Chương 27: Tỷ muội nói chuyện riêng

Edit: Natalie Pham
Beta: Bé Ka & Ishtar
Kỷ Trà Huyên và Kỷ Trà Phù đi cùng nhau, hai người thật ăn ý không nói về chuyện Du mỹ nhân vừa được tấn vị phân.
”Thương thế của muội đỡ chưa?” Kỷ Trà Phù kéo tay của Kỷ Trà Huyên, phát hiện trên tay cũng không có vết thương, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Kỷ Trà Huyên nói: “Lí thái y cho thuốc rất tốt, ba ngày liền khỏi hẳn, đến ngày thứ sáu vết thương cũng không còn.”
Kỷ Trà Phù nhỏ giọng hỏi: “Muội nói có phải là Lí Kiêm Mạch bát phẩm ở viện thái y?”
Kỷ Trà Huyên kinh ngạc nói: “Nhị tỷ tỷ biết hắn sao?”


Kỷ Trà Phù nói: “Phụ thân của hắn là Thiếu khanh ở Đại Lý Tự Lí Lãm.”
Kỷ Trà Huyên cả kinh, tuy rằng luôn ở trong nhà, nhưng nàng vẫn biết đến mấy vị đại nhân có quan hệ thân thiết cùng Kỷ gia.


Quan hệ của Lí Lãm cùng phụ thân trên danh nghĩa Kỷ Lâm Đàn của nàng cực kỳ tốt, Kỷ Trà Phù nói: “Về sau muội muội trực tiếp tìm hắn, đáng tin cậy hơn so với người khác.”
Kỷ Trà Huyên gật gật đầu, trong lòng lại trầm xuống.


Trong nhà đem tài nguyên cùng nhân mạch đưa cho Kỷ Trà Phù, tuy rằng đã sớm biết, nhưng mà trong nháy mắt Kỷ Trà Huyên vẫn cảm thấy bi ai cho thân thể này.
Kỷ Trà Phù vẫn chưa phát hiện sự khác thường của Kỷ Trà Huyên, lúc này mấy con đường phía trước thông hướng các cung điện khác nhau.


”Muội muội có đi Thích Phương cung ngồi cùng tỷ tỷ một lúc không?” Kỷ Trà Phù hỏi.
Kỷ Trà Huyên cũng nhìn qua, nàng gật đầu: “Muội cũng đang muốn học hỏi tỷ tỷ một chút.”


available on google playdownload on app store


Kỷ Trà Phù mỉm cười, nói: “Muội muội cần phải dùng nhiều tâm tư hơn, học trò không nghe lời, tỷ tỷ sẽ không thu nhận.”
Thần sắc của Kỷ Trà Huyên hơi xấu hổ, sau đó thân thiết tiến đến bên người nàng, nói: “Muội đã biết!”


Hai người ấm áp đi đến Thích Phương cung, sau đó Kỷ Trà Huyên chú tâm vào học tập tự nhiên không cần đề cập tới chuyện gì khác.
Buổi tối hôm nay, mọi người đoán không sai, Du mỹ nhân lại được gọi đi thị tẩm.


Thời gian thỉnh an ngày thứ hai, tuy rằng vẫn có người ghen tuông, nhưng trong lời nói cũng không trực tiếp đắc tội vị Du mỹ nhân này như ngày hôm qua.
Mà lá gan của Du mỹ nhân thoạt nhìn lớn hơn một chút so với lúc trước, tuy rằng không dám nói lời nào, nhưng cuối cùng đã có thể ngẩng đầu nhìn người.


Ân sủng của Hoàng thượng dùng thật tốt nha! Liên tục thị tẩm là vinh sủng rất lớn, trong số phi tần mới tiến cung, trừ bỏ Ninh tu hoa, chính là Du mỹ nhân.


Đến ngày thứ ba, người thị tẩm là Chu tu hoa mới ‘khỏi hẳn’, cuối cùng làm cho người ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng rõ ràng minh bạch, Du mỹ nhân này tuy được thăng liền ba cấp, nhưng trong lòng Hoàng thượng chung quy không bằng Ninh tiệp dư.


Ân oán của hai người Kỷ Trà Huyên cùng Chu tu hoa mọi người đều hiểu trong lòng mà không nói, từ sau ngày ấy, Chu tu hoa nhiều lần phái người đến tạ ơn Kỷ Trà Huyên đã cứu mạng, Kỷ Trà Huyên cũng chỉ là nhận lấy, lại không tỏ vẻ gì khác.
Ngày thứ hai, Kỷ Trà Huyên dậy rất sớm.


