Chương 37
Thanh Ương cung
Hoàng chiêu dung nằm trên sàng, bàn tay run run nắm chặt mép chăn. Đôi môi hồng nhuận của nàng ta đã bị cắn đến nứt ra, chút chất lỏng đỏ chảy xuống khóe miệng mang theo mùi tanh tưởi, nhưng nàng ta chẳng mảy may để ý đến, hay nói đúng hơn là chẳng đủ sức lực đưa tay lên gạt đi. Nàng ta cứ như vậy mà nằm, mặc cho nô tì thân cận nhiều lần muốn đi gọi Thái y, cứ sốt ruột lên tiếng:
- Nương nương, người thực sự không ổn, nô tì đi gọi...
- Hoàng thượng giá đáo! - Tiếng công công vang lên ngắt ngang lời nô tì. Hoàng chiêu dung đang nhắm hờ làn mi liền mở bừng mắt, lắp bắp không nói nổi:
- Hoàng... th... thượng?
- Nương nương, là Hoàng thượng đến thăm người. - nô tì đáy mắt lộ chút vui vẻ, không mảy may hay biết đây mới chính là thứ mà nàng ta lo sợ nhất.
- Bảo... bảo Người không cần... thăm... ta... - Hoàng chiêu dung gắng sức nói từng tiếng, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ đang kéo đến. Nếu bây giờ nàng ta nhắm mắt, mọi chuyện chắc chắn sẽ bại lộ!
- Ái phi mỏi mệt, sao trẫm lại có thể vô tâm không đến? - Đúng lúc này, tiếng Mạc Kỳ Thiên uy nghiêm vang lên.
Hoàng chiêu dung bỗng run lẩy bẩy, cố ngước mắt nhìn vạt áo thêu hình hình rồng ánh kim đang mỗi lúc một gần hơn. Nàng ta cắn chặt bờ môi, nhìn thấy tà Phượng phục liền chợt hiểu ra mọi chuyện. Thì ra Hoàng hậu đã cố tình sắp xếp tất cả chuyện này! Đến nước này rồi...
- Hoàng... thượng... thứ lỗi... thần thiếp... - Hoàng chiêu dung nặng nhọc nói ra từng chữ, bỗng lại thấy cánh cửa bật mở, một nữ nhân khác tiến vào. Nhìn được rõ đó là ai rồi, nàng ta trợn trừng mắt, kêu lên một tiếng, rồi thân thể không chịu nổi mà lịm đi.
Nữ nhân vừa bước vào không ai khác chính là Diệp Phương Nhã. Vốn dĩ nàng đã hiểu chuyện này là do Hoàng hậu làm, nhưng cũng không thể ngờ được lại có thể náo nhiệt đến mức mời Hoàng đế chứng kiến như vậy. Xem ra lần này Hoàng chiêu dung khó thoát rồi.
Nô tì thân cận của Hoàng chiêu dung đã sớm bị một màn này dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn cắt không còn giọt máu, run run định tiến đến chỗ nàng ta, lại bị thanh âm cương nghị của nam tử làm cho chùn bước:
- Mã Thái y, vào đi. Bắt toàn bộ người của cung Thanh Ương đến trước chính điện, trẫm sẽ tự mình xét xử.
Ngự lâm quân nhanh chóng ùa vào, bắt tất cả người hầu kẻ hạ trong cung đem ra chính điện không chút khoan nhượng. Diệp Phương Nhã đứng bên Hoàng hậu, liếc mắt nhìn nô tì của Hoàng chiêu dung bị lôi ra, lại dường như chẳng mảy may quan tâm, quay đầu lại nhìn bóng lưng nam tử phía trước.
Hoàng hậu khóe môi cong lên nụ cười chế giễu, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Diệp Phương Nhã:
- Thiên tần muội phải chịu oan ức rồi. Việc bổn cung hứa nhất định sẽ làm cho muội. - Nói rồi, nàng ta còn không quên cười nhẹ một tiếng.
Diệp Phương Nhã nhẹ nhàng đáp lễ, rồi tiến đến sau lưng Hoàng đế, nhìn Mã Thái y đang bắt mạch cho Hoàng chiêu dung, ánh mắt chợt bị vết máu đỏ trên khóe miệng kia thu hút. Màu đỏ rực rỡ trên khuôn mặt trắng bệch, thực sự tạo nên một sự đối lập đến chói mắt.
