ người... trong lòng tôi gánh 1 người là quá đủ rồi...


sở dĩ Dạ Hàn Lâm Tuyết cũ yêu Sở Vân Phong rất nhiều không bởi vì hắn thương cô, yêu cô, khát vọng cô ... mà bởi vì hắn giống cô ở trái tim... hắn có một tình yêu chân thật, không bao giờ bỏ qua, đến lúc chia tay hắn vẫn cố chấp khong buông bỏ gánh nặng trong lòng.. tạo ra khuôn mặt dối tr.a qua mắt tất cả mọi người nhưng trái tim thủy chung vẫn vì một người


available on google playdownload on app store


 cũng giống cô .. cố chấp báo thù vì gia đình, không buông bỏ được sự thật về cái ch.ết của cha mẹ mình.. cố gắng giấu đi vẻ mặt thật của mình và tạo ra vẻ mặt giả tạo dối trá.


Tiêu Dục, có phải anh cũng vậy hay không... cô đã rất tin tưởng anh nhưng anh lại cố chấp vì cô ta.. cố chấp mọi việc... quyền lợi, lợi ích có... đáng cho anh không...
cô khẽ nhắm mắt lại, nước mắt rơi khi nhớ lại qua khứ. chắc hẳn anh nên sống tốt nhỉ... em cũng mệt mỏi khi phải gượng cười rồi...


trên chiếc giường tránh tinh ... co gái xinh đẹp tuyệt trần lại nhắm mắt, nhưng lần này cô nhắm mắt để ngủ...






Truyện liên quan