Đợi nửa ngày, đều không có thánh chỉ tấn vị phân truyền xuống, Kỷ Trà Huyên nhếch khóe miệng, sau đó bình tĩnh dẫn Tử Châu và Tiểu Thuật Tử đi Chiêu Phượng cung.
Chu tu hoa còn chưa tới, không ít người nhìn Kỷ Trà Huyên.


Tuy rằng mọi người không rõ ràng lắm vấn đề giữa nàng cùng Chu tu hoa, nhưng Kỷ Trà Huyên bị thương, Chu tu hoa té xỉu vẫn làm cho người khác suy nghĩ, hơn nữa thái độ sau này của Kỷ Trà Huyên, mọi người cũng biết Kỷ Trà Huyên cùng Chu tu hoa không hòa hợp.


Kỷ Trà Huyên cũng coi như không hay ho, vừa vào cung, bên ngoài đã bất hòa với Đan tu hoa cùng Chu tu hoa.
Chu tu hoa chậm rãi đi đến, nhưng mà trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta lại mang theo một ít thần sắc tái nhợt.


Hoàng hậu bình tĩnh kêu nàng ta đứng lên, loại sự tình ở lại Diên Thành cung cả đêm, lại không có ban thưởng không tấn thăng phân vị, Chu tu hoa vẫn là người đầu tiên. Phải biết rằng, cho dù nửa đêm bị đuổi về cung, ngày thứ hai cũng vẫn có ban thưởng. Lần này, Chu tu hoa bị mất mặt thật lớn.


Hoàng hậu nghe thấy tiếng mọi người cười trộm vẫn bình tĩnh, ánh mắt của Chu tu hoa âm trầm, cố gằng kìm nén dùng sức nắm khăn tay.


Không biết qua bao lâu, Hoàng hậu nói: “Hoàng thượng gọi Thường Toàn Hóa cho khẩu dụ, vốn định đi trước nói cho tu hoa, nhưng bản cung cảm thấy tuyên bố trước mặt tu hoa cũng có ý nghĩa hơn.”
Chu tu hoa ngẩng đầu, những phi tần còn lại cũng ngẩng đầu.
Hoàng hậu nói: “Về sau Chu muội muội chính là Khiêm tu hoa!”


Mọi người cả kinh, Chu tu hoa, không, hẳn là Khiêm tu hoa cũng không kịp tìm hiểu ý nghĩa của phong hào này, tin vui đến chậm này làm nàng ta lộ ra nụ cười. Phong hào hẳn có ý nghĩa hơn nhiều so với việc thăng cấp.
Trừ bỏ Ninh tiệp dư cùng Du mỹ nhân cực kỳ được sủng ái, nàng ta cũng có phong hào.


Kỷ Trà Huyên nhàn nhạt nhìn, Khiêm, thật sự rất có ý tứ.
Kế tiếp, mọi người ùn ùn khen tặng, Khiêm tu hoa không phải con gái của quan bát phẩm như Lưu Uyển Như, giống như Ninh tiệp dư ngày trước, không ai dám tùy tiện.


Ra khỏi Chiêu Phượng cung, Kỷ Trà Huyên đi rất nhanh, điều này làm cho không ít người nhìn chê cười, Dung quý nhân lắc lắc đầu, vẫn còn cần ‘tu luyện’ thêm.
Chậm rãi, phi tần mới tiến cung trừ bỏ Tần quý nhân bệnh lâu chưa khỏi, còn lại đều đã thị tẩm.


Cơ hội thị tẩm kế tiếp chính là nhìn xem trình độ được sủng, được sủng ái, ngày sau tiền đồ rộng lớn, không được sủng, trong cung vẫn nuôi được rất nhiều người rảnh rỗi.
Cho nên, một hồi tranh thủ tình cảm đã đến giai đoạn gay cấn.


Trong nháy mắt, hai tháng đi qua, tình thế trong cung cơ bản đã được định ra.


Ninh tiệp dư được sủng ái nhất, Dung quý nhân cùng Du mỹ nhân thứ hai, mặt khác Tôn tu hoa, Chu tu hoa cùng vài vị quý nhân gia thế không tệ cũng có một hai ngày như vậy. Về phần Kỷ Trà Huyên, tuy nói không thể coi là rất được sủng ái, nhưng mỗi tháng luôn có vài ngày sẽ được tuyên triệu.