- Bẩm Hoàng thượng, đây chính là Liệt tâm độc Thiên tần nương nương trúng phải. - Mã Thái y sau khi bắt mạch xong liền bẩm báo.
Mạc Kỳ Thiên sau khi nghe những lời này cũng chẳng mấy ngạc nhiên, chỉ cười nhạt một tiếng. Cư nhiên là nàng ta, dám làm ra loại chuyện này, đúng là chán sống rồi!
- Hoàng thượng, hôm trước thiếp có hỏi qua Dược phòng, ngày hôm đó quả thật có một tì nữ của cung Thanh Ương đến đó lấy thuốc, e đây chỉ là cái cớ. - Hoàng hậu bước lên sánh vai với Hoàng đế, lên tiếng, ánh mắt nhìn Hoàng chiêu dung không khỏi lóe lên một tia thương hại.
- Lục soát cung Thanh Ương. Hoàng hậu nàng đến Dược phòng, gọi kẻ đưa thuốc đến đây. - Mạc Kỳ Thiên lên tiếng, thanh âm cơ hồ đã có chút giận dữ. - Những người còn lại, lui ra ngoài hết đi.
Hoàng hậu đi rồi, Thái y cùng Ngự lâm quân cũng nhanh chóng lui ra. Diệp Phương Nhã đang định quay người rời đi, cổ tay lại bị nắm lấy, rồi cả người không tự chủ mà ngã vào khuôn ngực cường tráng của nam nhân. Mạc Kỳ Thiên vòng tay ôm lấy nàng, khẽ cúi đầu hôn lên mái tóc mai mượt mà chỉ cài trâm đơn giản. Diệp Phương Nhã tựa sát người vào hắn, lắng nghe tiếng tim đập rộn ràng mà chẳng biết của hắn hay bản thân, trong lòng lại vô cùng muốn ngước lên nhìn biểu cảm của Hoàng đế, nhưng tuyệt nhiên không dám nhúc nhích.
Hồi lâu sau, Mạc Kỳ Thiên mới buông tay, lại nhanh chóng bước ra khỏi tẩm phòng không nhìn nàng đến một cái. Diệp Phương Nhã có chút thất thần, liếc nhìn Hoàng chiêu dung đang nằm một bên rồi cũng nhanh chóng nối bước theo hắn.
Cung nhân trong Thanh Ương cung lên tới cả trăm người, đều bị Ngự lâm quân bắt lại quỳ xuống trước chính điện. Mạc Kỳ Thiên ngồi lên chính vị, để Diệp Phương Nhã ngồi bên tả, cất giọng:
- Trong số những người ở đây, ai đã xin thuốc ở Dược phòng hôm trước?
Tiếng xì xào nho nhỏ vang lên. Ai nấy nơm nớp lo sợ nhìn nhau, vẻ mặt đều là hoang mang và hoảng sợ. Mạc Kỳ Thiên nhíu mày, hét lớn:
- Tất cả câm miệng cho trẫm!
Chính điện trong bỗng chốc tĩnh lặng như tờ. Mấy nô tì nhát gan đã sợ đến mức nước mắt lăn dài trên gò má, đầu liên tục lắc mạnh như muốn chứng minh sự trong sạch của mình. Diệp Phương Nhã khẽ đưa mắt nhìn Hoàng đế, lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Hoàng thượng, để thần thiếp nói với họ chút được không?
- Nàng nói đi. - Mạc Kỳ Thiên phẩy tay. Nàng lập tức cất giọng tựa như an ủi:
- Bổn cung biết các ngươi cũng chỉ là vì chủ mà quên mình, nhưng hôm nay Hoàng chiêu dung đã đi quá xa, lại mượn tay các người mưu giết người, chuyện này quả thực đáng ch.ết. Vậy mà nàng ta không chịu nhận tội, chẳng phải mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu các ngươi hay sao? Chi bằng ngoan ngoãn đầu thú, bổn cung nhất định lấy tính mạng ra đảm bảo cho cái đầu của các ngươi.
Nô tài trong cung nhìn nhau một hồi, cuối cùng, khi Hoàng đế đã sắp mất kiên nhẫn, mới có một kẻ run run đứng dậy. Diệp Phương Nhã chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy tiếng thái giám vọng vào:
- Hoàng hậu nương nương giá đáo.