Thế cục này đang rất hợp ý nàng.
Tính tính thời gian, cách ngày hai vị phi tử được bỏ lệnh cấm chỉ còn nửa tháng. Kỷ Trà Huyên dù sao cũng phải tính toán thật tốt.
Cũng đã tr.a xét ra người đứng sau Hồng Châu và Tiểu Đinh Tử.


Hồng Châu là người của Đức phi cũng không ngoài ý muốn, Tiểu Đinh Tử thế nhưng lại có lui tới với người trong cung Vân tần, như thế càng làm Kỷ Trà Huyên trở nên cảnh giác.
Nàng vẫn chưa phát hiện ra Tử Châu có điều gì không đúng, Lục Châu cũng như thế.


Tiểu Thuật Tử hơi lắm mồm, thậm chí có chút cáo mượn oai hùm, nhưng luôn là trung tâm.
Còn lại cung nữ cùng thái giám làm việc nặng, Kỷ Trà Huyên cũng chỉ âm thầm quan sát.


Tự mình bắt mạch, hỉ mạch tuy rằng nhỏ yếu, nhưng mấy ngày trước Kỷ Trà Huyên đã khẳng định được, mạch tượng mấy ngày nay rất ổn định. Cẩn thận nghĩ nghĩ, nàng quyết định giấu diếm thêm một ít ngày.


Lúc này vừa vào mùa thu, lá phong ngoài điện chậm rãi rơi xuống, gió lạnh thổi vào trong phòng, mang theo hơi lạnh.
Chi Thảo vội vàng đóng cửa sổ lại.
”Chủ tử tại sao lại mở cửa sổ?”
Kỷ Trà Huyên nói: “Xem lá rụng bên ngoài cũng là một cách thưởng thức cảnh đẹp.”


Chi Thảo lắc đầu, ý nghĩa của lá rụng cũng không tốt.
Phi tần trong cung, kiêng kị nhất vật ấy, lá rụng đại biểu cho suy tàn, đóa hoa suy tàn sẽ không sống tốt ở trong cung.
”Lạc hồng không là vật vô tình, hóa thành xuân nê càng hộ hoa.”


Chi Thảo ngẩn ra, nàng không hiểu thơ, nhưng nàng lại cảm thấy hai câu này rất không tầm thường. Cùng Dung quý nhân học mấy ngày, chủ tử thế nhưng có thể làm thơ.
Kỷ Trà Huyên cũng không biết Chi Thảo âm thầm cảm thấy kinh ngạc, nàng cảm xúc đang dạt dào, lập tức nói: “Chuẩn bị giấy bút cho ta.”


Chi Thảo vội vàng gật đầu, Kỷ Trà Huyên lại mở cửa sổ ra.
Xem cảnh lá rụng theo gió, trên mặt nàng lộ ra mỉm cười.
Chi Thảo giúp Kỷ Trà Huyên bày trang giấy thật tốt, Kỷ Trà Huyên nghĩ nghĩ, sau đó chậm rãi vẽ.


Gió thu hiu quạnh, lá rụng bay đầy trời, hoàng hôn, cảnh sắc thê lương. Cảnh sắc mùa thu được chậm rãi vẽ phác họa lại, vốn là một bức ý cảnh sầu não, nhưng lá rụng trong tranh lại mang theo một cỗ sức sống nồng đậm, đem ý cảnh của cả bức tranh thay đổi toàn bộ.
”Chủ tử vẽ thật đẹp.”


Kỷ Trà Huyên cười nói: “Toàn là lời dễ nghe.”
Chi Thảo cười cười, Kỷ Trà Huyên lại nói: “Treo bức họa lên đi.”
Chi Thảo lại liếc mắt nhìn một cái, ngạc nhiên nói: “Chủ tử vì sao lại chừa ra một chỗ trống?”


Kỷ Trà Huyên nói: “Chỗ này dùng để đề thơ không còn gì tốt hơn.”
Chi Thảo nói: “Lạc hồng không là vật vô tình, hóa thành xuân nê càng hộ hoa, không phải tốt lắm sao?”
Kỷ Trà Huyên đang muốn nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có người tới.


”Lạc hồng không là vật vô tình, hóa thành xuân nê càng hộ hoa. Tứ muội muội thật tài tình.”
Kỷ Trà Huyên quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Trà Phù khoác áo choàng màu lam ở cửa. Ánh mắt Kỷ Trà Huyên lóe lên, cung nữ thái giám đợi bên ngoài thế nhưng lại không thông báo một tiếng.


”Nhị tỷ tỷ đến, mau vào trong phòng ngồi, Chi Thảo, nhanh đi pha trà cho nhị tỷ tỷ.” Chi Thảo hiểu rõ gật đầu, sau đó dẫn người đi ra ngoài.
Kỷ Trà Phù đã đi tới, nhìn đến thư họa trên bàn, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
”Bức tranh thật đẹp.”


Kỷ Trà Huyên cười nói: “Làm sao so được với bức họa của nhị tỷ tỷ, chỉ là ý cảnh khéo một ít thôi.”


Kỷ Trà Phù thở dài: “Mọi người hướng đến lấy cảnh hoàng hôn ngày mùa thu gửi gắm tình cảm bi thương, bộ tranh ngày mùa thu tràn đầy sự sống này của tứ muội muội lại khiến ta hiểu ra vài chuyện.”
Trong lòng Kỷ Trà Huyên biết là việc Thường phi sắp được bỏ lệnh cấm.


Kỷ Trà Phù cười nói: “Tỷ đã không có chuyện gì.”
Kỷ Trà Huyên nói: “Khéo như vậy.”
Kỷ Trà Phù gật đầu nói: “Vốn chỉ muốn nói chuyện một lúc cùng muội muội, cũng không nghĩ lại giải quyết được khúc mắc nhiều ngày nay.”


Kỷ Trà Huyên thu lại tươi cười, nói: “Nhị tỷ tỷ đã được sủng ái, Thường phi nương nương nàng ta sẽ không...”
Kỷ Trà Phù lắc đầu: “Mấy tháng này, sắc mặt nô tài cùng nô tì của chủ điện Thích Phương cung cũng không tốt, nghĩ đến Thường phi thật sự bất mãn với ta.”


”Nếu Thường phi không sinh non, có lẽ ta cùng Thường phi còn có khả năng hòa giải, bây giờ...” Nàng lắc lắc đầu, nhưng nàng cũng đã hiểu ra, tuy rằng hơi nguy hiểm với nàng, nhưng là luôn có cơ hội sống sót. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, làm gì tự mình sầu não, khiến bản thân lo lắng.


Kỷ Trà Huyên hỏi: “Nhị tỷ tỷ có thể xin chuyển qua cung khác không?”
Kỷ Trà Phù lắc đầu: “Nào có dễ dàng như vậy...”
Kỷ Trà Huyên nói: “Muội đi cầu xin Thái hậu.”
Kỷ Trà Phù vội vàng đè Kỷ Trà Huyên lại: “Muội muội tốt, việc này ngàn vạn không thể đi.”


Kỷ Trà Huyên nói: “Tỷ...”
Kỷ Trà Phù nói: “Muội vừa đi, sẽ làm hỏng ân sủng của Thái hậu với muội, như vậy mất nhiều hơn được. Bây giờ tỷ cũng tương đối được Hoàng thượng sủng ái, Thường phi không dám công khai làm khó tỷ.”
Kỷ Trà Huyên do dự nói: “Nhưng mà...”


”Không có nhưng mà... Có muội ở đây, Thường phi sẽ không ra đòn ch.ết với tỷ.”
Kỷ Trà Huyên cau mày.
Kỷ Trà Phù quay đầu nhìn về phía bức họa này một lần nữa, nói: “Tứ muội muội có thể cho tỷ tỷ bức tranh này không?”


Kỷ Trà Huyên nói: “Nhị tỷ tỷ thích thì lấy đi là được.”
Kỷ Trà Phù nói: “Muội muội viết thơ lên đi, như vậy cũng làm bức tranh này càng thêm đầy đủ.”
Kỷ Trà Huyên lắc lắc đầu: “Chữ của muội cũng không thích hợp viết câu thơ kia.”


Kỷ Trà Phù nghĩ nghĩ, chữ của tứ muội muội tuy rằng dễ nhìn, nhưng vẫn thiếu một ít khí chất.
”Một khi đã như vậy, liền tạm để lại chỗ muội đi!”
Kỷ Trà Huyên nói: “Chữ của nhị tỷ tỷ đẹp, không bằng...”


Kỷ Trà Phù lắc đầu: “Thanh tú đẹp mắt có thừa, cũng không thích hợp!”
Kỷ Trà Huyên thở dài một hơi.
Chú thích:
Đại lý tự: Cơ quan xét xử tối cao của thời phong kiến.
Thiếu khanh: một chức vị trong đại lý tự.
Hỉ mạch: mạch của người có thai.






Truyện liên quan